Cánh cửa chống trộm đóng chặt cắt đứt lời từ chối của tôi.
Tôi lặng lẽ thu dọn đống miểng vỡ dưới đất, cảm giác lạnh lẽo quen thuộc ập đến quanh người.
A Trạch đang ôm tôi.
Anh nói:
【Anh thật vô dụng, không bảo vệ được em.】
【Em yêu, anh nên làm gì đây?】
Tôi ở yên đó, trước mắt ấm nóng mơ hồ, chỉ thấy lồ ng ngực giống như bị lăng trì.
Tôi hiểu cảm giác của A Trạch. Khi anh gặp nạn, tôi cũng như vậy, không ngừng hỏi phải làm gì, bối rối lại bất lực.
Đôi mắt tôi nhòe đi vì nước mắt, những mảnh sứ trên mặt đất lay động tâm trí tôi, một ý nghĩ đã biến mất từ lâu sống lại trong lòng tôi.
Trong đầu tôi theo bản năng nghĩ: Mảnh sứ hơi cùn, dùng dao mới có thể cắt sâu…
【Em yêu! Không thể! Em phải sống! Anh muốn em sống!】
Tiếng kêu của A Trạch làm tôi bừng tỉnh.
Tôi buông mảnh sứ trong tay ra, mồ hôi lạnh hòa lẫn với màu đỏ tươi, lòng bàn tay tôi đã có một vết cắt.
【Em yêu, anh, anh đói, chúng ta đi ăn gì trước nhé?】
A Trạch đang khuyên tôi, trong giọng nói dịu dàng ấy có sự run rẩy.
Lời nói của anh thành công khiến tôi tỉnh táo lại.
A Trạch tiếp tục dời sự chú ý của tôi.
【Còn nữa em yêu, cái gã Trữ dịch kia lạnh nhạt sỗ sàng, không biết nấu ăn còn hút thuốc, chúng ta không cần anh ta, đổi một người khác được không?】
【Anh giúp em chọn một người khác, nhé? Em nói xem em thích người thế nào?】
Thích… Người thế nào?
Như anh vậy!
A Trạch, ngoài anh ra, em không muốn ai cả.