Tiêu Dao Vương - Chương 11.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Tiêu Dao Vương


Chương 11.


Hoàng Trâm Anh nghe có người có thể giải được độc của mình thì thở phào. Không sao, nếu có người thì nàng có cách đem người đến.

“Tỉ phu, vậy Lãnh tiền bối giờ ở đâu?”

Du Hàn Thiên lắc đầu, hắn chỉ biết bà đang ở Ngọa Long còn lại thì…

Hoàng Trâm Anh gật đầu đã hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn chu lên nhìn thật đáng yêu nhưng chỉ là lớp ngụy trang, Du Hàn Thiên thấy rõ đáy mắt nàng tỏa sát khí nồng nặc như muốn cơ hồ muốn hủy thiên diệt địa.

“Anh nhi, đừng lo tỉ sẽ sai người tìm giúp muội.”

Hoàng Nguyệt khuôn mặt đã đông lạnh lại, sát khí nồng nặc của nàng không hề che dấu làm người đi đường phải tránh xa ba bước, thật đáng sợ!

“Tỉ đừng lo, muội có thể tìm ra người được. Đừng nói nữa, nguyên tiêu hôm nay phải chơi thật vui. Tỉ, bảy năm mới gặp nhau, không phải là không có quà gặp mặt đi.”

Hoàng Nguyệt khuôn mặt cười cười, bất đắc dĩ. Nàng là vì chuyện của Du Hàn Thiên nên không có tâm trạng vui, trong lúc nóng giận hình như dã đập vỡ hết quà tặng, trong đó có của cả Hoàng Trâm Anh.

“Anh nhi, hay là muội nói muội thích gì, ta là không biết nuội thích gì nên không có a.”

Hoàng Trâm Anh khóe miệng khẽ co rút, tỉ a, nói dối lộ liễu quá! Ta cùng tỉ cùng nhau lớn lên, ta thích gì tỉ không biết sao.

Du Hàn Thiên khẽ huých Hoàng Nguyệt, Nguyệt nhi là đang phớt lờ hắn sao?

Hoàng Nguyệt trừng mắt nhìn Du Hàn Thiên, đây là muội nàng a, đừng làm thùng dấm chua lung tung vậy chứ!

Hoàng Trâm Anh thấy tình hình không đúng nhưng cũng không có ý thức tránh đi, quyết định làm kì đà cản mũi và quyết định làm kì đà cản mũi.

“Tỉ a, nhìn xem vòng tay này, đẹp nha!”

“Tỉ, hoa đăng đẹp quá!”

“Tỉ, mực nướng kìa!”

Hoàng Trâm Anh như chú chim nhỏ, chạy khắp nơi, mua hết món này đến món kia. Không biết là vô tình hay cố ý đều là món mắc nhất rồi bắt Hoàng Nguyệt trả tiền, đây là quà tỉ nợ nàng!

Du Hàn Thiên gân xanh co rút, hình như đây là buổi hẹn riêng của hắn cùng Nguyệt nhi mà.

Hoàng Nguyệt thấy mặt Du Hàn Thiên hết hồng rồi trắng, ý cười bên môi càng đượm. Tay nhỏ nhắn hướng ngọc trâm sau đầu hắn rút ra, ba ngàn sợi tóc Du Hàn Thiên bay trong gió, hắn khó hiểu nhìn nàng chỉ thấy tay nhỏ linh hoạt giúp hắn cuộn tóc lên, dùng một mộc trâm cố định lại.

“Ta tặng chàng, thích không?”

Tim bỗng có dòng nước ấm trào ra, tuôn đến từng tế bào.

“Nguyệt nhi, nàng làm?”

“Ân.”

Hoàng Trâm Anh bỗng lúc này xuất hiện, chỉ là khi thấy hai người trước mặt tình chàng ý thiếp thì đã vội li khai, nàng không muốn chọc tỉ tỉ giận thật đâu. Hậu quả rất ghê gớm a.

Khuôn mặt Hoàng Nguyệt ửng đỏ, đôi mắt phượng không nhìn Du Hàn Thiên mà đảo quanh. Nàng mất rất nhiều công sức mới tìm được Dương Lan mộc này, tuy loại cây này không phải quý nhất nhưng đảm bảo cũng xếp trong hàng thượng phẩm, có tiền cũng không mua được.

Du Hàn Thiên tay thon dài như bạch ngọc thượng hạng vuốt nhẹ mộc sai*(Trâm cài bằng gỗ), tuy làm bằng gỗ nhưng cầm lại mát tay, là gỗ quý, rất trơn cho thấy người làm mất nhiều công sức để làm bóng.

“Nàng là làm nó lúc nào?”

“Trên đường về kinh.”

Nàng mới không nói cho hắn biết là khi dẫn hắn đi tiệm vải về đã bắt tay vào làm, khi trên đường về kinh cũng có thời gian rãnh là làm ngay mặc kệ mệt nhọc mới xong nhanh vậy.

Không khí xung quanh bỗng có chút ngượng ngùng, Du Hàn Thiên cứ nhìn Hoàng Nguyệt chằm chằm như muốn khắc sâu hình bóng nàng vào mắt.

“Nguyệt nhi, lại đây.”

Kéo nàng đến chỗ vị thư sinh đang ngồi viết thư pháp, hắn hướng thư sinh nọ lấy giấy mực.

“Cô nương, mượn giấy mực một lúc.”

Vị thư sinh ngơ ngác trước sắc đẹp của Du Hàn Thiên, đôi mắt cứ lăm lăm nhìn đến khi thấy không khí xung quanh đông cứng lại. Đôi mắt Hoàng Nguyệt như tóe lữa, nam nhân của nàng mà cũng dám mơ tưởng, muốn chết!

“Công,…công tử cứ tự nhiên.”

Vừa lau mồ hôi đang rịn trên trán thư sinh vừa đứng lên hướng Du Hàn Thiên mời ngồi. Cũng không thể trách nàng nhát gan, khí thế của Hoàng Nguyệt là chui rèn từ gian khổ, không biết đã tắm bao nhiêu máu người, bao nhiêu lần đối mặt với tử sĩ thì làm sao một thư sinh tay chỉ biết cầm sách thánh hiền chịu được.

Du Hàn Thiên cũng không ngồi xuống ghế, hắn là ưa sạch sẽ.

Tay thon dài hạ bút, nét mực uyển chuyển nhưng không yểu điệu mà mang nét hùng hồn, như một chúa sơn lâm, không cần quá duy trì vẻ dũng mãnh, uy nghi mà nó cũng tự phát ra.

Chỉ bằng một khắc Du Hàn Thiên đã hạ bút, hài lòng nở nụ cười, hình ảnh Hoàng Nguyệt hiện ra, toàn thân bạc y, khuôn mặt nhỏ ngượng ngùng, y như biểu tình nàng lúc nãy. Kề bên là câu thơ đậm tình vợ chồng son sắt

Họa gương mặt người trong lòng

Chỉ mong mai sau nên duyên

Hoàng Nguyệt chồm lên muốn xem nhưng đã bị Du Hàn Thiên che mắt lại, đành ảo não quay lại chỗ ngồi, mặt nhỏ nhìn Du Hàn Thiên oán giận.​

cầm tờ giấy đã khô nét mực nhét vào áo trong, Du Hàn Thiên lấy ra một thỏi bạc để xuống bàn rồi nắm tay Hoàng Nguyệt rời đi.

Thư sinh nhìn theo há hốc mồm, vị công tử này là con nhà ai, sao chữ đẹp vậy mà hắn lại không biết tên, người thế này ắt phải nổi tiếng lâu rồi chứ, thất thần xong, khi hoàng hồn lại thư sinh vội cầm lấy thỏi bạc chạy theo. Tay thư sinh run run trả lại bạc.

“Ta không dám nhận a, công tử trả này là nhiều rồi.”

“Cứ nhận lấy, xem như tiền giấy mực.”

Mỗ nam bâng quơ nói, hắn cũng không phải túng thiếu tới nổi một thỏi bạc cũng không có!

Hoàng nguyệt nắm tay hắn, không nhìn đến thư sinh còn ngây ngốc ở đó đi mua hai chiếc hoa đăng. Nàng đây là lần đầu tiên cùng nam tử đi chung ước nguyện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN