Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc
Chương 72: Khanh vốn là người đẹp
Kiến đế quả thật là người thông minh, trải qua chuyện tạo phản lần này, con trai độc nhất của Tĩnh vương đã là nhân vật đứng trên đầu sóng ngọn gió. Nếu Kiến đế động tới nàng, nhổ cỏ tận gốc tên, hắn cả đời háo danh, cả đời khó khăn vì giữ cái ngôi vị hoàng đế này, sao có thể dễ dàng tha thứ cho thanh danh nửa đời của chính mình hủy trong tay một tiểu quỷ chết tiệt?
Nếu Tần Vô Tà không cẩn thận chết ở Bình thành, vậy thì cũng là do nàng tự tạo nghiệt, không có bất kì liên quan tới người nào khác nhưng nàng nếu không chết, bình an trở lại Biện kinh, Kiến đế không những không thể động vào nàng mà còn phải trấn an nàng gấp bội. Hắn cũng không tin là một người con trai của tiên đế đã không còn ai, ngay cả Tần Tĩnh cũng đã chết, chỉ còn một Tần Vô Tà, nàng có thể nhấc lên sóng gió gì chứ.
Chỉ cần Tần Vô Tà không có con, nàng lại chịu an phận hưởng thụ vương tước cùng vinh hoa phú quý của mình, tương lai lại ban cho nàng một cái chết hợp lí, dưới gầm trời này, còn ai là chính thống của hoàng thất nữa?
Vừa thấy bách quan tản ra, Kiến đế liền ban khẩu dụ, phong Vô Tà là vương, kế tục tước vị của phụ thân nàng, vẫn là Tĩnh vương, cho Vô Tà một tòa phủ đệ lớn hơn làm phủ Tĩnh vương, lại cho đất đai, người hầu, vàng bạc châu báu nhiều tới nỗi khó có thể đếm hết.
Đang định bãi triều, trên Kim điện chợt vang lên một âm thanh trầm thấp mà trung khí mười phần: “ Thanh danh tốt đẹp của hoàng thượng, nếu lão Tĩnh vương ở dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ cảm kích ân đức của hoàng thượng. Thần có một chuyện khác muốn khơit tấu, không biết ý của hoàng thượng như thế nào.”
Vô Tà nghe tiếng liền nhìn qua, lại thấy người nói chuyện là một võ tướng ăn mặc già dặn, tóc bạc trắng, mặt hồng hào, vẻ mặt sáng sủa, mặc dù đã lớn tuổi nhưng giọng nói lại vẫn trung khí mười phần. Từ đó có thể thấy được thân thể ông vẫn rất cường tráng, nhìn ra được một chút phong thái tuấn mĩ oai hùng trên lưng ngựa năm đó.
Vô Tà cảm thấy lạ mặt, nhất thời cũng không biết người này là ai, nhưng quan viên quanh mình hình như rất khách khí đối với hắn, có thể thấy được hắn là một người đức cao vọng trọng ở trong triều. Quả nhiên, Kiến đế nghe vậy hơi cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó liền cười: “Định Bắc Hầu nói quá lời, cứ nói đừng ngại.”
Định Bắc Hậu…
Vô Tà hé mắt, giống như nhân vật đã từng nghe phụ vương nhắc tới. Đó là một tướng quân mạnh mẽ của Biện quốc lúc tiên đế còn sống. Bàn về tuổi tác, hắn còn lớn hơn phụ vương mấy tuổi, hang năm phụ vương cũng dong ruổi trên sa trường, nghĩ đến hai người cũng coi như là có giao tình sâu xa, chỉ là nghe nói từ mười mấy năm trước Định Bắc Hậu đã cáo lão về quê, hôm nay lại gặp được hắn ở trên triều đình cũng khó trách Vô Tà cảm thấy lạ mặt.
Định Bắc Hậu chợt nhìn Vô Tà một cái, cặp mắt kia vẫn uy phong lẫm liệt như cũ, chính khí hào hùng, nhưng lúc nhìn về phía Vô Tà lại có một tia yêu thương cùng từ ái khó thấy. Vô Tà kinh ngạc, trong lòng nhanh chóng tự suy nghĩ xem mình có quen biết với Định Bắc Hậu hay không nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả. Ánh mắt của Định Bắc Hậu đã rời khỏi người Vô Tà, ôm quyền thi lẽ của một võ tướng đối với Kiến đế nhưng cũng không quỳ, Kiến đế lại cũng rất khách khí với hắn. Định Bắc Hậu không những là người có công lớn đối với triều đình Biện quốc, uy thế vẫn còn, mà Kiến đế cũng vẫn vô cùng coi trọng hắn.
”Khởi bẩm hoàng thượng, thần cho là không bằng tạo nên song hỉ lâm môn. Một đứa con duy nhất của lão Tĩnh vương này vẫn cô đơn một mình, nếu hoàng thượng hạ chỉ chọn cho Tĩnh vương một mối hôn sự, sinh con đẻ cái, cũng xem như là đã giải quyết được mong muốn của lão Tĩnh vương lúc còn sống.”
Kiến đế vừa mới hạ lệnh sắc phong Vô Tà là vương ban nãy, giờ phút này Định Bắc Hậu liền đã gọi nàng là “Tĩnh vương”, hôm nay có Định Bắc Hậu tiên phong, quan viên trên điện cũng rối rít phụ họa, muốn tìm một nữ tử tốt đẹp làm Tĩnh vương phi cho Vô Tà.
Vô Tà ngẩn người, nhưng trong lòng thì dở khóc dở cười. Coi như có tìm cho nàng nhiều nữ tử xinh đẹp như hoa, hiền lương thục đức thục đức hơn nữa thì nàng cũng không có bản lĩnh sinh con cùng với họ, nhưng Định Bắc Hậu cũng là xuất phát từ ý tốt, hình như là có lòng duy trì cho Vô Tà. Nếu Vô Tà có thể sinh con, lão Tĩnh vương có người nối nghiệp, cũng coi như là một chuyện tốt, nhưng không nghĩ ý tốt này lại khiến Vô Tà phải dở khóc dở cười.
Kiến đế khẽ cau mày, đáy mắt giữ kín như bưng, như có sóng ngầm mãnh liệt, trên mặt lại vẫn một mảnh yên tĩnh, làm cho người ta không nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Hắn còn chưa mở miệng, Vô Tà liền đã nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Tiểu vương còn nhỏ tuổi như vậy, sợ là không ổn…”
Định Bắc Hậu chỉ nghĩ là da mặt Vô Tà mỏng nên xấu hổ, không khỏi cười ha ha: “Tiểu vương gia, mười ba cũng không nhỏ, đến cuối năm chính là mười bốn. Vương phủ lớn như thế, nếu có một vị vương phi trị gia, tiểu vương gia mới có thể chuyên tâm làm nên một sự nghiệp lẫy lừng!”
Vô Tà còn muốn nói tiếp thì Kiến đế đã khoát tay áo, trên mặt hiện lên một nụ cười: “Định Bắc Hậu ngược lại nhắc nhở trẫm. Tuổi của Tà nhi đã không còn nhỏ, trước đó vài ngày trẫm còn có ý làm mối cho Tà nhi. Tà nhi, ngươi nhìn xem có để ý tới cô nương nhà nào thì nói cho trẫm, trẫm làm chủ cho ngươi.”
Trong lòng Vô Tà bất
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!