Trên đường đi, tôi đắm chìm trong sự bất ngờ khi nghe thấy tiếng Tạ Trạch, vừa buồn vừa vui, hoàn toàn không để ý đến Trữ Dịch bên cạnh.
Phanh gấp đột ngột.
Tôi lao về phía trước mạnh đến nỗi đầu tôi suýt va vào hộp đựng đồ phía trước.
【Con mẹ nó anh có biết lái xe không? Làm cô ấy bị thương bây giờ!】
Tiếng trách mắng của A Trạch xoa dịu nỗi sợ của tôi.
Tôi định ngồi thẳng dậy, nhưng bị Trữ Dịch túm tay kéo trở lại chỗ ngồi.
Sau đó, là một nụ hôn đầy mạnh bạo!
Trong nháy mắt đó, đầu óc tôi trống rỗng.
A Trạch!
A Trạch vẫn ở đây!
Tôi không muốn anh nhìn thấy cảnh này!
Tôi đẩy Trữ Dịch ra theo bản năng, lại bị anh ấy giữ chặt.
Và sau lưng tôi truyền đến một tiếng cười khổ:
【Tim thật con mẹ nó đau!】