Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình - Chương 76
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình


Chương 76


Edit: SamSam

Beta: Leia, Lanius, Ivy

– Cập nhật sớm nhất tại Loading9191.wordpress.com –

──── ∘°❉°∘ ────

Ngay khi Tống Tĩnh nhập viện, bên phía Từ Khiên lập tức nhận được tin tức. Dựa vào danh sách những người mà Diệp Lai cung cấp trước đó, anh đã cho người theo dõi, biết được Ôn Nhiên ra tay, Từ Khiên liền bình tĩnh chờ đợi. Trong tất cả những người kể trên, chỉ có mỗi Tống Tĩnh gặp chuyện, cho nên không cần nói cũng biết ai là kẻ đã làm chuyện đó ở nhà Diệp Lai.

Có điều Từ Khiên không vội thẩm vấn Tống Tĩnh ngay. Bây giờ tình trạng trên người cô ta thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng dựa vào một số phương pháp chữa bệnh quả thật cũng đã tạm thời áp chế được phần nào. Tuy nhiên anh biết đây chỉ là tạm thời, đến khi chẳng thể khống chế được nữa thì tình trạng trên người của cô sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn. Đối với một cô gái mà nói, hủy dung còn khủng khiếp hơn cái chết. Đợi phòng tuyến tâm lý của Tống Tĩnh sụp đổ, đến lúc đó lại đến thẩm vấn thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Hơn nữa, thông qua việc theo dõi Tống Tĩnh, bọn họ còn phát hiện trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn cố gắng liên lạc cho một người trên mạng xã hội tên là Sứ giả Vong Linh. Nhưng đoán chừng bên kia rất cảnh giác, cho dù Tống Tĩnh liên lạc thế nào đối phương cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.

Sau khi phát hiện hành động của Tống Tĩnh, Từ Khiên bèn phái thêm nhiều người theo dõi hơn. Tống Tĩnh chỉ là một con tép riu, có lẽ tra khảo cô ta cũng chẳng điều tra ra được gì, chi bằng theo dõi cô ta lâu hơn một chút.

Rất nhanh bên phía Diệp Lai cũng biết được giáo viên cắm hoa nghệ thuật mà mình mời về đã nhập viện. Chỉ là cô hoàn toàn không hiểu tại sao lại như vậy, tất cả những gì giữa cô và người thợ dạy cắm hoa ấy chỉ là lớp học cắm hoa nghệ thuật một tuần một lần. Nhưng sau khi nghĩ kỹ cô ngạc nhiên nhận ra, là chồng cô đã giới thiệu người thợ dạy cắm hoa nghệ thuật đó.

Cô rất thích hoa vì vậy thi thoảng chồng cô sẽ mua chút hoa tươi về nhà. Tuy nhiên cô không biết cắm hoa, cùng lắm chỉ học theo một số video trên mạng. Một ngày nọ, khi cô đang cắm hoa, chồng cô nói tay nghề cô không tốt, nếu thật thích làm những thứ này thì tại sao không thử đăng ký một khóa và học tập nghiêm túc. Sau đó mới mời cô giáo Tống kia.

Vừa nghĩ đến đây, chồng của Diệp Lai cũng vừa đi công tác về.

──── ∘°❉°∘ ────

Tiết Thành đã chẳng còn nhớ rõ bắt đầu từ khi nào anh lại cảm thấy thứ chờ đợi mình ở nhà không còn là sự ấm áp thoải mái, mà là một cỗ áp lực cùng chán nản vô hình. Trong tình trạng mệt mỏi ấy, vợ anh còn luôn cãi nhau với anh một cách khó hiểu.

Anh yêu Diệp Lai, tình yêu này bắt đầu từ thời học sinh và vẫn luôn kéo dài cho tới giữa cuộc hôn nhân của bọn họ. Anh nhớ rõ trước đây tình cảm của họ rất tốt, khi đó anh thậm chí còn bận rộn hơn bây giờ, nhiều khi phải ở công ty mấy ngày mà không có cách nào về nhà, nhưng vợ anh vẫn sẽ hầm nhiều loại canh mang đến công ty cho anh uống.

Nhưng hiện tại, anh đã quên mất bao nhiêu lâu mình chưa uống canh Diệp Lai hầm, đã bao nhiêu lâu mình chưa ăn cơm Diệp Lai nấu. Tất cả những gì anh thực sự mong muốn chỉ là nhìn thấy một ngọn đèn ấm áp mỗi khi về nhà, có một người để hỏi anh ấy có mệt không, một người yêu anh.

Từ lúc mất đi đứa con, anh thậm chí còn nghĩ đến chuyện ly hôn. Ý nghĩ này dường như đã bén rễ trong đầu anh, thường xuyên xuất hiện. Nhưng theo bản năng anh lại không muốn, như thể có hai cá nhân độc lập bên trong đang lôi kéo tâm trí anh. Mỗi khi một trong hai ý nghĩ bắt đầu nảy sinh, một ý nghĩ khác liền liều mạng cố gắng dập tắt. Ly hôn, không ly hôn, đây là câu hỏi mà mỗi buổi sáng khi thức dậy anh đều sẽ tự hỏi chính mình.

Tuy nhiên hôm nay, lúc Tiết Thành đẩy cửa bước vào nhà, nhìn thấy Diệp Lai ngồi trên ghế sô pha, trong lòng anh không khỏi dâng lên một cỗ chua xót và đau lòng. Anh đột nhiên nhớ ra, đã bao lâu rồi mình không ôm Diệp Lai một cách đàng hoàng.

Diệp Lai nhìn Tiết Thành đầy mệt mỏi, vỗ vỗ sô pha bên cạnh mình.

Tiết Thành cởi áo khoác rồi ngồi bên cạnh cô, nhìn Diệp Lai gầy đi rất nhiều, trong mắt anh hiện lên vẻ xót xa: “Tại sao không ở bệnh viện điều dưỡng thêm một thời gian nữa?”

Diệp Lai nói: “Nếu là trước đây, cho dù bận rộn thế nào anh nhất định sẽ ở bệnh viện cùng em.”

Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ ở bên cạnh chăm sóc Diệp Lai, công việc dù bận rộn thế nào cũng chẳng quan trọng bằng gia đình, huống chi công việc hiện tại của anh đang đi đúng quỹ đạo, thật sự không quá bận rộn. Chỉ là anh muốn trốn tránh, không muốn tranh cãi mãi vì đứa con đã mất kia. Thậm chí anh còn sợ nhìn thấy Diệp Lai, sợ cô lại cãi nhau ầm ĩ với mình, sợ chính anh trong cơn tức giận không biết lựa lời sẽ nói ra những điều chẳng thể tha thứ, cho nên mới trốn tránh. Anh chạy trốn như một kẻ hèn nhát trong khoảng thời gian Diệp Lai đang cần mình nhất.

Tiết Thành không biết mình nên nói gì mới đúng, bây giờ dù là bất kỳ lý do hay lời bào chữa nào cũng đều giống như ngụy biện. Cuối cùng, tất cả những gì anh có thể nói chỉ có câu “anh xin lỗi”.

Diệp Lai nhìn Tiết Thành: “Anh có còn yêu em không?”

Tiết Thành duỗi tay ôm cô vào lòng: “Yêu, tình yêu này chưa từng ngừng lại.”

Diệp Lai hít một hơi thật sâu: “Vậy em hỏi anh cái gì, anh đều phải thành thật trả lời em.”

Tiết Thành gật đầu, Diệp Lai hỏi: “Anh và Tống Tĩnh có quan hệ gì?”

Tim Tiết Thành nháy mắt thắt lại, nhưng nhìn vào hai mắt Diệp Lai, cuối cùng anh vẫn yên lặng thở dài: “Trước mắt, giữa anh và cô ấy không có quan hệ gì.”

Diệp Lai không khỏi siết chặt lòng bàn tay của mình: “Trước mắt?”

Tiết Thành giải thích: “Tiểu Lai, anh không muốn lừa gạt em. Có một khoảng thời gian chúng ta thường xuyên tranh cãi, mỗi ngày đều cãi nhau, thậm chí còn làm ầm ĩ vì một số việc khó hiểu. Trong thời gian đó anh thấy vô cùng mệt mỏi, chẳng hiểu tại sao mỗi khi về đến nhà đều cảm thấy khó thở. Có điều ở cửa hàng bán hoa anh lại thấy rất thư thái, cảm giác đó khiến anh như bị nghiện. Anh biết như vậy là sai trái, nhưng anh không thể nào khống chế được chính mình.”

Diệp Lai hỏi: “Anh đã lên giường với cô ta?”

Tiết Thành vội vàng lắc đầu: “Không không, mặc dù anh không kiểm soát được cảm xúc và xúc giác của mình nhưng vẫn khống chế được hành vi của bản thân. Ngoại trừ cảm giác nhẹ nhàng nhất thời cảm nhận được từ cô ấy thì anh không làm bất cứ điều gì thực sự có lỗi với em.”

Diệp Lai gật đầu, xem như chấp nhận cách nói của anh, lúc này mới nói tiếp: “Vậy anh có biết, chính cô ta đã hại chết con của chúng ta hay không?”

Sắc mặt Tiết Thành chợt thay đổi: “Em nói vậy nghĩa là gì?”

Diệp Lai kể lại tất cả những sự việc xảy ra trong khoảng thời gian này, bao gồm cả lý do tại sao họ lại cãi vã, vì cái gì mà tình cảm giữa họ dần phai nhạt và vì sao ngôi nhà này lại khiến cho họ cảm thấy áp lực không muốn trở về.

Đối với Tiết Thành mà nói, đây thật sự quá khó tin, loại chuyện quỷ thần thế này không phải đều là bịa đặt hay sao. Cho đến khi Diệp Lai lấy ra một miếng bài gỗ: “Con của chúng ta đang ở trong này, anh chạm vào con đi, thử cảm nhận một chút.”

Tiết Thành cầm miếng bài gỗ lên, đột nhiên trái tim anh vô thức đập nhanh, có một loại cảm giác kích động, thương cảm và muốn gần gũi một cách khó giải thích: “Con ơi?”

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, lúc anh vừa gọi miếng bài gỗ là con, liền cảm thấy dường như miếng bài đang trả lời mình. Đó là một cảm giác vô cùng kỳ diệu, khó có thể diễn tả bằng lời. Nhưng cũng chính loại xúc động từ tận trái tim ấy đã cho thấy, như thể miếng bài gỗ này thật sự có sự sống.

Hốc mắt Diệp Lai đỏ hoe, nói: “Đại sư bảo, thần hồn của con vẫn cần phải tu dưỡng, hơn nữa còn đặt con vào trong miếng bài gỗ để có thể từ từ giảm bớt oán khí trong con. Chờ khi chúng ta báo thù cho con xong, giúp con buông bỏ sự không cam lòng cuối cùng của mình là có thể đưa con đi siêu độ luân hồi.”

Tiết Thành sững sờ hỏi lại: “Ý của em là, Tống Tĩnh đặt bùa chú tà ác cùng bài gỗ điêu khắc trong nhà chúng ta, hại em sảy thai, hại con mình chết?”

Diệp Lai nói: “Anh không tin sao? Cho rằng em nói bậy sao?”

Tiết Thành vội ôm lấy Diệp Lai: “Không, anh tin! Em biết không, khi anh càng ngày càng chán ghét cái căn nhà này, anh đã không ngừng tự hỏi bản thân mình, có phải mọi thằng đàn ông nào cũng đều hèn hạ thế này không? Rõ ràng cuộc sống hiện tại là cuộc sống mà anh mong muốn nhất, anh đã có được thì tại sao lại chán ghét, có phải anh cũng đã nhiễm thói hư tật xấu như tụi đàn ông khác rồi hay không? Anh đã nhiều lần tự mình phủ nhận, lại tự mình phán xét, mỗi ngày anh đều tự nghi ngờ bản thân mình. Tiểu Lai, thật may mắn khi có em và may mà em đã phát hiện ra tất cả, nếu không gia đình chúng ta thật sự sẽ không xong mất!”

Quả thật đối với Diệp Lai, mọi thứ vẫn có thể coi như kịp thời. Cô và Tiết Thành chưa đến mức không thể quay lại, những tổn thương do kẻ đó gây ra vẫn luôn có thể được lấp đầy dần dần trong tương lai.

──── ∘°❉°∘ ────

Biết Tống Tĩnh đang nhập viện, dù thế nào Diệp Lai và Tiết Thành cũng phải đi gặp mặt một lần, bởi vì cô ta chính là kẻ đã giết con họ. Nếu con họ được sinh ra, bọn họ còn có thể kiện cô ta tội mưu sát, nhưng đứa bé chỉ mới là một phôi thai mấy tháng. Mặc dù là cố ý gây sảy thai, nhưng cũng chỉ có thể xem như cố ý gây thương tích. Có điều chẳng sao cả, ông trời có mắt, nếu pháp luật không thể đưa ra phán quyết, vậy thì cứ phó mặc cho nhân quả báo ứng.

Mặc dù bên phía bệnh viện vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân khiến Tống Tĩnh nổi mụn mủ khắp người, thậm chí dù có lấy dịch mủ gửi đến cơ sở xét nghiệm chuyên nghiệp ở tỉnh khác cũng không có lấy một cái kết quả, nhưng chắc chắn là bọc mụn mủ kia không lây lan cho người khác. Tuy nhiên bởi vì bộ dạng của Tống Tĩnh thật sự quá đáng sợ, vì vậy bệnh viện vẫn sắp xếp cho cô một phòng bệnh đơn.

Khi vừa nhìn thấy Diệp Lai và Tiết Thành cùng nhau tới đây, Tống Tĩnh vô thức kéo chăn che mặt: “Tại, tại sao hai người lại tới đây?”

Diệp Lai mỉm cười: “Đến gặp cô.”

Tống Tĩnh không bao giờ nghĩ chuyện mình làm sẽ bị bại lộ, cô đã giấu những thứ kia kín như vậy mà, chỉ có lá bùa giấu trên lầu là thứ duy nhất khiến cô lo lắng. Vốn dĩ cô định chờ sau khi Diệp Lai sảy thai xong sẽ đến lấy lá bùa đi, nhưng lúc đó Diệp Lai cứ ở mãi trong bệnh viện, khiến cô ta hoàn toàn không có cơ hội tới nhà. Chờ Diệp Lai xuất viện, còn chưa đến thời gian bắt đầu buổi học, cô lại bị nổi đầy những nốt mụn mủ này. Có điều cô ta vẫn cho rằng, ngay cả khi Diệp Lai có tình cờ phát hiện lúc dọn dẹp nhà cửa thì cũng không có khả năng lại nghi ngờ đến cô. Nghĩ như vậy, chút bất an trong lòng mới tiêu tan, cô ta liền lấy lại bình tĩnh.

Mặc dù cô không nghĩ bản thân sẽ bị phát hiện, nhưng vẫn không tỏ vẻ đồng ý để bọn họ gặp mình trong bộ dạng này, đặc biệt là Tiết Thành. Cô chỉ mong sự xuất hiện của mình trong mắt Tiết Thành vĩnh viễn đều là hình ảnh điềm tĩnh và xinh đẹp nhất, chứ không phải mặt nổi đầy mụn mủ.

“Tôi không sao, có điều bệnh ngoài da của tôi không tiện thăm hỏi, cảm ơn hai người đã tới một chuyến.”

Trên mặt Diệp Lai lộ ra một nụ cười giễu, nhưng giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Không có gì. Tôi nghe bác sĩ nói, vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân căn bệnh của cô.”

Tống Tĩnh trốn sau màn giường trả lời: “Bệnh viện đã gửi mẫu đến nơi khác làm xét nghiệm, có thể hai ngày nữa sẽ có kết quả.”

Diệp Lai nói: “E là khiến cô thất vọng rồi. Căn bệnh này của cô có kiểm tra thế nào cũng sẽ không có kết quả. Giống như đứa con của tôi vậy, rõ ràng bị kẻ khác hại chết nhưng không có đủ bằng chứng để đưa kẻ sát nhân ra trước vành móng ngựa.”

Sắc mặt Tống Tĩnh khẽ biến, bàn tay đang cầm màn không ngừng run rẩy. Tiết Thành bước tới rước, một tay kéo màn ra, vừa trông thấy bộ dạng của Tống Tĩnh liền bất giác nhíu mày.

Tống Tĩnh liên tục lùi về sau, dùng chăn che mặt: “Các người mau ra ngoài! Đừng tới đây!”

Diệp Lai nói: “Mặc dù tôi không có chứng cứ khởi tố cô, nhưng không sao, cô dùng thủ đoạn gì để hãm hại tôi thì tôi liền trả lại y như vậy cho cô. Vị đại sư mà tôi mời có nói, chỉ cần cô không thành tâm sám hối, những nốt mụn mủ này sẽ theo cô đến hết đời. Cả đời này cô đừng nghĩ đến việc có thể gặp người khác với gương mặt xinh đẹp như trước. Ngay cả khi mụn mủ được chữa khỏi, lớp da trên mặt cô vẫn sẽ lỗ chi chít, vô phương cứu chữa.”

Nghe những lời Diệp Lai vừa nói, Tống Tĩnh đột nhiên kéo chăn xuống, ánh mắt hung ác nhìn về phía Diệp Lai: “Là mày hại tao! Là mày!”

Tiết Thành vội bảo vệ Diệp Lai ở phía sau, lạnh lùng đáp trả: “Chỉ có thể nói hại người chính là hại mình. Nhà chúng tôi không thù không oán với cô, cô lại đặt mấy thứ ô uế đó vào nhà chúng tôi, hại vợ tôi sảy thai. Bây giờ cô ra nông nỗi này, hoàn toàn là do quả báo.”

Tống Tĩnh liều chết cũng không nhận: “Các người nói bậy! Tôi không có hại ai cả, tôi không biết các người đang nói cái quái gì!”

Diệp Lai nói: “Cô không biết thì cứ không biết đi. Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn để cho con mình nhìn thấy kết cục của kẻ đã sát hại mình, thuận tiện báo cho cô biết chân tướng tại sao cô thành ra như thế này. Nhưng tôi thật sự hy vọng đời này cô không có thứ gọi là thật lòng thật dạ sám hối.”

Tống Tĩnh vùng vẫy định bò dậy khỏi giường, như muốn cào vào người Diệp Lai, tuy nhiên động tĩnh trong phòng rất nhanh đã thu hút các y tá chạy tới. Trên người cô nổi đầy mụn mủ, sợ rằng kích động một chút chúng đều sẽ vỡ ra, nên đương nhiên các y tá phải khống chế Tống Tĩnh lại. Còn Tiết Thành cũng che chắn cho Diệp Lai rời khỏi phòng bệnh. Cho đến khi ra khỏi phòng, họ vẫn còn nghe thấy tiếng hét chói tai của Tống Tĩnh.

Nói thật, Tiết Thành có hơi sợ hãi. Ngày hôm qua, cho dù anh tin lời Diệp Lai nói, tất cả mọi chuyện đều do Tống Tĩnh gây ra, nhưng ấn tượng về cô ta trong mắt anh vẫn luôn điềm đạm và tốt đẹp. Hôm nay nhìn thấy cảnh này, thực sự khiến người ta thấy rợn tóc gáy. Nếu Diệp Lai không phát hiện ra những thứ kia, để rồi bọn họ thật sự ly hôn và sau đó anh lại vì cảm giác thoải mái khi ở gần Tống Tĩnh mà kết hôn với một người phụ nữ như vậy, Tiết Thành càng nghĩ càng chết khiếp.

Diệp Lai vuốt ve miếng bài gỗ trong lòng bàn tay, nước mắt nhịn không được mà tuôn rơi: “Con yêu, kẻ hại con cả đời này cũng sẽ không được sống tốt. Đại sư nói, nếu một người chết giữ oán khí trên người, kiếp sau sẽ bị số oán khí đó ảnh hưởng, sẽ không có một kiếp sống tốt. Con à, con yên tâm đi đầu thai đi có được không? Đời này chúng ta không có duyên làm mẹ con, kiếp sau, thậm chí là kiếp sau nữa, khi con lại đến làm con của mẹ, mẹ nhất định sẽ dành hết tất cả tình yêu thương cho con.”

Tiết Thành ôm lấy bả vai Diệp Lai, hôn lên tóc cô: “Vậy kiếp sau, kiếp sau sau nữa, chúng ta vẫn là papa và mama của con, được không?”

Diệp Lai sụt sịt mũi, liếc xéo Tiết Thành một cái: “Lúc em sảy thai phải nằm viện, anh còn không ở bên cạnh, chúng ta còn chưa tính sổ anh chuyện này đâu.”

Tiết Thành cuống quýt nói: “Việc này, không phải anh đã giải thích tiền căn hậu quả rồi sao? Bà xã à, anh biết thật sự biết lỗi rồi, thiệt đó thiệt đó! Con yêu, con mau nói lời hay ý đẹp với mẹ con đi…”

──── ∘°❉°∘ ────

Từ Khiên bóp dẹp chai nước vừa uống xong và ném vào thùng rác. Nhìn thấy bóng lưng hai vợ chồng tay trong tay cùng nhau rời đi, anh bèn xoay người quay về bệnh viện. Có những chuyện có thể coi như đã được giải quyết đối với một số người, nhưng lại chỉ mới bắt đầu đối với người khác.

Khó khăn lắm y tá mới trấn tĩnh được Tống Tĩnh. Từ Khiên dẫn theo một vài đội viên bước vào phòng bên, một trong những đội viên đi theo anh đã xuất trình giấy chứng nhận cho y tá: “Chúng tôi có việc muốn hỏi cô Tống.”

Y tá gật đầu, vội vàng đi ra ngoài. Y tá bọn họ đã thấy qua đủ loại trường hợp, nhưng nói thật gương mặt kia của Tống Tĩnh vẫn khiến họ thấy hơi ghê sợ.

Từ Khiên ngồi đối diện Tống Tĩnh, ném tấm ảnh chụp miếng gỗ điêu khắc lên giường của cô: “Cô đã lấy thứ này từ nơi nào?”

Cả đời này của Tống Tĩnh chưa từng đến đồn cảnh sát bao giờ, hiện tại bị Từ Khiên thẩm vấn đầy khí thế, lòng cô đã hoảng loạn từ lâu. Nhưng cô nghĩ bản thân chưa làm gì cả, ngay cả nếu như phát hiện ra những chuyện đó cũng không thể bởi vì mấy thứ ma quỷ kia mà đi kiện cáo mình, thế là cô càng mạnh dạn hơn vài phần: “Tôi không biết nó là thứ gì.”

Từ Khiên nói: “Chúng tôi đã điều tra sơ lược mọi tài khoản mạng xã hội của cô. Bên trong miếng gỗ điêu khắc này có chứa một đoạn xương tay trẻ em, nếu cô không phối hợp, tôi chỉ đành dùng danh nghĩa là nghi phạm giết người để đưa cô về sở cảnh sát từ từ thẩm vấn.”

Vừa nghe đến đây, Tống Tĩnh vội vàng giải thích: “Xương tay trẻ em gì ở đây, tôi không biết, tôi thật sự không biết! Miếng gỗ điêu khắc đó là tôi mua trên mạng chứ không có giết người, tôi hoàn toàn không có giết ai cả!”

Từ Khiên: “Không giết ai cả? Đứa con của Diệp Lai tuy vẫn chưa chào đời, nhưng chẳng lẽ không phải là một sinh mạng hay sao?”

Tống Tĩnh run rẩy ôm lấy chăn, trên mặt cô ta đầy vẻ lo sợ mọi chuyện sẽ bị bại lộ, đầu óc cô lúc này đều đã trống rỗng. Lúc làm chuyện này cô ta đã lường trước vô số hậu quả khi bị bại lộ, nhưng khi chúng thật sự xảy ra cô lại hoàn toàn không chống đỡ nổi. Nếu nói hối hận, đương nhiên từ tận đáy lòng cô ta không có lấy nửa điểm hối, chỉ có hận. Cô hận Diệp Lai, cực kỳ hận Tiết Thành, thậm chí hận bản thân hành động bất cẩn.

Theo sau hận ý nảy lên trong lòng là những bọc mụn mủ trên người cô ta lại bắt đầu ngứa ngáy. Cảm giác ngứa đến thấu tim gan ấy khiến cô ước gì có thể cào xuyên cả lớp da. Bộ dạng điên cuồng tự gãi bản thân của cô đáng sợ y như bị quỷ ám vậy. Từ Khiên cau mày để đội viên gọi y tá tới. Thấy cô tiếp tục làm loạn, y tá vội gọi thêm người vào trói chặt cô lại.

Mà Tống Tĩnh vừa ngứa ngáy kêu gào thảm thiết, vừa nói không phải mình làm, cô ta chưa có làm gì cả, cứ như thể nếu nói càng nhiều thì điều đó sẽ trở thành sự thật vậy, loại người thế này Từ Khiên đã gặp qua quá nhiều. Đúng là anh có thể yêu cầu Tống Tĩnh phối hợp điều tra vì có xương tay trẻ em bên trong miếng gỗ điêu khắc kia, nhưng thứ này lại được mua dưới tình huống Tống Tĩnh không hề biết bên trong có gì. Cho dù động cơ ban đầu của cô ta quả thật không đơn thuần, có điều khi đề cập đến vấn đề này quả thực không có tính thuyết phục. Cuối cùng ngoại trừ dò hỏi quá trình mua hàng, hoàn toàn không có lý do gì để khởi tố cô ta, cho nên Từ Khiên cũng không phí công bận tâm nữa. Hơn nữa chủ yếu là vì Ôn Nhiên đã giúp cho khổ chủ báo thù, sự trả thù này còn thê thảm hơn cả sự trừng phạt từ pháp luật.

Trông thấy y tá buộc chặt tay chân Tống Tĩnh, trên mặt cùng toàn thân lại nổi đầy mụn mủ, Từ Khiên có chút không muốn nhìn. Đối với cuộc đời của một cô gái mà nói, điều này còn đau khổ hơn cả cái chết, nhưng vấn đề là không phải ai cũng có can đảm để đối mặt với cái chết.

Từ Khiên tịch thu điện thoại của Tống Tĩnh đưa cho đội viên. Thứ này mới là mục đích tới thăm của bọn họ, họ cần duy trì liên lạc giữa Tống Tĩnh và tên Sứ giả Vong Linh kia.

──── ∘°❉°∘ ────

Khi Từ Khiên đang điều tra cái tên Sứ giả Vong Linh trên mạng xã hội kia, Diệp Lai và chồng cô đã tìm đến Ôn Nhiên lần nữa, cả hai đều muốn siêu độ cho đứa bé. Trong khoảng thời gian này, Diệp Lai lúc nào cũng đều ôm miếng bài gỗ trên người bất kể ngày đêm, còn thường xuyên nói chuyện với đứa con cho dù miếng bài sẽ không bao giờ đáp lời cô. Cô cũng chẳng biết, một thai nhi chỉ mới hơn ba tháng đã có thể nghe hiểu lời mình nói hay chưa. Cô chỉ mong đứa bé này có thể cảm nhận được tình yêu thương của cô dành cho bé, để nỗi oán hận trên người đứa trẻ tiên tán đi phần nào.

Vợ chồng Diệp Lai thậm chí còn mua một cái quan tài cho đứa con, có được cỗ quan tài ấy thì việc siêu độ tự nhiên càng thêm dễ dàng hơn. Bên cạnh quan tài đặt nhiều đồ ăn thức uống, nhiều loại đồ chơi cùng một số bộ đồng phục nhỏ nhắn mà trẻ con hay thích, ngay cả nhà giấy và xe hơi cũng có, nói chung cái gì cần đều có. Cũng xem như bọn họ đã hết lòng hết dạ đối với đứa con chưa kịp chào đời này.

Ôn Nhiên đặt lá bùa siêu độ lên trên chiếc quan tài nhỏ, bên trong là một miếng bài gỗ phong ấn linh hồn đứa trẻ. Theo sau tiếng chú siêu độ được tụng niệm không ngừng, miếng bài gỗ vốn nguyên vẹn đột nhiên kêu răng rắc, xuất hiện một vết nứt.

Như cảm ứng được điều gì đó, Diệp Lai chợt òa khóc nức nở, cô cảm nhận được đứa bé đã rời đi. Đứa con đầu lòng của cô thậm chí còn chưa kịp ngắm nhìn thế giới này, đã hóa hư không. Mỗi khi nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu hoạt bát gọi mình là mẹ trong giấc mơ kìa, cô đều đau lòng không thôi.

Tiết Thành ôm cô vào lòng an ủi: “Có lẽ con cũng không muốn thấy chúng ta thương tâm khổ sở thế này, chỉ cần có duyên chúng ta nhất định sẽ gặp lại con lần nữa.”

Diệp Lai ôm Tiết Thành khóc lớn: “Hức, nếu con đầu thai vào gia đình không tốt lắm, ăn không đủ no mặc không đủ ấm thì phải làm sao? Mỗi lần nghĩ đến việc con của em có thể sẽ phải chịu khổ, em liền chịu không nổi…”

Một khi con gái xúc động thì quả thật nhất thời rất khó kiềm chế. Tiết Thành cười gượng xin lỗi với Ôn Nhiên, sau đó dìu Diệp Lai sang một bên để vỗ về an ủi.

Ôn Nhiên nhìn cái tên khắc trên quan tài, Tiết Bảo, vừa là bảo bối vừa là châu báu. Đối với một đứa trẻ còn chưa sinh ra, thậm chí về mặt y học còn chưa thành hình đầy đủ, bọn họ như vậy đã là quá tốt rồi.

Ôn Nhiên nhẹ nhàng phất tay trong không trung, chút dấu vết cuối cùng còn sót lại của âm khí cũng tan biến. Đã có duyên không phận thì hà tất phải cố chấp làm gì.

Quay qua ngoảnh lại, Diệp Lai gửi cho Ôn Nhiên năm trăm nghìn tệ tiền công, sau đó lại gửi thêm hai trăm nghìn tệ để thỉnh hai lá bùa từ chỗ cậu. Chuyện xảy ra lần này thật sự khiến họ thấy sợ hãi, để đề phòng mai sau lại có người hãm hại mình, cả hai đều muốn thỉnh một lá bùa hộ mệnh bên người mới thấy yên tâm.

Chiếu theo lệ cũ, Ôn Nhiên quyên tặng một nửa và gửi nửa còn lại vào tài khoản tiết kiệm. Có điều bây giờ tiền bạc đối với cậu chỉ là một dãy số. Mặc dù nhiều tiền cũng không có gì đáng ngại, nhưng thật sự không thể tin được mục tiêu nằm ăn chờ chết của cậu vậy mà lại bất ngờ đạt được khi bản thân còn chưa đầy hai mươi tuổi.

Hiện tại chỉ chờ ly hôn với Kỳ Vân Kính là cậu có thể thoải mái vui vẻ hưởng thụ cuộc sống!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN