Tiêu Dao Vương
Chương 7.
Hắn biết nàng sau này sẽ là quân chủ của Phượng quốc nhưng trái tim vẫn không tự chủ được mà yêu nàng, vẫn mong mỏi nàng đáp lại tình cảm của mình. Là hắn sai sao?
Hoàng Nguyệt nhìn Du Hàn Thiên thất thần, nàng đã vào rất lâu mà hắn vẫn không nhìn nàng lấy một cái, xem như chưa từng quen biết sao? Uống cạn chén Quỳnh Tương trong tay, hôm nay để nàng say đi.
“Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!, phượng hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!”
“Các khanh bình thân, hôm nay là sinh thần của công chúa nên các khanh không cần đa lễ.”
Câu nói và hành động của Hoàng Ngọc Lâm vừa thể hiện mặt uy nghiêm của mình vừa nâng Hoàng Nguyệt lên như ngầm nói với các khanh gia và tứ quốc Hoàng Nguyệt là người kế vị của mình.
Lưu phượng hậu kế bên nghe lời nói của Hoàng Ngọc Lâm cắn môi dưới đến rướm máu, nàng là định nhường ngôi cho con nhóc đó, không được, nếu con nhóc đó làm thái nữ thì ngôi vị của hắn khó giữ.
Sau khi Hoàng Ngọc Lâm buông câu nói mỗi người ở yến tiệc có mỗi suy nghĩ và tính toán riêng. Hoàng Ngọc Lâm đến nên yến tiệc cũng bắt đầu.
Tất cả mọi người đều uống rượu trò chuyện, đến chúc mừng Hoàng Nguyệt, xem ca múa hoặc làm thơ, Hoàng Ngọc Lâm ra đề về Tịnh Đế trì cho các công tử cùng nhau tranh tài. Ý muốn cho Hoàng Nguyệt một vương quân cùng vài thị quân làm khuôn mặt ai cũng tươi vui duy chỉ có tâm vài người khó chịu.
Tịnh Đế trì vốn như tiên cảnh làm người ngắm mãi không chán nhưng Lưu phượng hậu vốn rất ghét nơi này, nhìn thấy nó hắn lại nhớ đến Hoa Lương. Hôm nay nàng còn ra đề làm thơ về sen Tịnh Đế chẳng phải còn thương nhớ Hoa Lương sao?
Du Hàn Thiên thấy hàng dài nam tử tuy ngâm thơ đánh đàn nhưng mắt luôn liếc về phía Hoàng Nguyệt thì trong lòng khó chịu nhưng hắn lấy tư cách gì ngăn cản chứ, hắn cũng không phải là vương quân của nàng.
Hoàng Tuyên nhìn Hoàng Ngọc Lâm mà tâm cảm thấy bất công, mẫu hoàng là đang tạo vây cánh cho Hoàng Nguyệt sao? Hoàng Nguyệt cùng nàng đều là con người nhưng sao người lại bất công như vậy.
Đông Phương Ngạo thu hết nét mặt mọi người vào mắt. Phượng quốc quả thú vị, không uổng công hắn lặn lội đến. Chỉ là nữ nhân này hắn không định buông tha đâu.
“Hoàng thượng, thần có khẩn cầu.”
Lưu Tâm Du khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng thêm thân tử y nổi bật quỳ giữa liên trì. Hoàng Ngọc Lâm nhìn đứa trẻ này, hình như nàng biết hắn xin gì rồi. Cũng tốt, mẫu thân Lưu Tâm Du giữ mười vạn binh, cho hắn làm trắc phi Nguyệt nhi đi.
“Du nhi, có gì cứ nói.”
“Thần đã ái mộ Tiêu dao vương từ lâu, chỉ mong được nên duyên cầm sắt xin bệ hạ ban duyên.”
Các công tử ở phía sau kẻ vẻ mặt tức giận, khinh bỉ nhìn Lưu Tâm Du, không biết xấu hổ. Có ai công tử danh môn lại xin tứ hôn. Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!
Hoàng Nguyệt im lặng không cho ý kiến. Nàng muốn nhìn xem thật là Du Hàn Thiên có thích nàng không lần cuối cùng.
Lưu Tâm Du thấy Hoàng Nguyệt không phản đối thỉnh cầu của mình thì mừng thầm, ra tâm nàng cũng có hắn.
“Nguyệt nhi, hôn sự này con có ý kiến gì không?”
Hoàng Nguyệt chưa kịp trả lời thì đã thấy thân ảnh Du Hàn Thiên tiến lên phía trước, hắn cúi đầu thi lễ với Hoàng Ngọc Lâm rồi môi mỏng mấp máy.
“Từ lâu Hàn Thiên đã nghe qua danh tiếng của Tiêu dao vương anh minh, đức độ, nhân hậu nay gặp mặt quả như lời đồn nên đem lòng ngưỡng mộ mong hoàng đế Phượng quốc thành nguyện cho.”
Du Hàn Thiên tuy cầu thân Hoàng Nguyệt nhưng mắt luôn nhìn lên người Lưu Tâm Du, đôi mắt đầy sát khí làm tiểu nam nhân nhỏ nhắn đang quỳ toàn thân phát lạnh. Hắn không muốn chung thê quân với ai cả, nàng cả đời này chỉ có thể có một vương phu là Du Hàn Thiên hắn! Nam nhân nào đó bá đạo thầm nghĩ.
Hoàng Nguyệt khuôn mặt vốn nghìn năm không đổi lúc này tươi như hoa, môi hồng nhuận khoe răng trắng tươi nhìn thật đáng yêu. Nam nhân này lòng có nàng, không hiểu sao bao nhiêu buồn bực mấy hôm nay hắn gây cho nàng cứ thế tan biến.
Hoàng Tuyên khuôn mặt nhăn nhó hướng phụ phi của nàng Từ Ngữ.
Từ Ngữ lắc đầu nhìn con mình. Cảm giác tiếc rèn sắt không thành thép, hắn thật không mong Hoàng
Tuyên tranh giành ngôi vị vì với tính cách con mình hắn biết chỉ có thể làm đá kê chân cho người ta. Chỉ mong sao con nhóc này hiểu ra vấn đề mà xin Ngọc Lâm một chức vương đi thật xa kinh thành. Vậy thì hắn cũng an tâm rồi.
“Hoàng thượng, Tâm Du không biết điều mơ tưởng đến Tiêu dao vương mong người đừng nghe đứa trẻ này hồ ngôn loạn ngữ.”
Lưu Thục, mẫu thân Lưu Tâm Du lo lắng quỳ giữa điện cầu xin. Hàn vương Bach Du quốc không phải đèn cạn dầu, hắn đã muốn Tiêu dao vương thì tốt nhất nhi tử không nên tranh giành với hắn. Tuy Lưu Thục nàng muốn nhi tử lấy lòng Hoàng Nguyệt nhưng đấu không lại người ta a, thiệt chỉ có nhi tử nhà nàng thôi.
Lưu Tâm Du ủy khuất cúi mặt, nước mắt lã chã rơi, rõ là từ đầu mẫu thân bắt hắn câu dẫn Nguyệt tỉ tỉ, sao giờ người lại như vậy.
Hoàng Ngọc Lâm dùng mắt trao đổi với Hoàng Nguyệt, thấy ý của nàng Hoàng Ngọc Lâm mỉm cười hướng Lưu Thục.
“Nếu Hàn vương đã có ý với Hoàng Nguyệt đành ủy khuất đại thiếu gia Lưu Tâm Du làm trắc phi vậy.”
Du Hàn Thiên nhìn Hoàng Nguyệt mắt té ra lửa. Đào hoa của nàng nàng lần này xử lí đi! Hắn tiến chín chín bước thì nàng cũng nên tiến một bước!
Hoàng Nguyệt bước ra khỏi ghế quỳ xuống giọng nói kiên quyết không cho người khác phản bác.
“Hoàng Nguyệt ta từng thệ đời này vương phu ta chỉ lấy một người, không nạp trắc, phu thị. Nay ta chỉ lấy một Du Hàn Thiên, nguyện một dòng sông chỉ lấy một gáo nước!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!