Tiếng Lòng Sinh Tử - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Tiếng Lòng Sinh Tử


Chương 13


13.

Mấy ngày sau đó, Trữ Dịch không đến tìm tôi nữa.

Tôi cũng đã chuyển tiền mua đồ ngày đó cho anh ta, cũng nói cảm ơn. Trữ Dịch không trả lời tôi, cũng không nhận tiền.

Tôi không để ý đến anh ta nữa, tôi xin nghỉ phép, tắt điện thoại, ngày nào cũng ở trong ngôi nhà nhỏ cùng A Trạch.

Tôi vô cùng quý trọng từng phút giây ở bên A Trạch. Chúng tôi sống cuộc sống bình thường giống những ngày xưa cũ.

Tôi mở cho anh xem những bộ phim hay trong 5 năm qua.

Đặt những món tủ của những nhà hàng mới mở mấy năm nay cúng cho anh.

Tôi còn cho anh xem những thiết kế thịnh hành những năm qua.

Tôi hình dung anh vẫn còn sống, dường như anh chưa từng rời xa tôi, anh chỉ là đi công tác mà thôi.

Tôi còn bắt đầu học nấu ăn.

Tôi tình cờ nghe thấy A Trạch nói anh hy vọng tôi có thể học để tự nấu cho mình ăn.

Vì thế tôi bắt tay vào làm, học từng chút từng chút một, học cách tự chăm sóc bản thân giống như anh.

Nhưng tôi thật sự ngốc, ngày nào cũng thế, không phải bị đứt tay thì là bị bỏng dầu. Thường thì câu trước A Trạch đang chỉ các bước cho tôi, câu sau đã mắng tôi.

Anh mắng tôi rất dữ, anh giận tôi luôn bất cẩn làm không tốt, nhưng sau đó, tôi lại nghe thấy anh nghẹn ngào tự trách:

【Vì sao mình không sống thêm mấy năm nữa?! Vì sao lúc đó lại phải cứu ngườ?i! Vì sao lại bỏ cô ấy lại một mình!】

Không phải như thế, A Trạch!

Anh là anh hùng, anh không sai khi cứu người!

Tôi gào thét trong lòng!

Tôi thực sự muốn nói với anh tôi có thể nghe được anh nói. Tôi biết anh ở bên cạnh tôi.

fishfromnowhere.wordpress.com

Tôi muốn nói với anh, tôi có thể tự chăm sóc bản thân.

Nhưng tôi không thể nói.

Tôi thậm chí không dám viết ra giấy.

Tôi sợ.

Tôi sợ rằng nếu tôi trả lời anh sẽ không thể nghe thấy anh nói nữa. Tôi sợ anh sẽ lại biến mất lần nữa.

Ở cuối kỳ nghỉ, cuối cùng tôi cũng học được cách nấu vài món.

A Trạch rất vui mừng.

【Cuối cùng em cũng học được rồi! Nấu ăn là cách xả stress tốt nhất, như vậy khi cô ấy buồn hay phiền muộn có thể khuây khỏa hơn.】

【Em yêu, được sống thật tuyệt, tuyệt đối đừng từ bỏ mạng sống lần nữa.】

Tôi lại khóc.

A Trạch của tôi luôn tốt như vậy!

Anh không muốn em từ bỏ, được, em sẽ cố gắng tồn tại!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN