Tiểu Tam Anh Yêu Em
Chương 49: Xuất viện.
Gần 7h30 tối y tá lại vào đo huyết áp cho Dương Chấn Phong. Và lần này thì chỉ số đo đã khả quan, anh được bác sĩ đồng ý cho xuất viện. Trịnh Mỹ Duyên sau đó cũng đã đi làm các thủ tục cho chồng.
Dương Chấn Phong thay ra đồ bệnh viện, mặc vào đồ của Trịnh Mỹ Duyên mang đến. Thay xong, anh mở cửa bước ra. Vợ không đi cùng mà ngồi đợi sẵn trong xe taxi ở bên ngoài cổng của bệnh viện.
Dương Chấn Phong đi tới nơi, anh mở cửa xe bước lên ngồi cạnh Trịnh Mỹ Duyên: “Về khu X.”
Tài xế nghe người đàn ông nói thì lái xe chạy đi theo yêu cầu.
Không phải nằm viện nữa, cảm giác thật thoải mái. Nhưng mà anh nhìn qua vợ liền mất đi đôi chút thoải mái ấy ngay. Cô ta theo anh từ bệnh viện đến khi về nhà, nỗi phiền muộn của việc lấy vợ mà mình không ưng là như thế này đây.
Nhận thấy chồng đang hậm hực nhìn mình, Trịnh Mỹ Duyên cất giọng nói: “Nhìn vợ lâu quá là tối về ngủ sẽ mơ thấy vợ đó.”
Dương Chấn Phong thu lại ngay tầm nhìn, anh cũng cất giọng nói lại: “Yên tâm, não tôi không mơ về ma quỷ đâu.”
Chồng nói vậy, vợ liền ngoảnh qua nhìn. Cô còn muốn ghẹo anh ta thêm một câu nhưng lại nghĩ anh tài xế nghe được sẽ thấy hai vợ chồng trẻ con, nên thôi cứ dừng lại ở đây. Để người ngoài cười thì chẳng có gì là tốt.
Đến khi về nhà, Dương Chấn Phong bỏ đi vô trong. Tính tình này như chưa hề là thay đổi. Mợ chủ được người làm giúp xuống taxi và ngồi vào xe lăn. Cậu Phong trước mặt ai cũng không muốn giữ thể diện cho vợ, người khác cũng không dám nói gì đến cậu vì đây là nhà của cậu, quyền của cậu, ai dám nói gì?
Dương Chấn Phong đi một mạch vô nhà thì đụng phải ngay cây gậy như ý của bà nội. Bà giang ngang cái cây, chặn lại thằng cháu: “Mỹ Mỹ đâu?”
Rồi xong! Bà nội lại đang ở chế độ của Mỹ Mỹ. Dương Chấn Phong thở ra một hơi dài, tay chỉ ra đằng sau: “Đang vô đấy nội!”
Bà nội nhìn rồi nói: “Sao con đi trước bỏ em thế hả?”
Đúng là mệt mỏi với bà nội thật, em nào chứ? Cô ta là vợ anh mà! À không…cũng chẳng phải là vợ.
“Đi ra, dắt em vô đây!”
Dương Chấn Phong dù muốn dù không vẫn phải đi ra. Trịnh Mỹ Duyên thấy chồng đi tới thì không hiểu lắm, nhưng khi anh chạm vào xe lăn của cô muốn đẩy cô vào trong thì là hiểu rồi. Ở nhà người làm khó được anh ta thì chỉ có thể là bà nội.
Mẹ của Dương Chấn Phong từ trêи lầu đi xuống, bà nhìn thấy con trai đang đẩy xe lăn của vợ vào trong nhà.
Đi tới mẹ nói: “Khỏe hẳn rồi phải không?”
“Dạ, bác sĩ nói con không có vấn đề gì nữa rồi!”
Bà nội thì chẳng hỏi hang gì đến cháu trai, bà chỉ nhìn Mỹ Duyên cười tươi và nói: “Mỹ Mỹ vô đây nội cho kẹo này!”
Dương Chấn Phong liền thả tay khỏi xe lăn, anh nói với mẹ: “Con vào phòng đây ạ.”
Mẹ anh gật đầu, bà nội thì chẳng quan tâm vì bà đã có cô cháu dâu rồi.
Bà Trúc Anh cũng đi lên trêи lầu lại, nhưng bỗng bà sực nhớ ra một chuyện. Bà đi tới phòng Dương Chấn Phong, gõ cửa.
“Sao thế mẹ?” Dương Chấn Phong mở cửa ra và hỏi.
“Con muốn ăn gì không, để mẹ nấu?”
“Dạ, món gì cũng được. Nhưng dễ tiêu một chút nha mẹ!”
Bà Trúc Anh sau đấy đi xuống bếp, nấu một món ăn nhẹ cho con trai.
Bên trong phòng của bà nội, Trịnh Mỹ Duyên đang kể chuyện cho bà nghe. Cô không có sách, cũng không có vở chỉ tượng tượng ra một câu chuyện nào đó kể cho bà vui. Bà nội dĩ nhiên rất thích, bà vừa nghe vừa cười, có đoạn còn vỗ tay bảo Mỹ Duyên hãy kể lại đoạn vừa rồi cho bà nghe.
Trịnh Mỹ Duyên cũng chịu khó kể đi kể lại cho bà, cho đến khi bà buồn ngủ bà ngủ thíp đi thì cô mới dừng lại.
Ngắm nhìn nội, Trịnh Mỹ Duyên cảm thấy nhẹ lòng. Có lẽ chỉ đối với bà thì trong tâm cô mới không có sự toan tính, sống thật với con người của mình. Bà cũng là một sự bảo vệ duy nhất với cô tại ngôi nhà rộng lớn này. Cô nghĩ, nếu mai này bà không còn thì cô chẳng biết sẽ ra sao ở đây. Nhưng chắc chắn là sẽ không được bình yên như lúc này.
Trịnh Mỹ Duyên mở cửa phòng của bà nội, lăn xe đi ra. Cô nhìn thấy mẹ chồng cũng vừa rời khỏi phòng của Dương Chấn Phong.
Bà Trúc Anh đã gọi Dương Chấn Phong ra ăn súp. Bà nấu món súp đậu phụ và thịt heo cho con trai. Dương Chấn Phong nghe mẹ gọi cũng đã đi xuống nhà ăn để dùng bữa.
Trịnh Mỹ Duyên đợi họ đi rồi thì cô về phòng. Trâm cũng canh hai người kia mà rón rén chạy sang gặp cô.
“Cô có đói bụng không?”
Trịnh Mỹ Duyên đưa lên một viên kẹo nói: “Có cái này sẽ không đói.”
Trâm cần lấy viên kẹo trêи hai ngón tay của cô chủ: “Cô tính ăn nó rồi ngủ đấy hả?”
“Ừm.”
“Để bụng đói sẽ bị đau bao tử đó, hay để chờ cậu Dương ăn xong em nấu cho cô bát mì nhé!”
“Thôi, tôi cũng không có muốn ăn, em giúp tôi đi tắm rửa là được rồi.”
Trịnh Mỹ Duyên lăn xe tới tủ đồ, cô chọn ra một bộ rồi Trâm giúp cô đi vào trong nhà tắm. Dương Chấn Phong sau khi ăn xong thì đi vào, anh không thấy Trịnh Mỹ Duyên nhưng nghe tiếng xả nước thì đoán là cô ta đang tắm.
Anh lấy chiếc laptop ngồi trêи giường để làm một số việc của công ty.
Tắm táp sạch sẽ, nàng vợ mặc áo khăn màu trắng tinh tươm, thân thể thơm mát mùi hương của xà phòng. Trâm đẩy xe cô chủ đi tới giường, nhân tiện giúp cô di chuyển lên trêи nệm. Dương Chấn Phong vẫn chăm chú làm việc, anh chẳng màn gì đến vợ hết.
“Được rồi Trâm, em về phòng em đi!”
Trâm chu đáo kéo chăn lên đắp cho cô chủ rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Hương thơm từ người của vợ thoang thoảng đến khứu giác của Dương Chấn Phong. Mặc dù anh luôn miệng nói không hứng thú với vợ, nhưng là đàn ông mà một người phụ nữ nằm kè kè bên cạnh, lại có mùi hương quyến rũ. Không bị kϊƈɦ thích nhiều thì cũng là ảnh hưởng chút ít.
“Cái mùi sữa tắm của cô làm người khác rất là nhức đầu đấy.” Dương Chấn Phong nói.
“Mùi này rất nhẹ dịu rồi.”
Đôi mắt nhìn sang: “Nhẹ của cô là bay khắp cả phòng đó hả?”
Trịnh Mỹ Duyên nâng tay lên ngửi một cái: “Không đến nỗi như anh nói đâu, làm gì mà bay hương khắp cả phòng chứ?”
“Tôi nói thế thì là thế, đừng có cãi.” Dương Chấn Phong nhấn cái giọng xuống.
Người này quả là mắc chứng khó chịu, cô dùng sữa tắm hiệu cũ thì bảo là hôi, dùng sang loại mới thì bảo là nhức đầu. Làm sao cho vừa ý anh ta?
“Nếu chồng không thích, thì ngày mai vợ dùng chung loại sữa tắm của chồng nhé!”
Dương Chấn Phong bấm máy tính thì bỗng dừng lại, anh tiếp tục quay qua Trịnh Mỹ Duyên: “Cô muốn ăn đòn thì cứ lấy của tôi mà tắm, lấy cả dầu gội nữa cũng được.”
Anh nói cái mắt thì liếc liếc, chẳng hiểu sao dọa mà bà vợ cứ cười.
“Tôi đang cảnh cáo cô đó, không phải nói để chọc cho cô cười mà cứ nhe răng ra cười hoài nha.”
Vợ mím miệng lại gật đầu ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng càng nghe lời thì lại như càng làm ông chồng thêm tức vậy. Đúng là quá khó để chiều ý Dương Chấn Phong, còn khó hơn là chiều lòng bà nội nữa.
Gấp máy tính lại, Dương Chấn Phong đặt máy tính lên bàn. Anh cũng tắt đèn, rồi nằm xuống đắp chăn lên người để ngủ. Nhưng mà cái mùi hương của Trịnh Mỹ Duyên lại làm anh bực mình quá đi. Hương thơm của dụ dỗ, cứ bay thoang thoảng thế này làm sao mà anh ngủ.
Dương Chấn Phong trở người nghiêng sang hướng của vợ, anh nhìn cô chằm chằm. Trịnh Mỹ Duyên mở mắt, trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo của đèn ngủ cô khẽ nói: “Chồng làm sao đấy?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!