Tiểu Khả Ái Của Tôi
Chương 18: Vận mệnh
Tống Dịch nhặt giảm thanh lên. Nhưng sau đó, anh cũng chẳng biết dùng với cái gì, cũng không nói nhiều, đi theo Tiêu Hà ra ngoài.
Tiêu Hà không nghe tiếng Tống Dịch nói chuyện, thật ra có chút kinh ngạc, dù sao thì Tống Dịch cũng chẳng phải người dễ nghe lời như vậy.
Hai người bắt đầu đổi địa điểm loot đồ.
Tống Dịch rất tự giác không vào cùng một nhà với Tiêu Hà ở, chờ đến khi anh lên WC tầng hai, anh đóng cửa lại, sau đó nhỏ giọng nói một câu, “Chậc, cái tên này.”
Sau đó bỏ lại giảm thanh của Tiêu Hà đưa cho, nhanh chóng thoát ra khỏi căn phòng này.
“A Hà, em có tay cầm không? Anh muốn một cái tay cầm.” Tống Dịch tiếp tục chạy theo Tiêu Hà, theo sau cậu y như một cái đuôi.
Tiêu Hà lấy đồ ném lại cho anh rồi lại lên lầu khác loot đồ tiếp, Tống Dịch nhặt lên rồi nhưng vẫn theo sau cậu không chịu bỏ.
“He he he, anh còn cần đạn 5.56 nữa.”
Tiêu Hà ném xuống cho anh 30 viên, “Đừng đi theo tôi.”
Tống Dịch sau khi nhặt lên vẫn quyết đuổi theo cậu, “Không đủ, cho anh chút chút nữa đi.”
Tiêu Hà xoay người lại nâng họng súng nhằm về hướng anh hỏi, “Muốn bao nhiêu? Một thoi đã đủ chưa?”
Tống Dịch lập tức lui về phía sau, “Không được không được, hại sức khoẻ lắm.”
—— Cũng biết hại sức khoẻ cơ, có thời gian quậy với Hà Thần của tui còn không bằng đi luyện thương pháp của bản thân đi anh ạ
—— đúng vậy, đây cũng đâu phải là nơi của giới võng phối đâu nhỉ, chỉ dựa vào thanh âm chinh phục người ta ấy hả, nơi này chỉ cần có thực lực thôi!
——???? Thực xin lỗi vì mấy lời này của các vị trên. Thứ cho tôi không thể gật bừa, tôi là fan của Hà Thần đây, nhưng tôi bị thanh âm của ảnh chinh phục rồi, còn nữa, tôi là nam
—— Tui cũng bị thanh âm của anh ta chinh phục, tui nguyện ý mang anh ta theo đi ăn gà, cầu một cơ hội thôi
—— ha ha ha ha ha ha, mấy người đừng có gay như vậy có được không hử
——????? Không thể đâu, nhóm ông anh êy, không phải bảo sẽ cùng nhau phản đối hôn sự này à, mấy người sao lại đột nhiên làm phản như dzậy?
—— bởi vì tình yêu.
Làn đạn trong nháy mắt lại bắt đầu tranh luận xé nhau.
Hiện tại mỗi lời nói nhất cử nhất động của Tống Dịch đều bị phóng đại lên rất nhiều lần, thích thì càng ngày càng thích, ghét thì càng ngày càng ghét.
Việc tranh luận này Tống Dịch ban đầu cũng nghĩ tới rồi, cho nên tâm thái cũng coi như còn ok, hơn nữa da mặt anh luôn dày hơn so với người thường, cũng không dễ tạc như vậy.
Anh cũng không quấy rầy Tiêu Hà loot đồ nữa, nhìn thoáng qua vòng bo, địa điểm mà bọn họ đang đứng rất nhanh thôi sẽ bị vòng bo độc bao phủ, anh phải đi tìm một phương tiện để chạy.
Vì thế anh một mình một người chạy dọc theo đường quốc lộ bắt đầu hành trình tìm xe.
Lúc Tiêu Hà loot xong khu vực này, vừa mở bản đồ nhìn lướt qua, icon của Tống Dịch đã hiện là anh đang lái xe đến.
Không chờ cậu mở miệng, Tống Dịch tựa như đoán được cậu muốn nói gì liền cướp lời, “A Hà anh tới đón em! Anh có motor!”
Tiêu Hà lên tiếng, đứng ở đường cái bên cạnh chờ anh lại đây, đồng thời dùng ống ngắm 4x nhìn xung quang, xem có địch hay không.
Nhưng đợi đến khi cậu đưa súng lên ngắm đến một hướng khác thì bản thân đã quỳ gối trên mặt đất, thông báo nhắc nhở hiện lên là cậu xảy ra tai nạn giao thông.
“Con mẹ anh? Anh làm cái quái gì vậy?” Tiêu Hà trực tiếp quát lên.
Tống Dịch nhanh lui xe lại xin lỗi, ngay lúc này vô cùng hoảng loạn, kết quả ấn tới ấn lúi, ấn thế nào lại cán qua Tiêu Hà lần nữa.
Tiêu Hà cứ thế bị xe nghiền chết, cậu mắng một tiếng ‘Đuytj’*, “Anh rốt cuộc đang chơi cái gì vậy? Anh không định xuống xe hả?”
*: Chính là từ đó đó, nhưng không nên ghi hẳn ra ở đây ha (#^.^#)
Tống Dịch giải thích cho cậu, “Anh không phải! Anh không có! Anh làm em ngã xuống nên định lùi xe lại để kéo em dậy! Nhưng không ngờ lại cán qua người em mất!”
Vừa giải thích anh vừa di chuyển xe cán qua chỗ Tiêu Hà vừa ngã xuống một lần nữa.
—— Trời má, thiệt là tàn nhẫn! Hà Thần chết rồi thế mà còn không buông tha cho thi thể của ông ý
——6666666, chơi thiệt là giỏi nha, nói thật tui chưa thấy thao tác như này bao giờ á, học thôi
—— ha ha ha ha ha ha ha ha, xin lỗi nhưng mà, tui không nhịn nổi, mỗi ngày xem Hà Thần phát sóng trực tiếp thì tui sẽ biến thành Đảng HAHA mất, Tống Dịch thật sự quá đáng yêu
—— tôi dám cược là Hà Thần ở trong giới từ trước đến nay chưa có loại trải nghiệm này bao giờ
—— cười chết tôi, chắc có mỗi Tống Dịch dám làm như vậy, đổi thành người khác đã sớm lạnh chết rồi
Tiêu Hà thật là hận không thể bò dậy cho anh hai thoi đạn, nhìn người nào đó trên màn hình còn đang di chuyển xe, thậm chí còn tông xe vào tường.
Sau đó lại nhìn thấy anh từ trên xe nhảy xuống, bên tai cũng truyền đến tiếng của anh, “A Hà anh sẽ báo thù cho em! Anh đâm nó vào tường để làm gương cho người đời sau! Để cho mọi người sau này sẽ phỉ nhổ cái xe motor chết dẫm ấy!”
——?????? Trời đựu, ghê chưa kìa! Cái xe motor đã làm gì sai mà anh làm vậy với nó! Hà Thần còn không phải do anh đâm chết sao!
—— trâu bò ghê! Tui lần đầu tiên thấy có ai ném nồi như vậy đó, ông anh này cũng thật tươi mát thoát tục hen
——hhhhhhh, ồ, chỉ có thể là A Dịch
—— thực xin lỗi, quấy rầy rồi, kiểu người này thật làm tui hít thở không thông
Tống Dịch ghé vào bên cái hộp của Tiêu Hà, tưởng niệm một hồi, sau đó kéo ra một quả lựu đạn, tự nổ.
“A Hà em có cảm động không, vì em anh có thể tự nổ mình.”
Tiêu Hà cười nhạo một tiếng, “Cảm động ghê, cảm động đến mức muốn vặn đầu anh đem về ninh nhừ.”
Tống Dịch ngồi ở trước máy tính theo bản năng rụt rụt cổ, “Như vậy không hay đâu, em chỉ cần hơi cảm động một chút là được rồi.”
Hai người cảm động không nói nên lời, bắt đầu chơi ván tiếp theo.
60 giây này Tống Dịch khó hiểu ngoan như vậy, sau khi rơi xuống đất cũng tỏ vẻ bình thường hết thảy, nhưng Tiêu Hà vẫn phát hiện có chút không thích hợp, Tống Dịch sau khi rơi xuống chỉ loot 3 nhà cạnh nhau, sau đó anh ta bắt đầu chạy vội vã trên đường.
“Anh đang làm gì vậy?” Tiêu Hà hỏi anh.
Tống Dịch trả lời, “Anh đang tiến hành huấn luyện thể năng, thuận tiện luyện tập tay một chút.”
Tiêu Hà lại hỏi anh, “Anh nhặt được súng chưa?”
Tống Dịch: “Anh có một bình bom khói và một khẩu UZI, cũng có đủ đạn rồi, yên tâm đi! Tiểu khả ái của em bây giờ đang rất an toàn! Chung quanh không có kẻ địch nào cả! over!”
Tiêu Hà không quản anh nữa, loot sạch toàn bộ địa điểm của mình, tiện diệt luôn hai đội, nháy mắt biến giàu, có vài đồ vặt không dùng, cậu gọi Tống Dịch quay lại loot cho sạch.
Nhưng Tống Dịch miệng nói lập tức tới, kết quả lại chạy càng xa.
Tiêu Hà nhìn thoáng qua vòng bo, độc nhanh chóng sẽ kéo tơi, vậy mà anh ta còn chạy xa như vậy, “Anh lại định chơi trò gì nữa?”
“Không có a, độc sắp tới rồi mà đúng không! Anh tìm được xe rồi! A Hà để anh lái xe tới đón em!”
—— từ từ, tôi hình như nghe qua những lời này ở đâu rồi thì phải, tôi có dự cảm chẳng lành
—— tới tới, anh ta lên xe rồi! Một màn này hình như có chút quen mắt hén
—— lịch sử luôn làm người ta kinh sợ đó, Hà Thần có thể ngay lập tức bắn hạ anh ta hay không
—— tôi cảm thấy chắc sẽ vậy đấy, nạn nhân cùng là Hà Thần, cùng một sự kiện, không thể cùng xảy ra lần hai đâu
Tiêu Hà lần này không đi ra khỏi nhà, nhìn lên bản đồ ước lượng tốc độ lái xe của anh, sau khi nghe được tiếng xe, cậu tắt bản đồ, sau đó mở ống ngắm chuẩn bị ngắm bắn.
“A Hà! Đừng bắn anh, đừng bắn anh! Ai ui! Đừng bắn anh mà!” Anh bị trúng mấy phát súng, sau đó dừng xe máy lại, “Mau xuống đi! Cho anh chút máu! Anh sắp chết rồi!”
Tiêu Hà lúc này mới nhảy từ cửa sổ xuống, ném cho anh mấy túi cứu thương, lại ném xuống băng cứu thương và thuốc năng lượng.
Sau khi hồi máu xong, anh lại ngồi lên xe, “He he, A Hà để anh đèo em, tay lái rất ổn, chính là tài xế già có năm năm bằng lái đó!”
“Ồ? Tài xế già có năm năm bằng lái? Chính là kiểu đâm tôi ngã xuống đất rồi còn lùi xe nghiền qua một phát, còn nghiện đến mức lại nghiền qua thi thể của tôi lần nữa hả? Vậy thì anh đúng là thiên tài.” Đây có thể nói là câu nói mà Tiêu Hà nói dài nhất từ trước đến giờ.
—— ha ha ha ha ha ha, Hà Thần của tui cũng học được cách dỗi hờn rồi à
—— tuy rằng không quá thích Tống Dịch, nhưng xác thật là anh ta khiến Hà Thần của tôi trở nên thích nói chuyện hơn, miễn cưỡng thay đổi chút ấn tượng vậy
—— cũng được đó, Hà Thần nói lần này nghe phê đó, xem xem anh ta diễn tinh còn muốn diễn tiếp thế nào!
Tống Dịch cười gượng hai tiếng, “Chỉ là một chút ngoài ý muốn thôi mà, vừa rồi là bị lạc tay lái, hiện tại anh đã hoàn toàn nắm vững rồi, có thể nói giờ đã là một tay đua xe thứ thiệt! Tới nào! A Hà! Lên xe! Ôm chặt anh!”
Tiêu Hà nửa tin nửa ngờ, nhưng vòng bo đã đến gần, cậu vẫn quyết định lên xe Tống Dịch ngồi.
Tiêu Hà đánh dấu một điểm trên bản đồ, bảo Tống Dịch đi theo hướng nào, Tống Dịch đáp ứng, hai người chạy xe trên quốc lộ một lúc lâu, bởi giờ này sẽ bị độc làm rơi máu rất nhiều, vì thế lựa chọn đi đường núi.
“A Hà, em không phải sợ, tuy rằng chúng ta hiện tại còn dư nửa thanh máu, nhưng kỹ thuật lái xe của anh vẫn rất ổn! Nhìn thấy mấy cái khúc kia hơm? Có phải vượt qua quá là ổn hơm! Tuy rằng chúng ta lượn mấy vòng trên không trung, nhưng chúng ta đáp đất vẫn rất hoàn hảo! Tới, anh chuẩn bị tăng tốc đây, ôm chặt nào!”
Tống Dịch lúc này điên cuồng khoe khoang kỹ thuật lái xe của mình, như là muốn chứng minh với Tiêu Hà rằng anh thực sự là tài xế già.
Anh càng lái càng nhanh, thậm chí bốc đầu bay qua cả mấy cành cây xung quanh.
“Có nhìn thấy không A Hà! Toàn bộ tuyệt địa đại lục trừ tiểu khả ái Tống Dịch của em ra thì còn có ai có kỹ thuật lái xe xuất quỷ nhập thần như anh kia chứ? Bốc đầu một cái trực tiếp bay qua cả cành cây! Nhìn thấy không nào! Tài xế già này của em tuyệt đối không nói dối……”
Tiêu Hà nhìn chiếc xe chở hai người vững vàng bay cao lên, cách mặt đất vô cùng cao, chỉ cần vừa rơi xuống đất hẳn là sẽ chết không kịp ngáp, trong nội tâm không hề có dao động, lại chỉ có một ý tưởng, nếu lần sau còn để Tống Dịch lái xe nữa thì cậu sẽ không mang họ Tiêu.
Nhưng đâu phải ai cũng tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.
Trước mặt bọn họ là một toà tháp cao, Tống Dịch lái xe máy không biết xui xẻo thế nào lại chui tọt vào cửa sổ trên cao của toà tháp.
Xe đưa hai người vào một nơi tiến vào được mà ra không được.
Xe máy lọt thỏm vào, muốn lùi muốn tiến không xong.
“Anh thật con mẹ nó có năng lực!” Tiêu Hà xoay chuyển mắt trên màn hình, quay nhìn cửa tháp, cảm giác khoảng cách cách xe vạn dặm, căn bản là ra không được.
Tống Dịch lập tức im bặt, giống như đang trang bị giảm thanh vậy. Anh im lặng, ở đó không nhúc nhích.
——6666666, tài xế già này tung hoàng như tiên nhân hạ phàm, sau đó bị nhốt lại trong toà tháp
—— ha ha ha ha ha ha, cho ngươi hay, Lý Thiên Vương ta sẽ thu ngươi như thế lào
—— với tính tình của Hà Thần, đánh chết thôi cũng chẳng đủ hả giận đâu
—— tui đang ở phòng phát sóng trực tiếp của Hà Thần thật hả? Thật sự không phải kênh tấu hài đó chứ? Cười chết tui ha ha ha ha ha ha
Tiêu Hà trực tiếp móc ra cái chảo, tung một cú đập lên người Tống Dịch, Tống Dịch lúc này muốn tránh, nhưng ở một nơi như vậy, anh chạy không thoát.
“Đừng đánh đừng đánh! Đây hết thảy đều do vận mệnh lựa chọn! Sai không phải anh! Là vận mệnh! Anh không thể chống cự lại sự lựa chọn của vận mệnh!”
Tiêu Hà ha hả cười một tiếng, “Bị tôi đánh chết, cũng là vận mệnh của anh!”
Hoàn chương 18
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!