Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc
Chương 71: Vô tà phong vương
Nghe được một trận trận động tĩnh bên ngoài sân, Tần Thương cả kinh, chỉ sợ Tam ca vì chuyện lần trước mà trách phạt Vô Tà, gấp đến độ cái gì cũng không kịp, lo lắng đẩy cửa vọt vào: “Tam ca, tam ca, xảy ra chuyện…”
Tần Thương còn chưa kịp nói xong, Vô Tà như một trận gió lướt qua bên người hắn, Tần Thương liền kêu tên của Vô Tà nhưng nàng cũng không kịp nghe thấy. Lần này Tần Thương buồn bực, vừa nhìn vào trong phòng của Tam ca hắn, lập d!!!!!đ????l###q||||đ tức trợn tròn hai mắt, giống như người vừa mới bị cướp qua… Càng làm Tần Thương không thể tin nổi là, Tam ca hắn hiển nhiên là mới từ trên mặt đất đứng dây, sắc mặt nhìn không được tốt cho lắm, lại thêm việc Vô Tà vừa mới chạy ra từ bên trong, Tần Thương sững sờ hồi lâu, mới ấp a ấp úng mà dò hỏi: “Tam ca, huynh cùng tiểu Vô Tà….”
Ánh mắt Tần Yến Quy bình tĩnh trở lại, thản nhiên nhìn về phía Tần Thương một cái: “Không có chuyện gì, đứa trẻ vào độ tuổi này phần lớn khó dạy dỗ.”
Đối với lời nói của Tần Yến Quy, Tần Thương luôn luôn không nghi ngờ, trải qua những gì Tần Yến Quy vừa nói, Tần Thương cũng tin tưởng, ở độ tuổi d!!!!!đ????l###q||||đ này của Tiểu Vô Tà, chính xác chính là thời điểm phản nghịch, thời điểm hắn bằng tuổi nàng, cũng gây không ít rắc rối mà, đại khái đang nghĩ tới những chuyện ác mình thường ngày hay làm, Tần Thương cũng có chút ngượng ngùng, cười gãi gãi đầu: “Tính khí của tiểu Vô Tà cũng thật ghê gớm, Tam ca, huynh đừng tức giận với hắn, Tiểu Vô Tà còn nhỏ, không hiểu việc Tam ca phạt hắn là vì muốn tốt cho hắn, trở về ta nhất định hảo hảo nói chuyện với hắn một chút, để cho hắn đến nhận lỗi với Tam ca.”
Nhận lỗi?
Tần Yến Quy đứng dậy, xem như không có chuyện gì xảy ra chỉnh sửa lại quần áo của mình, cũng không biết có phải Tần Thương nhìn lầm hay không, hắn lại cảm thấy, thời điểm khi hắn muốn Vô Tà hướng Tam ca nhận lỗi, trên mặt Tam ca tựa hồ dâng lên một chút ý cười nhạo.
”Tam ca….” Tần Thương đang muốn hỏi Tam ca có muốn hắn gọi quân y vào băng bó lại vết thương cho hắn hay không, vết thương kia, rõ ràng lại đang chảy máu, đợi đến ngày mai tân thành chủ mới đến nhậm chức, ngay lập tức bọn họ có thể hồi kinh phục lệnh, lại là một đường mệt nhọc đây.
”Lão tứ.” Tần Yến Quy giống như không có nghe qua lời nói của Tần Thương, dưới ánh nến, ánh mắt hắn trở nên sâu xa thâm thẳm cùng bất đắc dĩ, giọng nói trầm khàn vang lên: “Hắn không còn nhỏ.”
Tần Thương sửng sốt một chút, sao đó mới phản ứng kịp Tam ca nói đến Vô Tà, Tần Thương cho rằng hắn mượn cớ việc Vô Tà còn nhỏ mà bao che nàng, khuôn mặt trở nên chột dạ cũng khó xử, phụ họa cùng với Tần Yến Quy:“Dạ, Tiểu Vô Tà đúng là không còn nhỏ nữa, nay cũng mười bốn tuổi rồi, nam tử hán đại trượng phu, năm ta bằng tuổi với hắn, ta cũng đang đi theo Tam ca lên đường giết giặc rồi.”
”Ta chẳng thà…..nàng không lớn lên.” Đột nhiên khóe môi Tần Yến Quy nâng lên, hiện lên trong trẻo lạnh lùng cùng giễu cợt đến cực điểm.
”Tam ca?” Tần Thương cảm thấy hơi buồn bực, tối nay Tam ca cứ là lạ làm sao?
Tần Yến Quy không nhìn Tần Thương một cái, hắn hình như có chút mệt mỏi, khẽ thở dài, xoay người đi vào trong: “Ngươi đi ra ngoài đi, cũng không cần gọi quân y tới đây, đóng cửa lại.”
”Nga…” Tần Thương gật đầu một cái, không hiểu ra sao, chậm chạp đi ra ngoài, khép cửa lại, trong đầu đầy những suy nghĩ, tiểu Vô Tà cùng với Tam ca, tối nay như thế nào lại khác thường như vậy? Sẽ không phải là do tiểu Vô Tà mắc lỗi mà Tam ca tức giận đi?
Hắn có chút bận tâm với Vô Tà, dọc theo đường đi hỏi thăm mấy binh lính gác đêm, biết được Vô Tà đang đi nơi nào, liền vội vàng chạy đến, quả nhiên, Vô Tà đang ngồi trên đống cỏ khô, bốn bề yên lặng, thỉnh thoảng là tiếng bước chân của binh lính canh gác xa xa truyền đến, cẩn thận quan sát một phen, phát hiện Vô Tà cũng không có gì đáng ngại, xem ra Tam ca cũng không có trách phạt nàng, lúc này mới yên lòng, nhưng lại nghĩ tới chuyện vừa rồi trong lòng lại đầy một bụng nghi vấn, Tần Thương liền hỏi: “Tiểu Vô Tà, ngươi với Tam ca làm sao vậy?”
Vô Tà ngồi trên đống cỏ khô, dĩ nhiên là cao hơn so với Tần Thương, thời điểm Tần Thương nói chuyện với nàng, hiển nhiên là phải ngước đầu lên.
Nàng cúi đầu theo hướng Tần Thương, mím môi, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hắn còn ổn không?”
Tần Thương liền nghĩ do Vô Tà chọc Tam ca tức giận sau đó lại sợ, lập tức cười hì hì nhảy lên trên đống cỏ khô, ở ngay bên cạnh Vô Tà mà ngồi xuống, tùy tiện giơ cánh tay lên ôm vai Vô Tà, khinh thường nói: “Ngươi sợ cái gì chứ! Đừng nghĩ ngày d!!!!!đ????l###q||||đ thường Tam ca đối với ngươi nghiêm khắc, thật ra Tam ca rất là thương ngươi. Nếu không ngươi xem, trên đời này, người có thể đả thương Tam ca, ngoại trừ hắn ra, người nào cũng không thể, ngươi xem ra cũng có chút bản lãnh đi, đẩy ngã Tam ca trên mặt đất, ngươi nói Tam ca không thương ngươi, làm sao để cho ngươi hành hạ một cách dễ dàng như vậy sao?”
Lời này của Tần Thương cũng không phải lần đầu tiên nói với Vô Tà, nói nhiều đến nỗi, ngay cả Vô Tà suýt chút nữa cũng tin rằng, trong lòng hắn thật sự thương nàng sao?
Khóe miệng Vô Tà cười cười: “Ta nơi nào sợ chứ? Chẳng qua hôm nay, ta thấy hắn có cái gì đó không đúng, chuyện lần trước ngươi và ta vẫn chưa nói xong, thân thể hắn như thế nào? Phát bệnh gì?”
Tần Thương ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới Vô Tà vẫn bám lấy chuyện này không buông, nụ cười nơi khóe miệng hắn cứng đờ, ánh mắt có chút tránh né, dường như đang nghĩ kể lại như thế nào cho Vô Tà, nhưng khi chóng lại ánh mắt trong sáng như lại nhìn thấu hết mọi việc kia làm cho người ta nhất thời xấu hổ vô cùng, Tần Thương có chút vô lực, không thể làm gì khác hơn là thở dài: “Tiểu Vô Tà, ta biết ngươi từ nhỏ vốn đã thông minh, không thể lừa ngươi được.”
”Ngươi cũng đừng xem ta là đứa trẻ được rồi.” Vô Tà không có từ chối lời khen ngợi của Tần Thương.
Lúc này Tần Thương liên tục cười khổ: “Thật ra đó cũng là bệnh cũ của Tam ca, ngươi cũng không cần quá lo lắng.”
”Bệnh cũ?” Vô Tà cau mày, nhiều năm như vậy, nàng cũng không biết được trên người Tần Thương lại có bệnh cũ nha.
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Vô Tà, Tần Thương cũng không lấy làm kì quái, nàng dĩ nhiên không biết, bệnh của tam ca rồi, thật sự cũng nhiều năm rồi nó chưa phát tán, lần này cũng không biết tại sao lại như vậy, nghĩ tới đây, vẻ mặt Tần Thương có chút ngưng trọng: “Ngươi có biết làm sao Tam ca được phong vương không?”
Vô Tà lắc đầu một cái, nàng chỉ biết Tần Yến Quy mười bốn tuổi phong vương, nhưng hắn làm thế nào được phong vương, nàng thật sự không biết, theo thông thường, xuất thân mẫu thân của Tần Yến Quy thấp kém, trong cung lại là nơi ngươi lừa ta gạt, hắn là là hoàng tử, không có thế lực nhà ngoại hiển hách bảo hộ, có thể sống đến bây giờ đã là không dễ dàng, nếu không mấy chục năm Kiến đế làm hoàng đế, cũng sẽ không chỉ còn lại bảy hoàng tử thôi đâu. Hoàn cảnh Tần Yến Quy thật sự không tốt, muốn Kiến đế đối với một nhi tử thấp hèn mà có vài phần coi trọng, có thể thấy thủ đoạn cùng lòng dạ của hắn, xác thực từ nhỏ không ai bằng.
Ánh mắt Tần Thương trở nên sâu thẳm, có lẽ đang nhớ lại không ít chuyện xưa đi, trên mặt biểu hiện sự kính phục hết sức rõ ràng đối với Tam ca của hắn: “Ngươi không biết đâu, Tam ca cùng chúng ta có chút không giống nhau, từ bé tính tình của Tam ca yếu ớt, còn thấp hơn ta một cái đầu,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!