Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình - Chương 75
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình


Chương 75


Edit: SamSam

Beta: Leia, Lanius, Ivy

– Cập nhật sớm nhất tại Loading9191.wordpress.com –

──── ∘°❉°∘ ────

Đối với loại chuyện này, muốn báo cảnh sát mà còn tìm một người không cản trở cậu giải quyết vụ án thần quái, thì tất nhiên phải tìm Từ Khiên. Khi Từ Khiên lái xe tới, Ôn Nhiên đã đứng trước cửa nhà vẫy tay với anh.

Từ Khiên mở cửa bước xuống xe, mỉm cười với cậu: “Tự nhiên bây giờ tôi thấy phải đòi tiền công từ cậu rồi nha. Giờ tôi thành cảnh sát riêng của cậu, hay kiểu gọi bất cứ lúc nào cũng có mặt hửm.”

Ôn Nhiên nói: “Tiền công thì không có, chỉ có cái lẩu bình dân thôi, có điều sao anh có nhiều thời gian như vậy? Chẳng phải cảnh sát hình sự các anh đặc biệt bận rộn lắm sao?”

Từ Khiên nói: “Gần đây đúng là khá bận, có một vụ buôn lậu lớn xuyên quốc tế. Tuy nhiên những vụ án này giống như dây cáp dài, không thể nào mặc kệ mọi việc mà chuyên tâm theo dõi mãi, vì vậy vẫn còn chút thời gian eo hẹp cho việc khác.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong nhà. Trong khoảng thời gian ngồi chờ Từ Khiên tới, Diệp Lai cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại và liên lạc cho chồng mình. Mặc dù cô không nói gì qua điện thoại, nhưng chồng cô đã hứa sẽ lập tức về ngay. Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.

Nhìn những thứ được bày ra trên bàn, Diệp Lai vô thức nhớ lại từng mảnh vụn khi họ mới bắt đầu yêu nhau. Chẳng biết có phải bởi vì tìm thấy những thứ tà vật đã phá hủy từ trường trong nhà cô, hay là vì bản thân cô đã biết rốt cuộc tại sao tình cảm giữa mình và chồng lại bị phai nhạt hay không, mà khi nhớ lại trước đây, dường như cái cảm giác thoái chí nản lòng cô dành cho chồng mình đang dần tan biến. Và cảm giác yêu thương say đắm cùng ỷ lại đang dần trở về.

Thấy Ôn Nhiên dẫn theo một người đàn ông khí thế hùng hồn bước vào, Diệp Lai có hơi ngượng ngùng. Ôn Nhiên nói: “Anh ấy là cảnh sát, độ tiếp thu các sự kiện thần quái tương đối cao, chuyện xương ngón tay của trẻ em trong miếng gỗ điêu khắc này cứ giao cho anh ấy điều tra.”

Diệp Lai gật đầu. Trong lúc Từ Khiên đang đánh giá miếng gỗ, cô không khỏi hỏi Ôn Nhiên: “Đại sư, ngài cảm thấy một lá bùa thật sự có thể khiến cho tâm tính của con người thay đổi sao?”

Ôn Nhiên gật đầu: “Đương nhiên là có thể. Thật ra, nói một cách đơn giản thì đó là một loại sức mạnh làm thay đổi từ trường xung quanh một người. Một ví dụ dễ hiểu khác là, một môi trường khép kín sẽ dễ khiến người ta thấy áp lực, và môi trường rộng rãi giúp con người thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần. Đó đều là ảnh hưởng của hoàn cảnh đối với con người, nếu lực lượng sử dụng bùa chú mạnh hơn, còn có thể khiến một người bình thường hóa điên.”

