Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm - Chương 13: Bách Thảo núi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm


Chương 13: Bách Thảo núi


Cuối cùng cũng vượt qua được đầm lầy, Hai ngày này tốc độ của Thiên Tà và Lãnh Dao hơi chậm lại một chút, bởi vì Lãnh Dao thân thể vấn đề lên bọn họ hầu như tránh mặt tất cả yêu thú. Vận may của hai người phải nói cực kỳ kinh khủng, vừa đi ra khỏi đầm lầy thì trước mặt từ từ hiện ra một ngọn núi. Nếu núi bình thường thì cũng không có gì để nói, mà ngọn núi này Linh Dược mọc nhiều hơn rau cải trồng ở nhà, nơi đây linh khí cũng rất nồng đậm. Nhìn ngọn núi chi chít Linh Dược trước mắt, Lãnh Dao bật thốt lên:

– Bách Thảo núi… Đây thật sự là Bách Thảo núi.

Bách Thảo núi, tên đúng như những gì họ nhìn thấy, Linh thảo nhiều không đếm hết, từ những loại vài trăm năm đến vài nghìn năm. Bách Thảo núi theo truyền thuyết ghi lại thì quanh năm bị cấm chế bao phủ, không ai biết địa điểm cụ thể ở chỗ nào trong Yêu Linh bí cảnh và cũng không biết bao nhiêu lâu mới mở ra.

Thiên Tà và Lãnh Dao tay chân cũng không chậm, bọn họ bắt đầu cặm cụi thu hái. Vì Linh Dược số lượng quá nhiều nên hai người chỉ hái những cây đã có nhiều hơn tám trăm năm tuổi.

Sau hơn ba giờ thu hoạch, bọn họ bị truyền tống ra khỏi Bách Thảo núi, hai người nằm thở hồng hộc trên mặt đất, ba giờ này bọn họ dùng hết tốc độ có thể để thu hoạch Linh Dược, vừa hái xong vài cây cuối cùng trên đỉnh núi thì cũng là lúc bị đuổi khỏi.

Thiên Tà và Lãnh Dao tiếp tục lên đường, chỉ khác lúc trước một điều là trên đường gặp những loại Linh Dược bình thường đều không hái, trừ một số loại đặc biệt ra.

Mười ngày sau Yêu Linh bí cảnh đóng lại, toàn bộ đệ tử bên trong bị một luồng lực lượng vô hình đá ra khỏi bí cảnh, bởi vì vẫn còn che mặt nên không ai nhận ra bọn họ. Nhìn những đệ tử tay vẫn còn cầm kiếm đánh nhau còn vẻ mặt thì ngơ ngác nhìn xung quanh khi bị truyền tống ra, Thiên Tà và Lãnh Dao cũng không nhịn được nở nụ cười. Nhanh chóng tìm một chỗ không người đổi lại quần áo, ra địa điểm tập kết. Không lâu sau, đệ tử Băng Nguyệt cung tốp ba tôp năm tiến đến. Nhìn mọi người nét mặt khá vui vẻ, Thiên Tà cũng cười hỏi:

– Lần này thu hoạch được tốt chứ, mọi người xem còn thiếu ai không?

Đám đệ tử quan sát một chút, một người trong đó đứng ra nói:

– Thiên Tà trưởng lão, lần này Yêu Linh bí cảnh bọn đệ tử không phụ sự kỳ vọng của Trưởng lão, toàn bộ bình an trở về, không thiếu người nào.

Thiên Tà cười cười nói:

– Được rồi, mọi người đi kiếm chỗ nào nghỉ ngơi một ngày rồi về Băng Nguyệt cung, mấy ngày nay khổ cực rồi, ngày hôm nay ta mời khách, coi như chúc mừng mọi người trở về bình an.

Đoàn người đi theo một đệ tử dẫn đường rất nhanh đến Thiên Hương tửu lâu. Dọc đường đi bởi vì trang phục đặc thù mà không người nào trêu chọc nhưng cũng thu hút rất nhiều ánh nhìn khi một người nam nhân bị vây quanh bởi hơn hai mươi cô gái.

Trang phục của nữ đệ tử Băng Nguyệt cung khá đặc biệt, toàn thân một bộ đồ trắng, một chiếc áo choàng đen khoác bên ngoài, trên mặt người nào cũng đeo một tấm vải trắng mỏng. Trên toàn bộ Thiên Nam đại lục cũng chỉ có một mình Băng Nguyệt cung có cách ăn mặc như vậy.

Thiên Hương tửu lâu, tửu lâu lớn nhất xung quanh khu vực Yêu Linh bí cảnh này. Giá cả ở đây cũng rất cao, người vào đây chỉ có thể là đệ tử nhà giàu hoặc võ giả cảnh giới mạnh mới đủ sức tiêu phí. Đối với võ giả yếu mà nói, một bữa ăn ở đây tổn thất hết toàn bộ tài sản của họ. Người nào chịu bỏ ra cái giá như vậy vì một bữa ăn.

Đám người Thiên Tà tìm vài bàn trống rồi ngồi cả xuống. Vừa ngồi một chút thì bên cạnh truyền đến tiếng bàn luận

– Nghe nói tối nay Thiên Long các bắt đầu buổi đấu giá mỗi năm một lần. Không biết lại có bảo vật gì sắp xuất hiện.

– Thiên Long phòng đấu giá?

– Đúng vậy, không lẽ ngươi không biết. Ngươi từ xó xỉnh nào chui ra vậy?

-…

– Thôi để ta nói cho ngươi biết. Thiên Long Các là nơi mua bán lớn nhất Thiên Nam đại lục này. Bọn họ mỗi năm chỉ tổ chức một buổi đấu giá, năm nào cũng có bảo vật xuất hiện. Năm trước là một quyển Thánh cấp công pháp và một quyển ghi lại tu luyện tâm đắc của một tên võ giả Đại Thừa cảnh giới cao thủ. Không biết năm nay là thứ gì đây.

Một tên khác nói:

– Theo thông tin mới nhất là một kiện binh khí Thiên Cấp và hai thanh Địa khí. Cộng thêm rất nhiều loại Linh Dược một ngàn năm tuổi.

– Thiên Cấp và Địa Cấp ghê gớm như vậy, không được tối nay ta phải đi quan sát mới được. Ta sống đến giờ còn chưa nhìn thấy một thanh Hoàng khí.

Thiên Tà nghe bọn họ bàn luận khiến trong lòng hứng thú nhảy lên. Nhìn Lãnh Dao một chút, thấy nàng cũng đang nhìn mình, hai người hiểu ý cười cười.

Cấp độ Binh khí phân chia làm bình thường Phàm khí, Huyền khí, Hoàng khí, Địa khí, Thiên khí, Thánh khí, Thần khí. Ở Thiên Nam đại lục này, đa số võ giả đều sử dụng Phàm khí và Huyền khí. Một số đệ tử tinh anh và Trưởng lão thì may mắn hơn dùng Hoàng khí, các lão quái vật sống cực lâu trong các tông môn thì mới có Địa khí để sử dụng. Thiên khí toàn bộ Thiên Nam đại lục chỉ có vài thanh, được các môn phái lớn nhất coi làm trấn môn chí bảo, uy lực mạnh mẽ khủng khiếp. Còn về phần Thánh khí cùng Thần khí thì chỉ là trong truyền thuyết. Nhiều năm trước Băng Nguyệt cung cũng có một thanh Thiên khí nhưng sau đại chiến bị thất lạc mất.Thiên Tà muốn đi xem đấu giá thanh Thiên khí kia có phù hợp với Lãnh Dao thì mua xuống cho nàng, dù sao nàng cũng là người bảo vệ mình. Lãnh Dao bây giờ cũng chỉ sử dụng một thanh kiếm phẩm cấp Huyền khí.

Buổi tối, Thiên Long phòng đấu giá, một nữ nhân xuất hiện trên đài khiến toàn bộ hội trường yên tĩnh lại.Một cô gái phong tình vạn chủng xuất hiện trước mắt mọi người, mọi ánh mắt đều bị nàng hấp dẫn, thỉnh thoảng trong cổ họng người nào đó còn phát ra tiếng nuốt nước bọt ực ực. Cô gái này vô cùng mê người, cặp mông to lớn bị bao phủ bởi một chiếc váy bó sát người, bởi vì bó chặt lên có thể thấy hai bên mông tròn trịa lắc lư theo từng bước đi. Toàn thân hiển hiện rõ ràng sự thành thục và quyến rũ mê người.

Da thịt trắng như tuyết, xinh đẹp dung nhan, cặp môi đỏ mọng phối hợp với dáng người cao gầy mà đầy đặn, trong đầu mọi người chỉ còn nghĩ đến một cái hại nước hại dân khuynh thành mỹ nữ.

Tô Mị – Thiên Long phòng đấu giá quản lý, Thiên Long các một cái mê chết người không đền mạng yêu tinh. Có lời đồn thậm chí có cao thủ Hóa thần cảnh đỉnh cao qùy gối dưới chân nàng.

Đối với phía dưới mọi người những ánh mắt nóng bỏng giống như muốn lao tới cưỡng hiếp nhìn mình, Tô Mị cũng không để ý, ngược lại còn cố tình uốn éo thân thể khiến bộ ngực to lớn như muốn phá vỡ quần áo lao ra quyến rũ mọi người. Nàng cười cười nói:

– Hoan nghênh mọi người tới Thiên Long phòng đấu giá, ta là Tô Mị, quản lý Thiên Long phòng đấu giá, hôm nay cũng chính là người chủ trì cuộc đấu giá duy nhất trong năm nay. Khiến mọi người chờ lâu, ta xin bắt đầu giới thiệu vật đấu giá đầu tiên.

Thời gian từ từ trôi đi, đa số vật phẩm đã tìm được chủ nhân. Tô Mị nói:

– Bây giờ là món đồ cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay, cũng là món đồ quý giá nhất, một thanh Thiên khí. Thiên Long Các nghe nói lần này Yêu Linh bí cảnh mở ra, mọi người thu hoạch được rất nhiều Linh Dược nên quyết định dùng Linh Dược đến để đấu giá Thiên khí. Yêu cầu là Linh Dược tuổi thọ phải trên một ngàn năm.

Trong một căn phòng bên cạnh, Lãnh Dao đánh thức đang ngủ say trong ngực mình Thiên Tà dậy

– Công tử món đồ cuối cùng ra rồi, nhưng lần này đấu giá bằng Linh Dược.

Thiên Tà ngồi dậy xoa xoa con mắt, nhìn về phía đài cao.

Lúc này trên đài xuất hiện một thanh dài gần một mét trường kiếm, xung quanh tỏa ra cực nóng hỏa diễm, tựa như có thể đốt cháy toàn bộ mọi thứ.

– Đây là Hỏa Diễm Kiếm, phẩm cấp Thiên Khí, truyền thuyết là do hai ngàn năm trước một vị đúc kiếm đại sư chế tạo, chuôi kiếm này luyện chế hơn một trăm ngày. Hơn nữa bên trong còn phong ấn một loại Hỏa Diễm cực mạnh, người nào có được sau đó nhận chủ là có thể điều khiển được Hỏa Diễm bên trong. Bắt đầu trả giá.

– Năm gốc ngàn năm Linh Dược.

– Sáu gốc ngàn năm Linh Dược

-…

– Bảy gốc ngàn năm Linh Dược.

– Tám gốc ngàn năm Linh Dược, còn ai ra giá cao hơn không, đây là Thiên Khí ah, đại lục không có nhiều hơn mười thanh.

– Mười gốc ngàn năm Linh Dược.

– Mười năm gốc ngàn năm Linh Dược.

– Mười năm gốc ngàn năm Linh Dược, còn ai ra giá cao hơn không, mười năm gốc lần một, mười năm gốc lần hai…

– Hai mươi gốc ngàn năm Linh Dược.

– Hai mươi năm gốc ngàn năm Linh Dược.

– Ba mươi gốc ngàn năm Linh Dược.

– Mười gốc hai ngàn năm Linh Dược.

Câu này vừa nói ra khiến cả phòng đấu giá im lặng, toàn bộ ánh mắt nhìn về phía gian phòng hai mươi tám, căn phòng mà Thiên Tà và Lãnh Dao đang ngồi.

– Vị khách phòng thứ hai tám đã trả giá mười gốc hai ngàn… Hai ngàn năm Linh Dược, còn ai trả giá cao hơn không. Mười gốc hai ngàn năm Linh Dược lần một… Mười gốc hai ngàn năm Linh Dược lần ba, thành giao. Chúc mừng vị khách phòng số hai mươi tám.

Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn phòng số hai mươi tám, hai ngàn năm Linh Dược ah, đó là hai ngàn năm ah. Vậy mà hôm nay một lần hiện ra mười gốc. Ai lấy đều lắc đầu khiếp sợ. Nhưng cũng không ai nổi ý cướp đoạt, mà muốn cướp cũng không biết ai mà cướp, chỉ thầm kêu mình không đủ tiền. Cướp đoạt, nói đùa đi, Thiên Long phòng đấu giá có quy định, không tiết lộ danh tính cũng như khuôn mặt khách hàng, đồng thời cũng sẽ được bảo vệ trong phạm vi thế lực của Thiên Long các, nếu người nào cướp bóc trong phạm vi thế lực của họ sẽ bị vô số cao thủ đuổi giết không chết không thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN