Tiêu Dao Vương
Chương 6.
Giọng trẻ con non nớt nghe thật đáng yêu. Hoàng Ngọc Lâm buồn cười, nhóc con này lại làm nũng rồi.
“Triêu nhi, đây là đại tỉ con Hoàng Nguyệt.”
Hoàng Ngọc Lâm dắt tay Tiết Triêu vào ngự thư phòng giải thích. Bé con này tuy tính tình kiêu căng nhưng không xấu.
Tiểu Triêu tò mò nhìn Hoàng Nguyệt. Đại hoàng tỉ nhìn gần mới thấy thật đẹp nha, không phải hùng hổ như nhị hoàng tỉ, văn nhược như tam hoàng tỉ mà tựa như tiên tử, đôi mắt phượng khép hờ, môi anh đào nhỏ nhắn, nét đẹp thanh thoát nhưng không kém phần uy nghiêm, tựa như băng sơn mỹ nhân vậy.
“Đại hoàng tỉ.”
Hoàng Nguyệt nhìn nhóc con trước mắt, mới vừa khóc inh ỏi mà giờ đã cười cười nói nói, tính cách này mà còn sống được trong chốn thâm cung này đúng là kì tích.
“Triêu nhi còn đau không.”
Hoàng Nguyệt giơ tay xoa xoa đầu tiểu Triêu, ngón tay nàng lạnh lẽo làm bé theo bản năng lùi ra xa. Hoàng Nguyệt nhìn hành động của tiểu Triêu khẽ cười khổ, bảy năm Đào thành, nàng bị ám sát không biết bao nhiêu lần, tay đã nhuốm không biết bao nhiêu máu, sát khí lạnh lẽo này cũng từ đó mà ra, dù nàng không muốn nhưng nó vẫn vờn quanh như nhắc nhở nàng những mạng người bị nàng giết chết. Tuy vậy nhưng nàng chưa từng hối hận.
“Triêu nhi, đồ đệ bẩn hết rồi, tỉ đền bù cho đệ bộ mới được không?”
“Ân.”
Tiểu Triêu mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm cười thật tươi sao đó chợt như nhớ ra gì đó chạy mất. Nhìn tiểu Triêu, đừng tưởng Hoàng Nguyệt nàng không biết vừa nãy vì sao bé lại nổi nóng, vải này Bạch Du quốc mỗi năm chỉ tặng mười sấp thôi. Họa may chăng thì Hàn vương Du Hàn Thiên mới tiến lên một lần nên không phải năm nào cũng có. Khoan đã, lại nhớ đến nam nhân khốn khiếp đó rồi, Hoàng Nguyệt tự cảm thấy mình thật thất bại.
“Nguyệt nhi, tối nay sẽ có sứ thần tứ quốc đến dự sinh thần con. Ta thấy nên tổ chức ở hoàng cung đi.”
“Chỉ là một cái lễ trưởng thành, không phải làm quá rồi sao?”
Hoàng Nguyệt thực ngạc nhiên, khi nào mẫu hoàng lại khoa trương như vậy.
“Giang sơn này sớm muộn cũng là của con, nên lễ trưởng thành tất nhiên cũng phải làm thật lớn.”
Hoàng Ngọc Lâm vuốt mái tóc Hoàng Nguyệt, giọng nói nhẹ nhàng như trút được gánh nặng. Ngôi vị này nàng đã không muốn ngồi từ lâu, chỉ chờ Nguyệt nhi lớn sẽ lập tức giao ra.
“Thôi, con về chuẩn bị đi, mẫu hoàng phê xong tấu chương sẽ đến tìm con.”
Hoàng Nguyệt ra khỏi ngự thư phòng, men theo đường cũ về Bảo Hòa cung thì bỗng có giọng nói chặn lại.
“Đại hoàng tỉ!”
Nàng nhìn sang, ra là nhị hoàng muội, Hoàng Tuyên, bảy năm nay nàng nhiều lần bị ám sát gần phân nửa là người của nhị hoàng muội nga.
“Nhị hoàng muội, đã lâu không gặp.”
Hoàng Tuyên tính tình vốn nóng nảy, muốn làm việc lớn nhưng ham lợi nhỏ, so với Lưu phượng hậu như trứng chọi đá nên nàng chưa bao giờ để vị nhị hoàng muội này vào mắt. Vốn nàng đang ngạc nhiên, không phải Hoàng Tuyên từ bảy năm trước đã rất ghét nhìn thấy nàng sao, sao hôm nay lại chủ động vậy. Nhưng khi nhìn người đi kề bên Hoàng Tuyên cuối cùng nàng cũng hiểu, ra là vậy.
Hoàng Tuyên dẫn theo Đông Phương Ngạo bước ra, vẻ mặt hất lên như muốn nói cho nàng biết nàng ta đang đi chung với thái tử Ngọa Long quốc.
Hoàng Ngọc nhìn Đông Phương Ngạo, dáng dấp cao lớn, khuôn mặt đẹp như tạc, mắt hoa đào, sóng mũi cao, bạc môi mím chặt, tóc và đồng tử trắng tôn lên bộ hồng y trên người. Thái tử này quá kì lạ đi, chẳng phải người Ngọa Long lấy nam vi tôn sao, lẽ ra phải không mặc loại vải màu hồng này chứ, nhưng không thể phủ định hồng y rất hợp với hắn.
Đông Phương Ngạo nhìn nữ nhân trước mặt, nữ nhân xinh đẹp hắn đã thấy qua nhiều nhưng tất cả bọn họ đều nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ, chưa ai nhìn hắn nhưng có ý vị thưởng thức như nữ nhân này.
Hoàng Tuyên thấy Đông Phương Ngạo nhìn Hoàng Nguyệt thì liền hiểu ý khuôn mặt cười thật tươi hướng Hoàng Nguyệt.
“Tỉ đây là về Bảo Hòa cung sao? Ta cũng đang dẫn thái tử về dịch quán hay là đi chung đi.”
“Ân”
Nàng ta đang diễn tỉ muội tình thâm sao? Nhưng quả thật nàng không thể làm mất mặt Phượng quốc nên nhẫn nhịn theo nàng ta vậy.
Ba người men theo con đường lát đá đi về hướng đông, mặt trời lặn ở hướng ngược lại nên con đường về cung càng mờ mịt.
“Tiêu dao vương năm nay tròn mười tám tuổi?”
“Ân.”
“Ta năm nay hai mươi, gọi tiếng đại ca đi.”
Suốt quãng đường đi Đông Phương Ngạo luôn hướng Hoàng Nguyệt làm phiền, lúc đầu nàng còn đáp lời về sau cũng mệt mỏi mặc kệ hắn. Nàng không ngờ kẻ được ngũ quốc xưng là Ngọa Long chiến thần lại luyên thuyên như vậy.
“Thái tử, đã tới dịch quán, mời!”
Hoàng Nguyệt mất kiên nhẫn hướng hồng y nam tử nói, chỉ thấy kẻ nào đó tà tứ mỉm cười, khi Hoàng Nguyệt chưa phát giác thì đã đến bên tai nàng thổi khí rồi quay vào dịch quán.
Sống lưng nàng lạnh toát, võ công hắn rất cao, vừa rồi hắn tiếp xúc nàng mà nàng vẫn không phát giác ra. Nếu hắn đến giết nàng thì,…Nam nhân này quá nguy hiểm.
Đang mải suy nghĩ nên nàng quên mất sự tồn tại của Hoàng Tuyên, Hoàng Tuyên nhìn nàng thất thần khẽ cười, giọng nói âm dương quái khí.
“Đại hoàng tỉ đây là đã thích thái tử Ngọa Long sao?”
“Nhị hoàng muội ngươi là có ý gì? Đừng quên ta là tỉ ngươi, chuyện của ta chưa tới phiên kẻ chỉ biết ám sát người khác như ngươi quản.”
Hoàng Nguyệt nói xong không nhìn vẻ mặt méo mó vì giận dữ của Hoàng Tuyên mà về thẳng Bảo Hòa cung, sinh thần nàng, gần tới giờ rồi.
Màn đêm dần lên cao, chỉ còn ánh trăng trên cao tỏa ánh sáng xuống con đường đến Tịnh Đế trì, chiếu lên người Hoàng Nguyệt, nàng hôm nay mặc một thân bạch y, tay áo cùng vạt điểm thêm tử đằng hoa làm tôn lên vóc dáng nhỏ nhắn, mờ ảo mà đẹp không sao tả xiết.
Hồ cũng như tên, có trồng rất nhiều sen tịnh đế. Hoa nơi này là do chính tay mẫu hoàng trồng cho phụ hậu. Nhắc đến phụ hậu nàng lại đau đầu, suốt bốn năm tìm kiếm nhưng nàng vẫn không có chút tin tức nào.
“Nguyệt nhi, tối hảo.”
Đông Phương Ngạo như chỉ trực Hoàng Nguyệt đi ra, từ trong dịch quán đi ngang với nàng.
Hoàng Nguyệt gật đầu như biểu thị đã nghe thấy, hắn vẫn hồng y như cũ, khuôn mặt nhờ ánh trăng thêm phần nhu hòa, tóc trắng theo gió nhẹ bay đi song song với Hoàng Nguyệt tựa như đôi thần tiên quyến lữ.
Cả hai vừa đến Tịnh Đế trì đã làm toàn bộ văn võ bá quan cùng sứ thần các nước ngoái nhìn. Thật đẹp đôi.
Hoàng Nguyệt về chỗ ngồi, thật khéo nàng lại ngồi đối diện với đoàn sứ thần Ngọa Long quốc. đảo mắt đẹp nhìn qua đoàn sứ thần các nước đôi mắt nàng dừng lại trên đoàn người Bạch Du quốc, chàng cũng tới sao?
Du Hàn Thiên khi nàng bước vào thấy nàng đi cùng với Đông Phương Ngạo đã không nhìn nàng nữa, đôi mắt chứa tia ưu thương nhìn xuống chén rượu Quỳnh Tương trên tay. Trong tim nàng thật ra là không có hắn?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!