Trước đây Ôn Nhiên có đi theo cha nuôi xử lý một vụ án cho một gia đình giàu có. Trong nhà có hai người con trai cùng một mẹ, người con trai lớn vô cùng ưu tú, từ nhỏ đã được giáo dục thành một người thừa kế, còn người con thứ hai rất được yêu thương nhưng số mệnh đã định hắn không có cơ hội thừa kế. Lúc đầu để tránh anh em bất hòa nên họ đã giáo dục hai người bằng những phương thức hoàn toàn khác biệt. Kết quả không ngờ, khi người con lớn được 30 tuổi, tâm thần đột nhiên trở nên thất thường. Dù có đi khám bác sĩ đủ kiểu cũng chẳng tìm thấy nguyên nhân, người thì càng ngày càng điên cuồng bướng bỉnh, cuối cùng công ty do người con thứ hai tiếp quản.

Anh con trai lớn có một người yêu vô cùng thân mật, đến mức chuẩn bị bàn chuyện cưới hỏi, từ đầu đến cuối cô không hề tin bạn trai mình đang yên đang lành lại bất ngờ phát điên. Sau khi tìm bác sĩ mà không có kết quả, cô đã nhờ người khác giới thiệu và tìm được cha nuôi cậu. Vừa bước đến cửa, cha nuôi lập tức tìm ra một lá bùa được giấu dưới sàn bên dưới khung giường trong phòng người con lớn.

Xử lý lá bùa xong, cha nuôi lại cho anh ta một lá bùa dưỡng hồn khác. Sau một khoảng thời gian điều dưỡng, người con lớn nhanh chóng hồi phục lại.

Nghe nói cuối cùng hai anh em đã phân chia gia đình. Người con lớn từ nhỏ đã được đào tạo như một người thừa kế, năng lực cùng tầm nhìn xa không phải là thứ mà kẻ chỉ biết ăn chơi như người con thứ hai có thể so sánh, rất nhanh người anh đã nuốt chửng tất cả những gì người em có. Tuy nhiên bởi vì quan hệ huyết thống, cuối cùng người anh vẫn để lại cho người em một số tài sản cố định và cắt đứt quan hệ với em trai mình.

Cho nên, dù chỉ là một lá bùa nho nhỏ cũng dễ dàng hủy hoại một người kiệt xuất.

Bên kia, Từ Khiên cẩn thận quan sát miếng gỗ điêu khắc hồi lâu, rồi nhẹ nhàng bẻ nó ra. Sau một tiếng răng rắc, miếng gỗ bị bẻ đôi, bên trong rỗng tuếch, vừa đủ chứa một đoạn xương trắng dài khoảng 5cm. Mẩu xương ấy bé xíu trông giống như của một đứa trẻ sơ sinh.

Mặc dù Diệp Lai đã biết trước bên trong thứ này có xương ngón tay của trẻ con, nhưng cô vẫn hoảng sợ khi tận mắt nhìn thấy. Nghĩ đến thứ này được giấu trong chậu hoa ở nhà mình, Diệp Lai liền rùng mình một trận, cũng không biết nó đã ở cạnh cô biết bao lâu.

Từ Khiên nhìn về phía Diệp Lai: “Hiện tại, căn cứ vào những điều này, khả năng lớn nhất chính là có kẻ cố tình phá hoại hạnh phúc gia đình của cô. Và dựa vào những nơi có thể cất giấu chúng, rất có thể kẻ gây án là một người quen. Cô có chị em nào thân thiết với mình hay không?”

Ôn Nhiên vội chêm thêm một câu: “Cũng có thể là nam mà.”

Từ Khiên gật gù, nếu chồng cô không phải là đối tượng tình nghi mà chỉ là sự phá hoại đơn phương từ kẻ thứ ba, thì quả thật không nên giới hạn ở phụ nữ, đàn ông cũng rất có khả năng.

Diệp Lai lắc đầu: “Thật ra tôi không có bạn. Bởi vì lúc học đại học tôi đã hẹn hò với chồng tôi – Tiết Thành, cho nên những lúc ở ngoài khuôn viên trường tôi rất ít khi tới lui với bạn cùng lớp. Tốt nghiệp xong lập tức kết hôn, một số ít người có thể xem là bạn của tôi cũng đều là vợ của bạn bè trong công việc của chồng tôi. Cùng lắm chỉ hẹn nhau đi làm đẹp, dạo phố và mua sắm, thậm chí còn chưa từng mời họ đến nhà.”

Từ Khiên nói: “Vậy ai là người thường xuyên đến nhà cô?”

Diệp Lai suy nghĩ: “Dì giúp việc, mỗi ngày đều sẽ tới quét dọn. Còn có thư ký của chồng tôi, thỉnh thoảng sẽ theo chồng tôi về nhà để thảo luận một số vấn đề. Nhưng thư ký của chồng tôi là nam, hơn nữa cậu ấy đã có bạn gái, cuối năm nay sẽ kết hôn.”

Diệp Lai nói xong lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Ngoài ra chỉ có giáo viên hướng dẫn cắm hoa và giáo viên yoga. Giáo viên cắm hoa dạy một buổi một tuần, còn giáo viên yoga dạy ba buổi một tuần, học xong liền rời đi. Chưa kể khi lên lớp chồng tôi hoàn toàn không có ở nhà, họ cũng chưa từng tiếp xúc với chồng tôi.

Từ Khiên yêu cầu Diệp Lai viết tên và thông tin của những người này cho anh. Hiện tại đã liên quan đến mạng người, vậy thì đây không còn là một vụ án bình thường nữa, cho nên dù là người nằm trong diện tình nghi thấp nhất cũng phải cẩn thận điều tra.

Từ Khiên cầm theo miếng gỗ điêu khắc cùng đoạn xương ngón tay đã được làm sạch rời đi, bấy giờ Ôn Nhiên mới nhìn sang Diệp Lai: “Bây giờ phải giải quyết chuyện của con cô. Tôi sẽ nhắc lại lần nữa, bởi vì con cô bị người ta hủy hoại cuộc đời hạnh phúc của mình nên hiện tại trên người nó chứa đầy oán khí. Có hai giải pháp, một là cưỡng chế siêu độ, trấn áp nỗi uất hận trong đứa trẻ. Hai là tôi phá trận pháp trong nhà cô, thả nó ra để đứa bé đó tự do làm chuyện bản thân muốn làm nhất, chính là báo thù. Chờ nó báo thù xong, đã tiêu trừ một phần chấp niệm mới bắt đầu siêu độ luân hồi.”

Diệp Lai hỏi: “Lợi và hại của hai giải pháp này là gì?”

Ôn Nhiên: “Lợi ích của cách đầu chính là không để đứa bé nhuốm máu tươi, thuần khiết ra đi. Cho dù chấp niệm không tiêu tan thì oan khuất và nghiệt nợ của đứa nhỏ sẽ được tính vào kiếp luân hồi sau. Còn về việc kiếp sau sẽ xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết. Nhược điểm là cưỡng chế siêu độ chắc chắn sẽ gây tổn hại nhất định cho thần hồn của đứa nhỏ. Cách thứ hai có ưu điểm là giúp đứa bé cam tâm tình nguyện rời đi, ngược lại linh hồn nó sẽ nhuốm máu. Ngày cả khi đứa bé trả thù cho bản thân, nhưng dẫu sao cũng liên quan đến mạng người, một khi trên thân nó mang sát khí thì e rằng phải luân hồi mấy kiếp khổ sở mới gột rửa sạch, mới tích góp được phúc vận.”

Diệp Lai trầm ngâm hồi lâu, rồi nói: “Kẻ khác hại con tôi chết, con tôi muốn báo thù chẳng phải là lẽ đương nhiên sao? Tại sao phải chịu trừng phạt?”

Ôn Nhiên đáp: “Âm Phủ có Thẩm Phán Âm Ti, nếu đứa bé không trả thù trên dương thế mà quay về âm phủ giải oan, đương nhiên họ sẽ có một phán quyết riêng. Nhưng phán quyết dưới Âm Phủ thường là cho con người sau khi chết, hoặc trừng phạt bằng cách tước đoạt một lượng dương thọ nhất định, nên có rất nhiều hồn ma không tình nguyện chờ đợi.”

Nghe Ôn Nhiên nói vậy, Diệp Lai cũng hiểu ra phần nào, cô dừng một chút rồi hỏi: “Có cách nào để tôi báo thù giúp con mình không?”

Cô không muốn đứa con hữu duyên vô phận này của mình tiếp tục chịu khổ mấy kiếp. Nếu nhất định phải trả thù, hãy để người mẹ vô dụng này trả thù thay cho cậu.

Ôn Nhiên trả lời: “Có, nhưng trước tiên cô cần phải mua một miếng gỗ Dưỡng Hồn, để thu hồn ma nhỏ kia vào. Tôi lại làm phép, dùng sức mạnh phản phệ để phá hủy phong thủy xấu chịu ảnh hưởng bởi những lá bùa tà ác kia trong nhà cô. Đến lúc đó, người đặt bùa vào nhà cô nhất định sẽ bị cắn trả. Còn nếu cô muốn trả thù dữ dội hơn, có thể sử dụng máu của mình làm vật dẫn. Bởi vì cô là khổ chủ, lấy nỗi oán hận vì con mình mà lập trận phản đòn. Như vậy bất cứ ai động tay động chân với cô đều sẽ nhận quả báo gấp đôi, dù cho đối phương có ác ý gì với cô đều sẽ bị trả lại nhân hai, không chết cũng bị thương.”

Diệp Lai vô cùng lý trí hỏi rõ: “Tôi cần phải trả giá lớn như thế nào?”

Ôn Nhiên nói: “Bất kể là trả thù kiểu gì cũng đều tiêu hao rất nhiều sức lực của tôi, thế nên giá cả không hề rẻ. Ngoài ra, nếu cô hoàn toàn là khổ chủ, giả dụ như cô và người nọ vốn không quen biết nhau, căn bản không có thù oán gì, lại gặp phải tai bay vạ gió thì cô sẽ chẳng sao cả. Còn nếu người nọ trả thù chính đáng và cô đã từng làm điều gì đó có lỗi với đối phương, thì bản thân cô cũng sẽ bị phản phệ như vậy. Tuy nhiên cái này chưa đến mức dẫn tới cái chết, vì vậy dù bị cắn trả, cùng lắm cô cũng chỉ bị thương nặng chứ không nguy hiểm đến tính mạng.”

Diệp Lai cẩn thận nhớ lại cuộc đời của mình, cô tự hỏi liệu mình đã từng thực sự có lỗi với ai hay chưa, cuối cùng vẫn cắn răng chọn: “Cầu xin đại sư giúp tôi, tôi muốn thiết lập trận pháp trả thù gấp bội!” Con của cô không thể cứ biến mất như vậy, cuộc hôn nhân của cô cũng chẳng thể để kẻ khác hủy hoại thế này. Cô cần biết rốt cuộc kẻ đó là ai, cô muốn người đó phải trả giá đắt! Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.

──── ∘°❉°∘ ────

Trong một cửa hàng bán hoa, một cô gái có vẻ ngoài trông khá dịu dàng, tết một bím tóc đơn giản lẳng lặng buông xuống ở một bên ngực, vài sợi tóc tinh nghịch rơi xuống gương mặt trắng nõn của cô. Trước mặt cô gái bày biện đủ loại hoa cỏ đang nở rộ, cùng một chậu đất đã cắm sẵn một vài bông hoa. Cô ta khéo léo, nhã nhặn và lịch sự xử lý những chiếc gai cùng lớp cánh hoa bảo vệ bên ngoài của một vài bông hoa, cắt phần thân rễ theo chiều dài thích hợp, sau đó cắm vào chậu đất trước mặt. Cả quá trình như một bức tranh vẽ tuyệt đẹp, khiến người ta sau khi xem xong đều cảm thấy toàn bộ thời gian dường như đang trôi chậm lại.

Người đàn ông đứng sau quầy trông thấy chậu hoa được cắm thật đẹp mắt, không khỏi khen ngợi: “Tay nghề của Tiểu Tĩnh càng ngày càng tốt, lần thi đấu tiếp theo cô nhất định sẽ giành được vị trí quán quân.”

Cô gái tên Tiểu Tĩnh chỉ khẽ mỉm cười: “Thứ hạng không quan trọng. Tôi đã học được nhiều thứ từ việc giao lưu với những người thợ cắm hoa khác, đó mới là thu hoạch lớn nhất.”

Ông chủ tiệm nhìn đồng hồ rồi nói với Tiểu Tĩnh: “Lớp học nghệ thuật cắm hoa của cô sắp bắt đầu rồi, mau đi đi. Đi muộn coi chừng kẹt xe đó.”

Tiểu Tĩnh xem giờ, còn chưa đến thời gian tan làm của cô, nghe vậy liền mỉm cười nịnh nọt ông chủ: “Vậy cảm ơn ông chủ đã cho tôi về sớm, ngày mai tôi sẽ mời ngài bữa sáng.”

Ông chủ cười đáp lại, thấy cô thu dọn đồ đạc liền phất tay với cô. Tiểu Tĩnh cũng vẫy tay chào tạm biệt rồi vui vẻ rời đi. Cô làm việc bán thời gian ở đây, mặc dù nơi này bao ăn không bao ở, tiền lương cũng chỉ hơn 4000 nhân dân tệ nhưng ông chủ rất hào phóng. Những lúc cô dạy cắm hoa bên ngoài, ông chưa bao giờ cản trở, thỉnh thoảng còn sẽ khuyên cô tan làm sớm. Tuy tiền lương không cao nhưng học phí các lớp nghệ thuật cắm hoa của cô lại không hề rẻ, khoảng 3 – 400 tệ một buổi. Mặc dù đã bao gồm cả số lượng hoa tiêu thụ trong buổi học, có điều chúng đều được lấy giá sỉ từ cửa tiệm hoa, vì vậy kỳ thật không đáng là bao. Trong vòng chưa tới một tháng, cứ cách vài ngày là cô lại mở một lớp học cho mọi người, số tiền cô kiếm được cũng rất khá.

Tuy nhiên, cô không hề thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhất là khi những người có thể chi trả vài trăm tệ cho một tiết học nghệ thuật cắm hoa, ngoại trừ đẹp ra thì không còn tác dụng nào khác, hầu hết đều là những cô chủ nhà giàu rảnh rỗi không có gì để làm. Có một số thứ nếu thấy nhiều, sẽ khó tránh khỏi tâm tư dần lớn hơn.

Tống Tĩnh sinh ra trong một huyện không lớn cũng chẳng nhỏ, từ bé cô đã rất thích hoa. Sau này trong huyện của bọn họ có mở một cửa hàng bán hoa, chủ cửa hàng là nữ, nghe nói cô đến từ thành phố lớn và cắm hoa vô cùng đẹp. Lúc đó Tống Tĩnh sẽ thường xuyên đến vịn cửa sổ và quan sát cô chủ đang cắm hoa. Có lẽ bởi vì cô thường xuyên lui tới, lại còn là một đứa trẻ cho nên dần dần cô chủ còn dạy cô cắm hoa, chỉ cần thỉnh thoảng cô phụ giúp cắm hoa trong cửa tiệm là được. Hơn nữa nếu những giỏ hoa cô cắm bán được, cô chủ còn sẽ trả công cho cô. Từ thuở nhỏ Tống Tĩnh chẳng những đã học được cách cắm hoa, còn kiếm được không ít tiền tiêu vặt.

Khi trưởng thành, dựa vào học tập và đọc sách, cô đã đi tới một thành phố lớn hơn, nhưng đối với hoa cỏ cô ta vẫn luôn trước sau như một. Và nhờ có những kiến thức được cô chủ của tiệm hoa dạy lúc còn nhỏ, cô còn từng làm việc bán thời gian ở một cửa hàng bán hoa, rồi tham gia các cuộc thi đấu và tranh tài, từ từ cũng trở thành một thợ cắm hoa nghệ thuật chân chính. Điều này đã giúp ích cho cuộc sống của cô rất nhiều, vừa có thể làm điều mình thích, vừa kiếm được tiền, chỉ là cô ta vẫn luôn cảm thấy chưa đủ.

