Tiêu Dao Vương
Chương 12.
Ánh trăng trên cao vằng vặc chiếu xuống nhân gian cùng hoa đăng trải đầy sông đẹp như vải lụa màu đen rải đầy kim tuyến làm người ta không tự giác bị mê hoặc.
Hoàng Nguyệt mắt đẹp như làn thu thủy, chiếu rọi hình ảnh hàng ngàn chiếc hoa đăng đang trôi trên dòng càng thêm lung linh huyền ảo.
“Nàng viết gì thế?”
Du Hàn Thiên khi hỏi xong thì hối hận muốn chết, nàng sẽ nói sao, hắn từ khi nào thì ngốc như vậy a.
“Mong mẫu hoàng mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi, ước nguyện ta và chàng cùng nhau kết tóc trăm năm, bỉ dực song phi(Như chim liền cánh, ý nói hai người yêu nhau bên nhau), mãi không xa rời.”
Khuôn mặt nàng nở nụ cười thật lòng, như đóa tuyết liên trên cao, đẹp thánh khiết hấp dẫn ánh mắt các nam tử gần đó nhìn nàng song lại bối rối đỏ mặt không dám lại làm quen.
Du Hàn Thiên nhìn nàng đến ngây ngốc nhưng lại phát hiện mọi nam tử xung quanh đều nhìn nàng thì khuôn mặt buồn bực, ai oán nhìn nàng.
“Hoa đào nàng cũng thật nhiều.”
Hoàng Nguyệt nghe Du Hàn Thiên nói tâm như nếm mật, đây chứng tỏ hắn quan tâm nàng, vì quan tâm nên mới ghen.
“Là tại bổn vương quá mức bế nguyệt tu hoa(Hoa nhường nguyệt thẹn), đi tới đâu cũng hấp dẫn ánh mắt người nhìn.”
Nữ nhân nào đó không biết khiêm tốn làm khóe miệng Du Hàn Thiên co giật. Nữ nhân của hắn quả thực phải khác nữ nhân khác, nếu không làm sao hắn lại để ý như vậy đây.
Ánh mắt Du Hàn Thiên ôn nhu nhìn nàng, tần liễu rũ xuống bờ hồ, lướt qua mặt nước, làm bóng hai bạch y trước mắt dưới nước hóa như mộng hòa làm một, tựa như tình cảm họ dành cho đối phương.
“Thiên, ta yêu chàng.”
“Nguyệt nhi, ta yêu nàng.”
Thiên ngôn vạn ngữ không thể đem tình ý họ dành cho đối phương biểu đạt ra, chỉ có thể nói ba chữ, tuy ngắn nhưng có đầy ý nghĩa.
Hoa đăng lững lờ trôi trên mặt nước, ánh sáng hòa cùng đêm đen tôn lên đôi bích nhân đang ngồi gần bờ sông.
Tưởng hình ảnh cứ mãi đẹp đẽ như vậy thì lại có kẻ đến phá rối.
Một lục y nam tử khuôn mặt tựa trăng rằm, đôi mắt to ngập nước, mũi nhỏ nhắn, môi đỏ như son nhẹ nhàng bước đến.
“Xin hỏi tôn tánh đại danh tiểu thư.”
Hoàng Nguyệt nhướng mày nhìn Du Hàn Thiên làm mặt Du Hàn Thiên đen lại. Đúng là ruồi bọ đuổi mãi không đi!
“Chỉ là bình thủy tương phùng(Hai người xa lạ gặp nhau), chắc gì có duyên gặp lại.”
Bình dấm chua bốc mùi, chủ trương trả lời.
“Ta đây là hỏi tiểu thư, người ngoài không nên xen vào!”
Hoàng Nguyệt nhíu mày, tự kiêu, tự cho là đúng, là trung tâm vũ trụ chính là lục y nam tử này giờ lại quay qua trách Du Hàn Thiên, không biết xấu hổ!
“Lời của hôn phu ta chính là lời của ta. Mong công tử tự trọng. ”
Không đậm không nhạt mở miệng, Hoàng Nguyệt trực tiếp làm lục y nam tử khuôn mặt nghẹn tới đỏ lên, tiến không được lùi không xong.
Hoàng Nguyệt quay qua ôn nhu nắm tay Du Hàn Thiên bỏ đi, để lại lục y nam tử khuôn mặt ủy khuất nhìn theo.
“Chủ tử, người này là Tiêu dao vương Phượng quốc.”
Bỗng một hắc y nhân từ trong tối hướng lục y nam tử báo cáo. Lục y nam tử khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo.
“Về Nam Cung sơn trang, người này định là thê chủ của ta rồi.”
Trong mắt nam tử ánh sáng bạo ngược làm mất vẻ hài hòa, nào còn nét ngây thơ dễ mến như trước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!