Tiểu Khả Ái Của Tôi - Chương 17: Cho anh đồ Tốt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Tiểu Khả Ái Của Tôi


Chương 17: Cho anh đồ Tốt


Hai người vô cùng có ăn ý không nhắc lại sự việc tối ngày hôm đó, nên làm gì thì làm.

Tống Dịch còn điên cuồng giới thiệu cho Tiêu Hà những bộ anime hoặc những bộ truyền hình mà anh được lồng tiếng, nhưng tất cả đều bị cậu vô tình cự tuyệt.

Tiêu Hà bây giờ đã đủ để hồi tưởng đến vẻ mặt của anh cách màn hình điện thoại bên kia, nói với anh: “Không xem, nghe giọng anh nhiều sẽ có bóng ma.”

Trực tiếp cào nát tâm của anh, mặc kệ anh bên kia hức hức hức thế nào, Tiêu Hà trước sau không động dung, thậm chí còn vô tình cúp video trò chuyện.

Tống Dịch cùng cậu náo loạn hai cái, phát hiện Tiêu Hà thật là quá vô tình, căn bản là chẳng quan tâm gì đến chuyện anh nhiễu sự, duy nhất có thể làm cậu để ý lên, chỉ có thể ở trong game mà thôi, nhưng kết cục của sự nhiễu loạn của anh ở trong game, cũng chỉ có thể là —— bị cậu vô tình bắn chết.

Nhưng đợi đến khi anh nhận được thuốc thanh họng của cậu gửi cho, anh lại bắt đầu cảm thấy Tiêu Hà là một tên trong nóng ngoài lạnh không biết biểu đạt tình cảm.

Anh bắt đầu phân tích Tiêu Hà, ban đầu đã nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra, những tin tức và việc làm của cậu từng bước dẫn Tống Dịch cảm nhận được một Tiêu Hà giống mà không giống, yêu cầu cần có sự kiên nhẫn và tinh thần thiếu đánh.

Cũng may cả hai tính cách này, anh đều có.

Mấy ngày nay chuyện về anh và Tiêu Hà nhận được những lời phê bình từ cư dân mạng, Weibo của anh cũng thành chiến trường rồi.

—— A Dịch, anh thật sự sẽ cùng Tiêu Hà ở bên nhau sao? Sao lại muốn qua lại với dân chơi game cơ chứ? Hai giới khác biệt, thật sự có tiếng nói chung sao?

—— Lầu trên có ý gì vậy nhể, con mắt nào của đằng ấy nhìn đến hai người bọn họ không có đề tài chung nhể, mỗi ngày bên nhau chơi game còn không phải có chuyện để nói rồi hử.

—— Người anh em lầu trên hướng đi đâu nói vậy hả? Gà rừng từ nơi nào ló mặt ra vậy? Định cướp đất diễn cho mình chắc? Người giới game đột nhiên chạy sang giới võng phối còn không phải tìm cảm giác tồn tại đi? Tiêu Hà của mấy người giành được quán quân thế giới thì thế nào? Còn không phải chỉ là cái tên chơi game? A Dịch của bọn tôi thì khác, ít nhất là còn từng phối âm cho phim phóng sự quốc gia, nhân vật quan trọng trong giới võng phối, cái tên chơi game nhà các người căn bản không xứng.

—— Nói A Dịch nhà bọn nay chơi game với Tiêu Hà nhà các người còn có thể nói đề tài gì ư? Đằng ấy là đang tìm cảm giác tồn tại đó hử? Bọn này chả quen nhìn thái độ kia của cậu chủ nhà các người, tự cho mình là cái gì kia chứ, mông còn không lau sạch sẽ mà tỏ vẻ này nọ với A Dịch nhà bọn này, cảm thấy fan của mình là cả thiên hạ này chắc?

—— mấy cái dậm chân kia đúng là mắc cười, từng phối âm cho phim cấp quốc gia thì ghê lắm à? Lúc Hà Thần nhà bọn này vai khoác quốc kỳ thay mặt cho đất nước tham gia giải đấu, đại đại nhà bọn mi đang ở đâu dzậy? Có khi còn đang ở xó nào đó hát tiểu hoàng ca đi, đại đại nhà bọn mi trong mắt bọn mi chính là băng thanh ngọc khiết, cử thế vô song, còn ở trong giới game thủ bọn này ấy hả, xin lỗi đê, chả là cái gì sất.

—— oa, mấy người đừng nhiễu sự chứ, đừng có bôi đen đại đại mà mình thích như vậy, tui thích cả hai bên, cho nên tui hy vọng hai người ấy có thể bên nhau hạnh phúc, chúng ta làm fan chẳng lẽ không nên tôn trọng quyết định của hai người họ ư?

—— Nói như vậy cũng không sai, nhưng đây không chấp nhận được A Dịch của đây ở bên một tên chơi game, càng thêm không chấp nhận được thái độ của Tiêu Hà với anh ấy, đối xử với A Dịch thô bạo như vậy, đau lòng A Dịch còn muốn ép dạ cầu toàn.

—— Ê nè, chính mi cũng nói Tống Dịch là đang ép dạ cầu toàn, nói không chừng là do Hà Thần nhà bọn tôi căn bản là không thích anh ta, là anh ta đuổi theo liếm Hà Thần cũng nên ấy chứ.

—— con mẹ nhà nó, mày có thể nói sạch sẽ một chút được không? Gia đình mày không dạy mày cách nói sao cho lịch sự à? Không biết nói thế nào thì câm mẹ mõm vào đi, chả ai coi mày là người câm đâu.

……

Tống Dịch nhìn đến đau đầu, không giải thích, mỗi ngày sẽ lại cãi nhau, giải thích, đến lúc đó không chừng sẽ có người bôi đen, giờ ngay cả nick nhỏ lẫn nick lớn của anh đều bị luân hãm, không biết làm sao, anh chỉ có thể bắt mình đừng đọc mà thôi.

Tiêu Hà so với anh nhẹ nhàng hơn nhiều, cậu ngày thường không lên Weibo, nếu có việc thì đều để câu lạc bộ phát thông báo, từ đợt giải quyết khi trước đến bây giờ cậu không lên Weibo một lần nào.

Lúc này cậu mới đi chạy về, đưa tay đặt điện thoại sang một nên, ngồi xuống dùng khăn lau mồ hôi, lại giảm âm điện thoại đang phát sóng phim truyền hình xuống nhỏ lại.

“Nếu như bổn vương nói không thì sao?” Thanh âm chỉ thuộc về Tống Dịch đột nhiên truyền ra, âm điệu hơi hơi cao lên, trong giọng nói mang theo uy nghiêm tuyệt đối.

Tiêu Hà uống miếng nước, lại dùng khăn lông xoa mồ hôi từ đầu xuống cằm, trong lòng cảm thấy vẫn là lúc Tống Dịch nghiêm túc thì sẽ có mị lực hơn.

Lúc ấy nghe cũng không thấy ngấy.

Cậu lại ngồi xem phim truyền hình, thấy thân thể đã hồi sức lại thì thuận tay tắt đi, tắm rửa xong, ngồi ở lầu một xem tin tức của giới thể thao điện tử, trong đó có nói đến chuyện của cậu và Tống Dịch, cả bài báo đều suy đoán không biết rốt cuộc hai người họ có đang ở bên nhau hay không, hơn nữa còn đăng cả ảnh một hàng bình luận chửi rủa bên dưới trên weibo.

Cậu cái gì cũng chưa nói, trực tiếp tắt trang web đi.

Từ khi nào, nhất cử nhất động mỗi tiếng của cậu đều bị chú ý, đều bị kẻ khác đưa ra để suy đoán và gây ảnh hưởng đến người khác?

Cậu nhắm mắt lại dựa vào ghế suy nghĩ một hồi, có lẽ là một khắc khi cậu xuất ngũ, có lẽ là một khắc khi cậu quyết định phát sóng trực tiếp, lại có lẽ là khi Phương Hàng dùng tên tuổi của cậu để lăng xê cho bản thân.

Cậu luôn luôn bớt gây chú ý và còn rất ít khi nhận phỏng vấn, cứ như vậy trong một cái nháy mắt, bại lộ hoàn toàn dưới mi mắt người khác, ngay cả ngôn hành cử chỉ của cậu, lơ đãng nói một câu, đều sẽ bị account marketing bắt lấy.

Cậu không thích loại cảm giác này.

Buổi tối phòng phát sóng trực tiếp lại một mảnh trầm mặc, sau khi Tiêu Hà bắt đầu phát, không hề có lấy một thanh âm, chỉ yên lặng thao tác hình ảnh máy tính của mình.

—— quản lý kênh nói hôm nay không kéo lão bản, vậy Hà Thần sẽ chơi solo à?

—— chắc chắn không phải, nếu như chơi solo thì bây giờ ổng đã vào game luôn rồi, có thể là đang đợi Tống Dịch đi.

—— nói thật, tui thật sự không quá xem trọng Hà Thần và Tống Dịch, chẳng phải người cùng một giới, cứ cứng nhắc sao ấy

Làn đạn lại bắt đầu biểu diễn, Tiêu Hà liếc mắt một cái, nhìn mấy làn đạn, vẫn trầm mặc như cũ, đợi đến khi YY vang lên thanh âm của Tống Dịch, cậu mới đáp lại.

Tống Dịch trước sau như một, trong thời gian 60 giây chờ đợi anh lại bắt đầu phun tào.

“Chào mọi người, tôi là Lưu Đức Hoa, trên đường đến phim trường tôi lạc mất đoàn phim và đến cô đảo nào, hy vọng các vị anh hùng hảo hán chờ một chút rồi đến thành phố P đưa tôi mấy khẩu súng tốt, để tôi sớm ngày hội hợp với đoàn phim, đến lúc đó tôi sẽ cho mấy người ảnh có chữ ký của tôi! Sắp lên máy bay rồi! Mọi người nhớ kỹ! Tôi là Lưu Đức Hoa! Ta ở chờ mọi người ở thành phố P!”

Đợi sau khi anh bắt chước giọng của Lưu Đức Hoa xong, trong trò chơi đã có không ít người điên cuồng phun tào anh, hơn nữa có người đã bắt đầu mắng anh, phòng phát sóng trực tiếp cũng y như vậy.

——…… Ấn tượng của tôi bây giờ đối với giới võng phối đã dán lên mấy chữ yêu tinh thích diễn rồi, xé không xong, tôi biết khẳng định sẽ có người mắng tôi, nhưng xin lỗi, giờ tôi chỉ muốn ném mấy quả bom lên bản đồ thôi.

—— dù sao thì tui cảm thấy đáng yêu, không tiếp nhận phản bác, người mắng chửi toàn bộ bắn ngược

—— nói thật ra, anh ta diễn nhiều vãi, không quen tẹo nào, chỉ giỏi làm màu

—— làm màu không cần tôn nghiêm? Tôi bất đồng ý kiến về việc làm màu với ông, chúng ta làm màu chính là mất mặt, đâu có làm màu hay như vầy chứ

—— Vậy đây chắc chắn là đại ca rồi #cười

Quản lý kênh nhóm bất động thanh sắc bắt đầu làm việc, Tiêu Hà ở trong trò chơi cũng không chú ý nhiều như vậy, chỉ biết Tống Dịch vẫn luôn ríu rít bên tai không ngừng.

Cậu hai ha lần bảo anh câm miệng, nhưng Tống Dịch trước sau vẫn coi như gió thoảng bên tai.

“Tới, anh lại đây.” Tiêu Hà chủ động mở miệng gọi Tống Dịch đến trong phòng cậu.

Tống Dịch còn đang ở lầu hai cách vách loot đồ, “Anh không đi, em nhất định lại muốn bắn anh.”

Ở chung mấy ngày nay, anh biết nếu Tiêu Hà chủ động gọi anh lại thì nhất định không có chuyện gì tốt, để rồi từ khi nghe được tiếng cậu gọi, anh liền từ một tên ngốc bạch ngọt thích chạy tung ta tung tăng trở thành một thiếu niên đầy cảnh giác, dám cự tuyệt cũng không sợ chết.

Tiêu Hà trầm mặc hai giây, lên lầu hai nhà mình đứng, sau đó nâng súng nhắm Tống Dịch ở cửa sổ, bắn một phát súng.

Tống Dịch tựa như chim sợ cành cong, “A Hà A Hà! Có người có người có người!”

Tiêu Hà cười, “Có người tới à?”

Tống Dịch vừa nghe liền biết khẳng định là Tiêu Hà lại bắn anh, anh hừ một tiếng, ngồi xổm xuống cạnh cửa sổ, không bại lộ bản thân, để Tiêu Hà bắn không được, “Anh không đi, em lại muốn bắn anh.”

Tiêu Hà nói: “Không bắn anh, cho anh đồ tốt.”

Tống Dịch xì một tiếng, rõ ràng không tin, “Em thì có đồ tốt gì cho anh kia chứ, đơn giản là cho một viên 5.56mm chứ gì.”

—— ha ha ha ha ha ha ha, anh ta thế nào đáng yêu như vậy

—— phụt, A Dịch biến thông minh rồi, câu cuối cùng làm tui chết cười

—— khá đấy, anh cho rằng làm như vậy Hà Thần của tui sẽ không bắn được anh ư? A, nam nhân này…

—— lại bắt đầu lại bắt đầu

“Thật sự không bắn anh, mau tới đây.” Tiêu Hà khó được có kiên nhẫn nói nhiều như vậy với anh.

“Thật không đấy? Vậy em nói anh là tiểu khả ái của em thì anh sẽ đến nha.” Tống Dịch lại có ý đồ nguy hiểm khác.

Tiêu Hà lại trầm mặc vài giây, “Tôi đếm đến mười, cùng lắm thì đến chỗ đấy để khử anh thôi, mười, chín……”

“Không không không không không! Anh không! Anh tới! A Hà A Hà! Anh giai tốt bụng à! Từ từ chút! Từ từ chút thôi! Tới liền nè!” Tống Dịch vừa nghe ngữ khí Tiêu Hà liền biết, lại lủi qua.

Anh cuống quýt đến mức không chạy cầu thang bộ, mà là trực tiếp nhảy cửa sổ, hơn nữa còn làm mình mất đi 3 thanh máu, vừa chạy vừa oán giận.

Chờ đến khi anh chạy đến trước mặt Tiêu Hà, Tiêu Hà liền ném cho anh mấy túi cứu thương.

“Cầm cái này lên.” Tiêu Hà ném đồ ra, bảo anh nhặt.

Tống Dịch nhặt lên thì thấy, chính là giảm thanh trang bị cho súng ngắm. Xì, cảm thấy khó hiểu, hỏi Tiêu Hà: “Cho anh cái này làm gì? Anh cũng đâu biết bắn Kar98, anh chơi gà lắm, em cầm đi.”

Tiêu Hà nói: “Cho anh giảm thanh, yên lặng chút.”

Tống Dịch lúc này mới hiểu ý Tiêu Hà, nhưng anh nghĩ không ra, Tiêu Hà cũng sẽ chơi cứng vậy sao.

Hoàn chương 17

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN