Vâng, anh ấy đã chết.
Chết vào năm tháng đẹp đẽ nhất.
Tôi và Tạ Trạch là bạn thời thơ ấu.
Từ thuở quần rách đũng đến áo cử nhân, chúng tôi đã cùng nhau bước qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹp.
Ngay khi anh chuẩn bị khoác chiếc váy cưới lên người tôi thì niềm hạnh phúc chợt vụt tắt.
Anh ấy cứu một cô gái và nhận được danh hiệu “Hăng hái làm việc tốt”.
Còn tôi, mất anh mãi mãi.
Năm năm.
Cuối cùng tôi cũng vượt qua nỗi đau mất Tạ Trạch, bắt đầu cố gắng chấp nhận một cuộc sống mới, một người mới.
Nhưng chỉ một câu “em yêu” trong hư không lại đưa tôi về quá khứ.
Không ai có thể sánh với anh, cũng không ai có thể cho tôi cuộc sống mới.
Tôi đứng dậy, hét tên Tạ Trạch như điên trong nghĩa trang.
Tôi muốn nghe anh nói thêm một câu, dù chỉ một câu.
Trữ Dịch kéo tôi rời khỏi nghĩa trang.
Nhưng vào lúc lên xe, tôi lại nghe thấy giọng nói của A Trạch:
【Có phải vừa rồi tôi lại gần cô ấy quá không, làm cô ấy lạnh nên cô ấy mới phát hiện ra. Xem ra tôi phải tránh xa rồi… Ôi, không cần nữa, cô ấy đi rồi.】
【Thằng nhóc này có một chiếc xe xịn, không biết người thì thế nào.】
【Hửm? Từ đã? Tôi có thể đi theo cô ấy lên xe không? Có thể rời khỏi nghĩa trang à? Tốt quá!】
Nói rất nhiều. Nhất định là anh!
Là Tạ Trạch!
Tôi ngồi ở ghế phụ, có một cơn gió nhẹ lướt qua mặt.
Tôi xoa xoa đôi bàn tay run rẩy, dè dặt nhìn về phía băng ghế sau.
Không có gì cả.
Nhưng tôi nghe rõ lời anh nói:
【Em yêu đang nhìn tôi! Nhất định phải tạo dáng đẹp trai, mặc dù cô ấy không nhìn thấy nhưng hẳn có thể tưởng tượng ra.】
【May mà tôi mất sớm, như vậy nếu cô ấy nghĩ đến tôi sẽ luôn là hình ảnh lúc cô ấy yêu tôi nhất!】
Tôi thật sự có thể tưởng tượng ra, hình dung anh ngồi đó, mỉm cười với ánh mắt trìu mến.
Cuối cùng tôi không cầm được nước mắt nữa.
Phong ấn của nỗi nhớ bị nước mắt làm sụp đổ, cuốn phăng đi.
Tôi vội quay đi, âm thầm lau nước mắt. A Trạch sẽ rất buồn nếu thấy tôi khóc.
Tôi không muốn anh buồn.