Mãi cho đến khi cô gặp lại Tiết Thành. Tiết Thành là bạn học cùng khối nhưng khác lớp hồi trung học phổ thông của cô, là anh chàng đứng đầu ba bảng xếp hạng ở trường trong ba năm liên tiếp, là bạch mã hoàng tử trong lòng mọi nữ sinh. Nhìn thấy anh cẩn thận chọn những bông hoa mà vợ mình yêu thích nhất, bộ dạng cúi đầu trông rất nghiêm túc và chăm chú, khiến trái tim vốn chỉ bồi hồi ở tuổi thanh xuân của cô, một lần nữa xao xuyến trở lại.

Cuộc đời cũng giống như những bông hoa, cần phải kiên nhẫn cắt tỉa và sửa sang, phải loại bỏ tất cả những cánh hoa có độ dài không thích hợp và những cánh hoa đã hư thối, như vậy mới đủ đẹp.

Buổi học do Tống Tĩnh giảng dạy vốn đang diễn ra trôi chảy, nhưng đột nhiên cô ta cảm thấy trên người mình có gì đó kỳ lạ. Hình như trên lưng có thứ gì đó khiến cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, rất muốn cào một phát. Chỉ là làm ra hành động như thế ở trước mặt mấy cô vợ nhà giàu này thì thật sự rất thất lễ, nếu hôm nay cô dám mặc kệ hình tượng của bản thân thì e rằng sẽ không còn có buổi học tiếp theo nào, vì vậy đành phải cố nhẫn nhịn.

Cũng may thời gian học chỉ kéo dài hơn một tiếng, sau khi buổi học kết thúc, cô cũng từ chối lời mời đi ăn nhẹ và vội vàng rời đi. Trong thang máy, cô nhịn không được gãi lên người mình một cái, có điều sau khi cô gãi, cơn ngứa vốn có thể cố chịu đựng được lại càng trở nên khó nhịn hơn.

Tống Tĩnh đặc biệt để tâm đến sinh hoạt hàng ngày, phòng trọ mà cô thuê nằm ở vị trí tương tốt trong thành phố, khoảng cách cũng khá gần nơi cô làm việc. Có điều vẫn hơi xa khu biệt thự xa hoa của các phu nhân nhà giàu, vì vậy suốt chặng đường về nhà là một cực hình kinh khủng đối với cô.

Đợi đến khi cô chịu đựng cơn ngứa khó khăn lắm mới về tới nhà, vừa cởi quần áo ra liền thấy toàn bộ mặt lưng của cô nổi đầy những nốt mụn đỏ kích thước lớn nhỏ đủ loại, ngay cả nốt nhỏ nhất cũng bằng đầu ngón tay cái, nốt to còn muốn to bằng một quả trứng cút. Tống Tĩnh tức khác bị dọa sợ, vội vàng mặc quần áo và lao tới bệnh viện.

Chờ cô đăng ký xếp hàng xong rồi đến lượt mình, những nốt mụn đã lan tràn từ lưng rồi tới trên cổ. Bọc mủ quỷ dị này còn phát triển với tốc độ chóng mặt, ngay cả bác sĩ cũng phải sợ hãi. Chẳng biết bọc mủ ấy có lây lan hay không, để đảm bảo an toàn, họ vội vàng chuyển cô sang khoa Da liễu truyền nhiễm.

Lúc chủ cửa hàng bán hoa nhận được tin tức và đi thăm Tống Tĩnh đã là ngày hôm sau. Còn Tống Tĩnh phải năm trong phòng đặc biệt, khắp người phủ đầy thuốc mỡ màu xanh lục. Ban đầu thuốc mỡ còn có thể giảm nhẹ cơn ngứa, chỉ là chẳng biết có phải mụn mủ đã thích ứng với thuốc mỡ hay không mà bây giờ hoàn toàn mất tác dụng giảm nhẹ cơn ngứa. Tuy nhiên cô lại cắn răng chịu đựng, căn bản chẳng dám gãi. Mới ngày hôm qua cô vô thức gãi trên cánh tay một cái, rất nhanh sau đó những nơi bị dính chất nhờn lập tức kết vô số nốt mụn mủ dày đặc. Đến hiện tại bệnh viện vẫn chưa có kết quả xét nghiệm, cũng không tìm ra căn nguyên căn bệnh của cô, khiến cô ta chỉ đành cố gắng chịu đựng.

Thấy Tống Tĩnh thành ra như vậy, chủ cửa hàng bán hoa đã hỏi thăm bệnh viện nhưng không có kết quả. Và vì sợ lây nhiễm, bệnh viện còn không cho tiếp xúc thăm hỏi. Bên phía Tống Tĩnh bắt đầu ngứa ngáy điên cuồng, thậm chí còn thay đổi đến mức chẳng thể nhận dạng, ngay cả nói cũng không nói được. Chủ cửa hàng bán hoa bất lực, ông biết Tống Tĩnh ở đây không có người thân, vì vậy đành để lại phương thức liên lạc ở bệnh viện, để có chuyện gì bọn họ có thể thông báo cho ông, Bấy giờ ông mới để lại đồ ăn đã mua tới và rời đi, chẳng qua trước rời khỏi ông còn chụp một tấm ảnh của Tống Tĩnh.

Thực ra chủ cửa hàng hoa là một người yêu thích thần quái, nhưng chỉ giới hạn trong lý luận suông chứ anh chưa bao giờ dám trải nghiệm thực tế, vì vậy một vài người bạn cùng chung sở thích và hứng thú của anh đều là bạn bè qua mạng. Lúc đầu bọn họ đến từ một diễn đàn thần quái lớn đơn thuần, rồi thấy tam quan khá hợp nhau, mới tạo một nhóm nhỏ để có thể trò chuyện. Trong diễn đàn nhỏ, hầu như ngày nào họ cũng nói chuyện phiếm, chủ đề không bị giới hạn trong thần quái, mọi việc khó khăn lặt vặt trong cuộc sống cũng đều được gửi lên nhóm để cùng giúp đỡ, thế là anh mới gửi ảnh chụp đã che mặt Tống TĨnh vào trong diễn đàn.

Pờ lây poi:【Mọi người có ai từng gặp qua loại bệnh ngoài da này chưa? Tôi có một người bạn mắc bệnh, ngay cả bệnh viện cũng không tra ra được nguyên nhân.】

Bức ảnh vừa được đăng tải, lập tức có người trả lời.

凸凸凸:【Hội chứng sợ lỗ! Cái này gớm quá, bệnh da liễu nào mới thành ra như vậy?】

Pờ lây poi:【Hôm qua cô ấy vẫn ổn, chỉ trong một đêm liền thành ra thế này, tôi luôn cảm thấy có chút gì đó kỳ quái.】

Mèo thích uống trà:【Chỉ trong một đêm đã phát tán như vậy á? Nếu không phải bệnh ngoài da đặc biệt thì tôi cảm thấy nó rất giống với oán nghiệt trong truyền thuyết.】

Trong diễn đàn có đạo sĩ bán thời gian, cũng có một vài người yêu thích thần quái, tuy nhiên tất cả đều là gà mờ. Về oán nghiệt kia cũng chỉ là lý thuyết suông từng đọc qua, chưa có mấy ai thật sự nhìn thấy. Có điều đến mức này, còn chưa tìm được nguyên nhân hình thành mụn mủ thì quả thật vô cùng giống với oán nghiệt trong truyền thuyết. Một lúc sau chủ đề được một người đẩy lên top, nhiều người đã lao vào điều tra cái oán nghiệt này. Kết quả tìm được khá nhiều thông tin, mặc dù đều là những thông tin không được chính phủ phê duyệt, đều là những lời đồn thổi trong dân gian nhưng đúng là thật sự rất giống oán nghiệt.

Không ít người sôi nổi gợi ý cho chủ cửa hàng bán hoa vài mánh lới, bảo anh bôi gạo nếp đã phơi khô lên những nốt mụn mủ thử xem. Nếu có ích thì rất có thể đây chính là oán nghiệt trong truyền thuyết.

Sau đó mọi người còn thảo luận, thời buổi này vậy mà thật sự có người dính oán nghiệt, cũng không biết người kia đã làm những việc tồi tệ gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN