Tiểu Tam Anh Yêu Em
Chương 50: Có chuyện cần bàn.
Dương Chấn Phong nhíu nhíu hàng chân mày rồi bỗng anh túm cái chăn, kéo lên trùm hết đầu của Trịnh Mỹ Duyên lại.
“Anh làm gì thế?” Hất chăn ra, Mỹ Duyên bực bội nói.
“Cái mùi của cô nó làm tôi không ngủ được. Một là cô trùm kín người mà ngủ, hai là tôi quăng cô ra khỏi phòng này.”
Trịnh Mỹ Duyên trong lòng đang tức giận, vì anh ta cứ quá đáng với cô. Nhưng cô không nói lại nữa mà túm cái chăn trùm lên để ngủ.
Như vậy Dương Chấn Phong mới vừa lòng. Anh nằm lại thẳng thóm, năm phút sau thì đã ngủ ngay. Trịnh Mỹ Duyên thì chưa có ngủ được, trùm kín thế này làm cô rất ngột ngạt. Nhắm chừng Dương Chấn Phong đã ngủ, cô từ từ kéo chăn xuống, mắt nhìn sang anh ta.
Khi cảm thấy ổn, cô mới kéo hẳn chăn ra khỏi đầu. Cảm giác thoải mái vô cùng. Chồng cô sao mà oái ăm quá thế không biết? Nhưng vừa rồi tại sao lại nhìn cô gần như vậy? Từ khi kết hôn đến nay đây là lần đầu tiên anh ta nhìn gần gương mặt của cô, cả hơi thở cô cũng có thể cảm nhận được. Hơi thở của chồng.
Bỗng nhiên trong lòng cô dâng lên một cảm giác lạ, cô bắt đầu cảm nhận lại suy nghĩ trước đây mình đã từng nghĩ. Đó là nếu chồng muốn chạm vào người của cô thì sao? Cô sẽ làm gì?
Ngày đầu sau khi làm lễ cưới, Dương Chấn Phong đã chẳng có ở trong phòng. Anh ta trốn biệt tích đâu mất, chỉ còn mỗi cô ngồi một mình trong căn phòng trống vắng. Khi đó cô cũng sợ anh ta sẽ chạm vào người cô. Nhưng sau đó thì cô không còn cảm giác sợ nữa, vì Dương Chấn Phong nói anh ta chẳng bao giờ muốn làm chuyện vợ chồng với người phụ nữ như cô.
Vậy nên, nằm bên cạnh Dương Chấn Phong cô lại cảm thấy rất an tâm về việc anh sẽ không động gì vào cô cả. Được mấy gã đàn ông như vậy? Họ dù thích dù không cũng sẽ xơi người con gái ngày ngày nằm kề cạnh họ. Ấy thế mà anh ta vẫn như thầy tu, không hiểu là vì ghét cô rất nhiều hay là vì sinh lý bị yếu.
Trịnh Mỹ Duyên hạ mắt xuống, cô cũng nghĩ có thể là trong cái nhìn của Dương Chấn Phong, cô chỉ là một phế vật nên anh ta mới không thèm dòm ngó.
_________
Tiếng chuông báo thức vang lên bên tai Lâm Chi. Cô ngồi dậy, cầm lấy điện thoại tắt báo thức. Mắt nhắm mắt mở, cô bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau, Lâm Chi đã ăn mặc xinh đẹp và đi đến công ty. Hôm nay, Dương Chấn Phong cũng đến công ty sớm, xe của anh chạy vào cổng lướt qua Lâm Chi.
Lâm Chi mỉm cười một cái, mới sáng đã gặp ngày hôm nay của cô sẽ rất vui vẻ đây. Cô vừa bước vào đại sảnh thì đã nhận được tin nhắn từ Dương Chấn Phong.
Cô mở ra để xem, anh ấy gửi cho cô cái hình móc khóa đã gắn vào khóa xe ô tô của anh ấy. Trời ơi! Đáng yêu như cô hình dung vậy.
Vui quá, Lâm Chi nhắn lại: “Anh thích không?”
“Thích! Cám ơn cô nhiều!”
“Không có gì, anh thích là tôi vui rồi.”
Vì lo mãi nhắn tin với Dương Chấn Phong, nên Lâm Chi đang đi thì đụng trúng chú bảo vệ đi ngược hướng với cô.
“Ôi xin lỗi chú!”
“Đi mà không nhìn sao?”
“Dạ, xin lỗi chú nhiều ạ.”
Ái ngại quá, Lâm Chi chỉ còn biết nói xin lỗi. Ông chú bảo vệ cũng cười rồi cho qua, ông hỏi vậy thôi chứ chẳng có vấn đề gì to tát.
“Hên tôi mới uống xong ly cà phê, không là đổ hết lên áo trắng của cô rồi!”
Lâm Chi cúi nhẹ đầu nói: “Dạ vâng.”
“Thôi tôi đi đây, cô đi đứng cẩn thận lại xíu.”
Lâm Chi tiếp tục cúi đầu: “Dạ.”
Nhìn lại vào điện thoại, Dương Chấn Phong cũng không nhắn thêm gì cho cô ngoài cái thả like. Lo mãi nhắn với anh ấy mà cô đi còn chẳng ngó đường nữa. Lâm Chi lắc đầu cười, rồi đi vào trong thang máy.
Lúc nhấn nút xong, thang máy từ từ đóng lại thì cô nhìn thấy Dương tổng đang đi tới. Cô nâng mắt lên, vội nhấn nút giữ thang, nhưng lại ấn nhầm sang nút đóng thang. Và thế nên thang khép lại luôn, không mở ra như ý muốn của Lâm Chi.
Tiếc nuối, Lâm Chi chu miệng ra kèm theo hơi thở phù. Chút nữa thôi là được đứng chung với anh rồi. Sao cô lại có thể bấm nhầm được chứ? Hư quá, cái tay này! Lâm Chi đưa mu bàn tay phải lên rồi đánh cái bụp.
“Tin.”
Cửa thang máy mở, Lâm Chi bước ra. Cô đi vào phòng làm việc của tổ. Bước vô đã thấy ánh mắt của Thanh Ngọc liếc mình, cô gái này phải chăng là một Phùng Thu Thủy thứ hai. Không chơi chung với nhau mà sao tính cách lại giống nhau quá vậy?
Lâm Chi đặt túi xách xuống, cô ngồi vào ghế thì một cô nhân viên đi tới để lên bàn của Lâm Chi một ly trà đào: “Chào buổi sáng Lâm Chi!”
Lâm Chi cũng vui vẻ đáp lại: “Vâng, chào buổi sáng. Cái này mời tôi à?”
Cô nhân viên gật đầu, tươi cười nói: “Sự thanh mát cho ngày mới. Uống đi nhé! Đừng có ngại. “
Lâm Chi cũng chẳng từ chối mà nhận lấy thức uống này. Thanh Ngọc nhìn chỉ thấy thêm phát ghét. Vì Lâm Chi được nhiều nhân viên ở đây xua nịnh. Họ muốn tìm chút lợi ích sau này nên mới làm thế thôi, chứ thử mà chẳng có giá trị gì xem, nó chẳng thèm liếc ấy chứ.
Hút một chút nước vào miệng, Lâm Chi cảm thấy thật sảng kɧօáϊ. Cô bỗng nghĩ ra ý gì đó, nên lấy điện thoại ra chụp lại ly trà đào này rồi gửi sang cho Dương Chấn Phong.
Dương Chấn Phong nhận tin nhắn, anh thấy cái hình đẹp và lung linh nhưng không hiểu ý nghĩa của nó.
“Gì đây Lâm Chi?” Anh nhắn.
“Anh có thích uống trà không?”
À…thì ra là cô ấy muốn hỏi anh có thích uống hay không? Dương Chấn Phong chống tay lên gò má, mắt nhìn vào điện thoại và miệng thì cười nhẹ.
“Muốn mua cho tôi một ly à?”
Lâm Chi miệng chúm chím, cô nhắn lại: “Mua cho anh, anh chịu không?”
Cô nhắn với anh ấy mà trong lòng rất là vui, lại được anh ấy trả lời nhanh nữa. Lâm Chi cảm thấy mình không khác gì là đang nhắn với bạn trai.
“Chịu!”
Lâm Chi đọc xong thì che miệng cười, cô cảm thấy anh rất dễ thương. Nhưng xung quanh bỗng có vài người chú ý đến Lâm Chi, cô rời mắt khỏi điện thoại cũng thấy có chút ngượng ngùng. Vui thái quá lại không tốt, vì ở đây vẫn là nơi làm việc.
Lâm Chi bậm cái môi lại, cô phải kìm bản thân mình xuống, đừng có lộ liễu quá.
“Lâm Chi! Em vào đây chị nhờ tí” Trưởng phòng Lành gọi.
Lâm Chi đành dừng lại với Dương Chấn Phong, bằng một cái hình con vật đưa cái bảng ok. Sau đó là: “Bye anh!”
Gương mặt và biểu cảm của Dương Chấn Phong lúc nào cũng trở nên vui vẻ khi nói chuyện với Lâm Chi. Thế này thì mới gọi là tình cảm của nam nữ, vui khi nói chuyện với nhau, mừng khi nhìn thấy nhau và cả hạnh phúc khi ở bên nhau. Cô gái này xứng đáng để trở thành người phụ nữ bên cạnh của anh. Đáng tiếc là ông trời sắp đặt bị nhầm, để anh bấy lâu nay cứ phải ở nhầm với một người phụ nữ tệ hại. Nghĩ đến nàng Lâm Chi, Dương Chấn Phong tươi cười rạng ngời, nhưng nghĩ đến vợ mặt mày liền xám xịt. Tức cô ta nhiều cái lắm mà chưa có cơ hội để xử. Muốn ly hôn đến phát điên lên nhưng là vẫn chưa có giải quyết được.
________
Trịnh Mỹ Duyên ở nhà, cô ra ngoài sân sau nhận cuộc gọi đến của Phan Hồng Nga. Trâm đứng cạnh, canh cho cô chủ nghe điện thoại, cũng là sợ có ai sẽ nhìn thấy và nghe thấy.
“Mẹ đã thuê thám tử rồi đấy.”
“Người này chuyên nghiệp chứ mẹ? Con không muốn để cho chồng phát hiện.”
“Yên tâm, mẹ lớn đã làm thì đâu sẽ vào đấy.”
“Vâng, vậy con yên tâm rồi!”
Trịnh Mỹ Duyên không còn gì để nói thêm, cô đang muốn ngắt máy thì Phan Hồng Nga bỗng nói tiếp: “Cuối tuần này con về nhà một chuyến đi! Mẹ và ba có chuyện cần bàn với con.”
Chuyện cần bàn mà bà ta nói chưa bao giờ là chuyện tốt. Trịnh Mỹ Duyên hiểu rất rõ con người tham lam của Phan Hồng Nga, nhưng cô cũng không thể nói lời từ chối.
“Vâng.”
Trả lời xong tiếng này, cô không đợi Phan Hồng Nga nói thêm câu nào đã ngang nhiên ngắt máy trước. Một chút ngang ngược này của cô là để chống đối lại sự độc ác của bà ấy. Phan Hồng Nga cũng chẳng nói năng gì, bà ta còn lợi dung Trịnh Mỹ Duyên nhiều, nên một ít hống hách không phép tắc này của nó bà có thể cho qua.
Cầm chặt điện thoại trong tay, đôi mắt Trịnh Mỹ Duyên nhìn về hướng thẳng. Trong lòng cô tự hỏi con người ta tại sao lại tham lam quá mức? Được voi đòi tiên. Cả đời này chẳng lẽ cô chỉ có thể sống như một công cụ của bọn họ hay sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!