Sau khi cậu cùng Dật Bất Ôn tạm biệt bạn bè và trở về nhà, vừa mở cửa ra là dì giúp việc ( dì Lưu) đang đứng chờ.
Bà ấy sợ cậu xảy ra chuyện, càng sợ hơn khi thấy cậu cùng anh hai mình vào nhà, bà lo rằng Dật Bất Ôn sẽ trách cứ cậu đủ điều nhưng vượt ngoài sức tưởng tượng của bà, anh chẳng những không chê trách mà còn cư xử nhẹ nhàng với cậu hơn bao giờ hết, như thể đang nâng niu món bảo vật trong lòng bàn tay, lo sợ nó sẽ phải chịu thương tổn dù chỉ là một chút.
Bà bồi hồi xúc động, nhớ lại lúc ông bà chủ còn ở nhà, căn nhà này đã từng tràn ngập tiếng cười, niềm vui và sự hạnh phúc, nhưng ngờ đâu tai nạn ập đến và cướp đi thứ quý giá nhất của gia đình.
Bà chỉ trông đợi có một ngày đứa trẻ Tinh Vọng này có được thứ gọi là tình cảm, để nó có thể hiểu rõ về tư vị gia đình, thứ mà vốn dĩ nó sắp có được nhưng lại bị số phận cướp đi.
Dì Lưu cay cay khóe mắt nhìn hai anh em, không khí bấy giờ thập phần mềm mại, thập phần ấm áp, tựa như sắp có bong bóng màu hồng bay lơ lửng luôn rồi.
Dật Kim Uẩn đi từ trên lầu xuống thấy thế liền nhíu mài, anh bảo
Dật Kim Uẩn:”Hai đứa tại sao lại về cùng nhau”
Dật Bất Ôn:”Gặp ở câu lạc bộ bi-da ạ”
Dật Kim Uẩn:”Dật Tinh Vọng, em đi đến câu lạc bộ bi-da?”
Dật Tinh Vọng:”Đúng vậy nha, chơi rất vui, còn gặp được các anh trai nhỏ rất xinh đẹp”
Dật Kim Uẩn nhíu mài, Dật Bất Ôn cũng thế
Dật Bất Ôn:”Em chưa từng khen anh đẹp”
Cậu hơi giật mình, không ngờ anh hai cậu lại trẻ con thế đấy, còn mè nheo với cậu.
Dật Tinh Vọng giả vờ nhếch mài, cậu nói:”Lúc em còn bé em cũng khen anh với anh cả rất nhiều đấy thôi, nhưng các anh đâu có để ý đến em”
Câu nói của cậu làm dì Lưu lẫn hai anh em nhà Dật sửng sốt, rốt cuộc từ khi nào họ đã quên mất những điều tệ bạc mình làm và cho đó là điều dĩ nhiên vậy chứ? Dật Kim Uẩn nhớ lại những cuộc gọi nhỡ của cậu ngày hôm trước…cậu cũng từng cầu cứu anh, nhưng chỉ mỗi Dật Bất Ôn nghe máy, nếu lúc đó không ai nghe máy, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Cậu và Dật Bất Ôn trở về phòng, anh cả cũng ra khỏi nhà để đến công ty vì cuộc họp đột xuất.
Dì Lưu xin nghỉ buổi chiều để đi chăm đứa cháu ngoại, trong nhà chỉ còn cậu và anh hai, thật sự cũng rất khó xử nên cậu ở lì trong phòng đến khi trời nhá nhem tối, ngoài phố bắt đầu xuất hiện các ánh đèn đường, ánh sáng phát ra từ các căn chung cư, nhà ở và bảng hiệu hàng quán.
Phố xá như sinh động hơn, rực rỡ hơn cả ban ngày.
Nếu ban ngày là thành phố tràn đầy sinh khí và sức sống thì ban đêm là thành phố lại càng hấp dẫn và kiêu sa, sự hiện đại nơi phố phường thể hiện rõ ràng hơn ở những tòa nhà cao ngất.
Bụng cậu bắt đầu vang còi cảnh báo, thức ăn trong dạ dày được tiêu hóa sạch sẽ, cơn đói bụng cũng đã có thể cảm nhận rõ hơn.
Dật Tinh Vọng sau khi tắm và thay quần áo liền ra khỏi phòng, mang theo túi tiền và thẻ định bụng sẽ dạo phố một lúc, tiện thể ăn ở bên ngoài luôn.
Đến thế giới mới, được làm cậu ấm nhà giàu thì cậu phải tận hưởng cho trót chứ.
Cậu cười cong đôi mắt đầy sao, bước xuống nhà, ti vi đang mở, trên ghế sofa có một người đang gật gù như sắp ngủ.
Uỵch một cái, Dật Bất Ôn ngã xuống phía trước, đầu xuýt va phải góc bàn, cũng may cậu nhanh tay che lại, nhưng cũng vì thế mà trên tay cậu đã có một vết đỏ au.
Anh cũng bị làm cho thức giấc, kinh ngạc hơn khi người em út đang che đầu cho mình, trên tay em ấy còn có một vệt đỏ bắt mắt.
Dật Bất Ôn liền hối hận, rõ là định bảo vệ em, nhưng đến cùng người em lại là người bảo vệ anh…Dù anh từng đối xử với em như thế?.