Tiểu Hồ Ly của Vương Tổng - Chương 5: Vật Nhỏ, thành thật một chút!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Tiểu Hồ Ly của Vương Tổng


Chương 5: Vật Nhỏ, thành thật một chút!


Nguyệt Uyển Nhi đứng trong phòng tắm thuỷ tinh, cơ thể hoàn mỹ mê người ẩn ẩn mờ mờ trong khói, làn nước nóng bỏng chảy xuống từ từ hoà mái tóc dài mượt mà. Mở đôi mắt xinh đẹp kiều diễm ra liếm nhẹ hai cánh hoa đào đỏ mộng một cái, nước rơi xuống trượt dài theo khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ. Qua một lát, cô tắt nước sau đó bước chân ra ngoài, nhìn xung quanh phòng tắm thoang thoảng mùi hương nam tính của người nào đó.
Ánh mắt dừng lại ở trên cái khăn tắm màu đen treo trên tay nắm, nghĩ nghĩ một chút rồi vươn tay lấy khăn lau cả người, từ mặt xuống cổ sau đó xuống đôi gò bồng đào, trượt xuống bụng mảnh mai, trượt dài theo đó…
Cô nhìn người trong kiếng đứng xoay người, tặc lưỡi ‘tự kỷ’ một cái
“Đẹp quá” cô gật gật đầu
“Vụt” cả người thu lại thành lại một tiểu hồ ly nhỏ, cô đung đưa cái đuôi bước ra khỏi phòng tắm. Trên mặt kiếng phòng thuỷ tinh vương vấn lại một sợi tóc dài.
Nguyệt Uyển Nhi vui vẻ bước ra khỏi phòng, cô hết sức tự nhiên tung tăng đi trong khuôn viên biệt thự. Một vài người đàn ông vận trước sau như một bộ vest đen cổ điển
“Ăn mặc thật nhàm chán a~” cô lắc lắc đầu nhìn dòng người toàn là nam đi qua, họ đều gật đầu với một động vật nhỏ như cô. Ai mà không biết gần đây ông Hoàng Vương Hạo Thần lãnh khốc này lại đi nuôi một sủng vật chứ? Đã vậy còn nghe họ nói rằng hắn sủng ái vật nhỏ này tận trời, ăn cũng ăn chung, ngủ cũng ngủ chung. Nghe Giang Tần nói có lần đồ ăn quá dai mà vật nhỏ không nhai được, chính anh đã chính mắt nhìn thấy hắn rất dịu dàng nhai miếng thịt đó, sau đó chính miệng truyền vào miệng vật nhỏ kia. Buồn cười là nhìn biểu hiện của nó rất méo mó, làm người đàn ông nào đó đen mặt mà xử vật nhỏ một trận bắt buộc phải ăn nó. Từ lúc tiểu hồ ly mà anh nhầm là cún đến đây, chủ nhân của bọn họ thay đổi một cách chóng mặt. Từ một người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn như hắn, bây giờ là một người đàn ông biết ‘dịu dàng’ chăm sóc tận tình vật nhỏ kia, sủng nó đến tận trời. Liệu sau này có cưới luôn không!?
Giang Tần lắc lắc đầu định tặc lưỡi một cái nhưng cắn nhầm lưỡi, mặt mày nhăn nhó khóc ra nước mắt ôm cái lưỡi bị thương của mình đi tìm Giang Nghiêm.
Tối đến:
Vương Hạo Thần từ bên ngoài đi vào phòng ăn, khung cảnh quen thuộc một tiểu hồ ly nhỏ ngoe nguẩy đuôi đang thưởng thức đồ ăn thượng hạng trên bàn. Hắn lắc nhẹ đầu cởi áo khoác ra ngồi lên ghế, dang tay ra ôm tiểu hồ ly đang nhâm nhi quả táo kia.
Nguyệt Uyển Nhi thấy hắn liền liếm nhẹ mặt hắn một cái, sau đó ‘quăng’ bơ cho ai đó rồi tiếp tục ăn đồ ăn trên tay mình. Vương Hạo Thần vừa tâm tỉnh vui vẻ một chút thì liền đanh mặt giựt lấy quả táo kia, cô chuẩn bị cào hắn thì
“Chụt”
Cô nàng nhăn mặt lại, sờ sờ miệng của mình, một giây sau liền vơ móng vuốt cào mặt hắn một cái, giành lấy quả táo nhanh chóng chạy lên phòng. Vương Hạo Thần ở dưới mặt đen như đít nổi, 3 vết cào nổi lên khuôn mặt đẹp ấy, hắn đứng lên đi theo tiểu hồ ly của mình vào phòng.
“Vật nhỏ to gan” hắn thầm nói, nhếch khoé môi yêu mị.
Lên đến phòng, liền nhìn thấy cô đang nhâm nhi phần còn lại của quả táo hết sức vui vẻ, hắn đi lướt qua vào phòng tắm. Tiếng nước truyền tới, cô khẽ nhướng mày nhìn hướng phòng tắm sau đó tiếp tục nhâm nhi đồ ngon của mình.
Vương Hạo Thần đứng trong phòng tắm thuỷ tinh, nước lạnh truyền đến từ trên đỉnh đầu chảy dài xuống khuôn mặt góc cạnh nam tính, giọt nước trượt từ thái dương xuống bờ môi mỏng. Nước tuôn xối xả lướt qua  cơ thể rắn chắc nam tính màu vàng đồng quyến rũ. Hắn ngước đầu lên, đôi mắt híp lại khi thấy vật thể lạ trên tường
“Một sợi tóc?” Của ai?
Nhà hắn không có phụ nữ, đây cũng không thể là hắn,vậy…
Hắn trầm tư nhìn sợi tóc đó, bàn tay to lớn khều nhẹ. Chỉ thấy khuôn mặt hắn vụt qua một tia khác thường, sau đó hiện lên một nụ cười quỷ mị.
Vương Hạo Thần đi ra khỏi phòng, nhìn lên giường lớn thấy tiểu hồ ly còn lăn qua lăn lại. Hắn bước đến nằm xuống kế bên cô, cô chỉ liếc hắn một cái rồi tiếp tục lăn qua lăn lại. Qua một lúc cảm thấy có điều gì đó lạ lạ. Từ nãy đến giờ hắn cứ nhìn chằm chằm xuyên thấu da thịt cô một cách lạ lùng như muốn nuốt cô vào bụng như thế.
Cô ư ử vài tiếng, quay người lại nhìn hắn như hỏi có chuyện gì?
Hắn không nói gì, đôi mắt hổ phách đầy thú vị nhìn cô nàng, đưa bàn tay to lớn xoa cái đầu nhỏ của cô một lúc.
“Ngươi có thật chỉ là một tiểu hồ ly?” Giọng hắn trầm thấp vang lên, cô nhìn hắn một cái, không phải đã hỏi rồi sao?
Nguyệt Uyển Nhi gật gật đầu, ngoe nguẩy cái đuôi. Hắn chỉ cười như không cười kèm chặt lấy cằm cô trầm thấp như diêm la địa ngục nói
“Nên thành thật một chút”
Cô không nhúc nhích nhướng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, sau đó tuột khỏi bàn tay kìm hãm ấy mà quay lưng chìm vào giấc ngủ
Vương Hạo Thần vươn tay tắt đèn, đôi mắt màu hổ phách trong tối um ám nhìn bóng lưng tiểu hồ ly nhỏ, nhếch khoé môi mỏng tạo thành một đường vòng cung mê người
“Vật nhỏ, em nghĩ rằng sẽ gạt được tôi sao?”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN