Tiêu Dao Vương - Chương 2.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Tiêu Dao Vương


Chương 2.


Hoàng Nguyệt thực ra từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua phụ hậu. Nàng chỉ biết dáng vẻ, khí chất, phong thái của phụ hậu qua lời của mẫu hoàng. Tuy vậy trong lòng nàng phụ hậu vẫn là vị trí không thay thế được, nàng vẫn thèm khát có được thứ tình cảm gia đình hoàn thiện như những đứa trẻ khác.

“Đây là đại công chúa?”

Lưu phượng hậu nhìn Hoàng Nguyệt ánh mắt không thèm che dấu ý khinh thường cất giọng hỏi.

“Có chuyện?”

Hoàng Nguyệt nhìn người nam nhân trước mặt, tuy cố gắng làm ra vẻ mặt cho tương xứng với mẫu hoàng nhưng khí chất ấy chỉ thanh lịch chứ không có chút gì là phú quý, uy quyền của Phượng hậu. Ngôi vị này hắn không xứng ngồi! Chỗ ngồi gần mẫu hoàng này là của phụ hậu!

Lưu Bá Hương nhìn đứa nhỏ trước mặt, tuy còn nhỏ tuổi nhưng khí thế như muốn giết chết hắn, giỏi, giỏi lắm, đúng là con của tiện nam nhân đó, đến cử chỉ, ngôn hành cũng không sai lệch, đúng là cha nào con nấy, vịt không thể nào hóa thiên nga được!

“Nga, công chúa không thể nói như vậy, ta là trưởng bối từ nay con hãy gọi ta là phụ hậu nha!”

Lưu Bá Hương cười tít che đi đôi mắt lóe tinh quang của mình.

“Ta vẫn nên gọi ngài là Phượng hậu thì hơn, dầu gì cách gọi phụ hậu này là cho con ruột gọi, mà ta, Hoàng nguyệt chỉ có một phụ hậu duy nhất là Hoa Lương.”

Lưu Bá Hương tức đến mặt nghẹn đỏ nhưng không thể phản bác. Đành không thèm để ý đến Hoàng Nguyệt nữa mà quay qua nói với Hoàng Ngọc Lâm.

“Hoàng thượng, ta có một thỉnh cầu.” Hoàng Ngọc Lâm nhẹ cau mày nhìn nam nhân rắc rối ngồi cạnh, nếu không phải vì Lưu tể tướng thì đừng mơ nàng nâng mắt nhìn hắn. Nụ cười nàng bề ngoài ôn hòa hướng Lưu Phượng hậu

“Chàng có gì cứ nói, hôm nay là đại hôn chúng ta mà!”

“Ta muốn xin hoàng thượng cho ta nhân đại công chúa làm con nuôi, ta thấy đại công chúa thông minh, hiểu lễ lại mất phụ thân sớm nên đem lòng muốn nuôi nấng.”

Lưu Phượng hậu khi nói cố gắng nhấn mạnh từ phụ thân mất sớm làm không chỉ Hoàng Nguyệt mà cả Hoàng Ngọc Lâm đều đen mặt lại, Hoàng Ngọc Lâm suýt nữa bóp nát ly rượu trong tay.

Hoàng Nguyệt nhìn Lưu Bá Hương, người thế này thà chết chứ nàng không nhận hắn làm cha nhưng nàng lại không thể làm mẫu hoàng khó xử, chi bằng,…

“Mẫu hoàng!”

Giọng trẻ con như chuông ngân kiên định làm bầu không khí sôi lên, hôm nay sứ thần tứ quốc đều có mặt, ai ai cũng mang nét mặt xem trò vui làm trái tim Hoàng Ngọc Lâm treo lên cao.

Hoàng Nguyệt bước đến giữa đại điện, quỳ xuống.

“Nhi thần đã từng đi du ngoạn qua Đào thành, cảnh sắc ở đó xinh đẹp mộng ảo làm nhi thần vẫn mãi không quên nên thỉnh mẫu hoàng ban cho đất Đào thành, nhi thần nguyện đến Đào thành.”

Ánh mắt kiên định, lời nói như đinh đóng cột từ khuôn miệng nhỏ nhắn như hoa đào nhả ra khiến Hoàng Ngọc Lâm biết nàng không còn cách để chối từ.

Lưu phượng hậu há mồm thở dốc, hắn muốn tất cả những thứ của nam nhân kia, ngôi vị, tình yêu, con cái nhưng không ngờ nha đầu này lại kiên cường như thế!

“Nguyệt nhi, con nếu đã nghĩ kĩ ta cũng sẽ đồng ý. Người đâu lập tức ban ý chỉ của ta phong đại công chúa Hoàng Nguyệt làm Tiêu dao vương, đất phong Đào thành cùng Bách thành, chiếu cáo thiên hạ.”

Hoàng Ngọc Lâm nhìn đứa con gái này mà lòng chua xót. Đứa trẻ này còn bé như vậy đã phải xa vòng tay phụ mẫu, nàng có lỗi với con.

Dạ yến lại tiếp tục nhưng không khí đã bị lời nói của Hoàng Nguyệt làm cô lại. Lưu phượng hậu tuy bề ngoài tươi cười nhưng trong thâm tâm đã sớm không giữ được bình tĩnh. Đào thành cùng Bách thành, đầu mối giao thương với Bạch Du cùng Thần Thiên quốc!

Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, sứ thần các nước đều cáo lui về dịch quán, quần thần trở về chỉ còn mẹ con Hoàng Nguyệt trong ngự hoa viên, Hoàng Ngọc Lâm nhìn ánh trăng nhớ đến nam nhân ôn nhuận như ngọc, tâm khó nắm bắt kia mà cười ngọt ngào, Hoa Lương, tuy ta và chàng không ở cạnh nhau nhưng có phải chàng cũng đang ngắm vầng trăng này không? Con chàng tính tình rất giống chàng, cũng làm theo ý mình như vậy nhưng có lẽ đây cũng là một cách bảo vệ nó, hoàng cung là vũng đầm lầy, nó tới Đào thành sẽ an toàn hơn, chút nữa thôi, chỉ cần tám năm sau ta sẽ đón nó về! Chắc chắn!

“Mẫu hoàng, người đừng lo cho con, Nguyệt nhi lớn rồi có thể tự lo cho mình.”

Hoàng Nguyệt nhìn Hoàng Ngọc Lâm mà tâm đau đớn, cảm giác không nỡ chia xa này là lần đầu tiên nàng cảm nhận được. Từ trước đến nay nàng chưa từng tưởng tượng ra khi bên cạnh mình không có mẫu hoàng sẽ như thế nào.

“Nguyệt nhi, nếu đã đi được thì hãy đi thật nhanh, khi mẫu hoàng chưa gọi thì gặp bất cứ việc gì cũng đừng về kinh. Nhớ chưa?”

Hoàng Ngọc Lâm quay lưng về Hoàng Nguyệt nói xong thì bước đến Thượng Hoa cung, cung của Lưu Phượng hậu, nàng không dám nhìn Hoàng Nguyệt, nàng sợ nàng không nỡ cho Hoàng Nguyệt đi.

Hoàng Nguyệt nhìn bóng lưng Hoàng Ngọc Lâm đi xa, khi không còn thấy nữa thì mới quay về cung, ngày mai nàng sẽ lập tức đến Đào thành, lần đi này có lẽ sẽ rất lâu mới được nhìn thấy mẫu hoàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN