Tiểu Hồ Ly của Vương Tổng
Chương 4: Không Dập!
“Thấy cũng đã thấy rồi hay là… ngươi làm cùng ta đi!”
“!!!”
Vương Hạo Thần cười nhẹ, trong đôi mắt màu hổ phách chỉ có duy nhất bóng hình của tiểu hồ ly nhỏ dưới thân.
Nguyệt Uyển Nhi co cơ thể lại, trong đầu đang tiếp thu chậm rãi lời của hắn nói…chỉ là
“Ngươi muốn làm với một hồ ly sao?” Đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ thách thức, sự ngại ngùng lúc nãy tan biến, di chuyển cơ thể nhỏ một chút, dùng chân đá đá nhẹ vào người thứ ‘ kiêu ngạo’ đó, chép chép miệng
Hắn nhướng mày, bàn tay to lớn tóm lấy chân cô nàng. Thần dao cách cảm hiểu được lời của cô từ sâu trong đôi mắt mỹ lệ ấy, hắn chỉ nhếch khoé môi mỏng, khàn khàn nói vào tai cô
“Lần đầu cho một tiểu hồ ly…” dừng một chút nhàn nhạt hôn nhẹ lên móng vuốt nhỏ đang cầm lấy ” Cũng không tệ!”
Nguyệt Uyển Nhi duỗi đuôi một cái, đặt lên ‘nơi đó’ của hắn. Thích thú nhìn biểu cảm méo mó của hắn, khẽ vang lên vài tiếng cười khúc khích yêu mị.
Vương Hạo Thần run người một cái cảm giác được lớp lông mềm mại ấy lướt qua thân dưới nhạy cảm chưa ai chạm qua của mình, đôi mắt màu hổ phách giờ đây dường như ánh thêm lên một tầng dục vọng đục ngầu. Cô vảnh vảnh hai cái tai nhỏ biểu lộ sự phấn khích, như thầm nói
“Sao vậy a~”
“Ngươi đang đùa với lửa” hắn xoa xoa vùng bụng của cô nàng, trầm giọng nói
“Là ngươi muốn nha!~” đôi mắt kia ánh lên vẻ vô tội, đuôi nhỏ tiếp tục lướt qua lướt lại nơi ‘kiêu ngạo’ kia đang có phản ứng mạnh.
“Được” hắn khàn đục nói, bàn tay to lớn nắm gọn cô nàng đem lên giường lớn êm ái rộng rãi.
Thân thể cao lớn bao trùm cô, Nguyệt Uyển Nhi nhìn thẳng vào hắn tỏ vẻ không tán thành với hắn, chỉ di chuyển ra bên trái, nhẹ nhàng ngồi xuống dùng móng vuốt nhỏ chỉ chỉ xuống nệm như bảo hắn nằm xuống. Vương Hạo Thần nhíu mày nhìn nàng, chỉ thấy hắn lật người nằm xuống, đôi mắt hổ phách tràn đầy thú vị nhìn tiểu hồ ly kia định dở trò gì nữa đây.
Nguyệt Uyển Nhi duỗi đuôi một cái, liếm nhẹ quanh miệng sau đó từng bước uyển chuyển đi lên vùng bụng rắn chắc, nhìn tới nhìn lui lém lỉnh nháy một mắt bước lại gần ‘nơi đó’ đang nhô cao lên cường tráng, chu cái mông nhỏ đến gần lướt qua một cái.
Vương Hạo Thần giật giật khoé mắt tóm lấy cái mông nhỏ đem đến gần, môi mỏng hôn nhẹ lên miệng cô. Nhanh chóng lật ngược người lại cố định cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô ở dưới, trầm thấp hỏi một câu
“Ngươi thật sự chỉ là một tiểu hồ ly?”
Nguyệt Uyển Nhi mặc hắn di chuyển mình, chỉ khẽ liếm móng vuốt nhỏ, chiếc đuôi đung đưa qua lại biểu lộ đang vui vẻ. Đôi mắt sáng xinh đẹp yêu mị kia nhìn hắn
“Đúng~”
Vương Hạo Thần híp mắt lại nguy hiểm, thấy cô nàng không để ý đến mình có chút không vui, một tay to lớn kèm chặt hai cái móng vuốt nhỏ cố định trên đầu.
Cô bất mãn vùng vùng chiếc đuôi của mình như bảo hắn thả ra.
Hắn nhếch khoé môi thành đường vòng cung tuyệt mỹ, áp người xuống cắn nhẹ vào tai cô, cô rùng mình một cái vì cái cảm giác lạ lẫm ấy, vảnh vảnh tai sau đó ư ử vài tiếng
Vương Hạo Thần khàn khàn nam tính nói
” Muốn tiếp tục? Được!”
Bàn tay to lớn xoa xoa vùng bụng sau đó đến sau lưng cô nàng. Nguyệt Uyển Nhi xoay xoay trở người vì nhột, ranh mãnh hứ một tiếng đè hắn xuống, cô như một S đang ‘thịt’ M bước đi từng bước làm hắn nóng hết cả người, lần này cô chủ động không thua hắn, cuối cái đầu nhỏ liếm một cái ngay cổ hắn sau đó cắn nhẹ xuống một chút, qua vài giây sau cô khẽ liếm lại vết cắn đó đang dần có dấu đỏ, dùng móng vuốt nhỏ sờ sờ lên đó, vẩy vẩy cái đuôi tỏ vẻ thích thú với ‘chiến tích’ của mình.
Hắn nắm lấy cái đuôi đang ngoe nguẩy kia, dịu dàng hết mức sợ làm đau cô nàng đau mà vuốt lên vuốt xuống. Vật nhỏ này, là đang đánh dấu chủ quyền hắn sao?
Nguyệt Uyển Nhi chỉ không biểu cảm gì, nhưng nếu để ý kỹ thì đôi mắt cô vụt lên một tia sáng rồi tắt lịm. Cô bước xuống thân hắn sau đó cuộn người lại nằm kế bên hắn, từ từ nhắm đôi mắt lại, thở nhẹ ra một tiếng thoải mái
Vương Hạo Thần đen mặt nhìn cô nàng châm lửa xong để đó mà không dập tắt, hung hăng nhìn thân dưới căng cứng đến đau đớn của mình rồi dịch chuyển đôi mắt hổ phách rực lửa nhìn bóng lưng của tiểu hồ ly kia. Ngón tay dài đẩy đẩy lưng cô nàng, thấy không phản ứng, mặt hắn ngày càng đen như đít nồi mà gầm lên
“Cho ngươi 3 giây ngồi dậy chịu trách nhiệm! Nhanh!”
Cô lười nhác xoay người lại nhìn người nào đó đang tức giận vì ‘không được’ kia. Cô chép chép miệng, dùng móng vuốt nhỏ che miệng lại cười khẽ đưa mắt đến thứ đó đang run run kia. Chỉ chỉ nhà tắm phía sau lưng hắn như bảo rằng
“Tự giải quyết đi” trước khi quay lưng lại, cái đuôi nhỏ không yên phận kia lướt nhẹ như lông vũ chạm vào nơi đó,
Vương Hạo Thần đen mặt, trán đầy hắc tuyến nhìn bóng lưng hờ hững không quan tâm của cô, đã vậy còn tiếp tục quyến rũ hắn, bùng nổ đầu tiên trong đời mà phóng hết chất dịch màu trắng lên cô nàng.
Nguyệt Uyển Nhi giật mình quay người lại, đôi mắt xinh đẹp mau chóng lấy lại bình tĩnh nhìn thứ vừa giải phóng nhưng vẫn cương lớn như lúc ban đầu kia, trong mắt là ‘tiếc nuối rõ ràng’ làm người đàn ông luôn bình tĩnh không gợn sóng nào đó tức điên lên.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!