Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
Chương 98.
– Hét cái gì? Chẳng những một
mà là hai đứa con gái của ông đang trong tay tôi đấy, ông cũng vừa nói mà!
– Bà muốn gì? – Ông Dũng
nghiến răng đáp, bên này cảnh sát đang cố tra ra nơi thực hiện cuộc gọi.
– Tôi tất nhiên là muốn tiền!
Nhưng trước tiên phải hành hạ Yến Nguyên yêu dấu của ông…
– Bà làm gì cô ấy tôi liền
giết chết bà! – Bất chấp người khác ngăn cản, Nam Phong vẫn ra sức nói to vào
điện thoại ông Dũng đang cầm.
– Úi cha cha! Xem ra còn có
người ngoài. Khôn hồn thì đừng báo cảnh sát, nếu không hai đứa nó liền có
chuyện. Ông yên tâm, tôi sẽ để cho con gái ông chơi thoải mái, còn ông từ từ nhận
quà!… Tút! Tút! Tút…
Bà Hạnh Phương nói xong, điện thoại nhanh
chóng bị ngắt. Viên cảnh sát có nhiệm vụ dò tín hiệu liền báo cáo:
– Chưa tra rõ chi tiết. Nhưng
mục vị trí đang nằm khá xa thành phố. Đây có khả năng là từ trạm điện thoại
công cộng!
– Không thể xác định phạm vi?
– Cảnh sát trưởng được điều động trong vụ án này liền lên tiếng.
– Đây! Trong phạm vi khu vực
này, có thể là bán kính 20km. – Viên cảnh sát chỉ vào màn hình rada, nói.
– Trước mắt cho người lục
soát bán kính 20km như đã nói. Nhưng phải nhớ không được ầm ỹ.
– Vâng thưa sếp! – Hai viên
cảnh sát nhận nhiệm vụ liền rời đi.
( Cho Ken nói chút xíu. Đó là
Ken không rõ những thứ như là cách ra lệnh,
cách ra chỉ thị hay cách nhận nhiệm vụ ở mặt hình sự nên Ken sẽ viết đơn
giản thôi nha!)
Bên này, ánh mắt của ông Dũng trở nên đỏ
ngầu. Bàn tay cầm điện thoại của ông vô tình siết chặt, khiến cho gân xanh trên
mu bàn tay nổi rõ mồn một. Hạnh Phương, tôi đã tha cho bà hết lần này đến lần
khác, vậy mà bà còn dám động đến Yến Nguyên. Nhưng dù gì Yến Nguyên cũng không
có quan hệ máu mủ, vậy còn Yến Vy? Nó không phải được bà mang thai 9 tháng 10
ngày sinh ra hay sao? Bà có phải là mẹ nó hay không hả? Tốt nhất là bà đừng làm
gì cả hai, nếu không, cho dù bà có bị tống vào tù thì tôi cũng có cách làm cho
bà hối hận vì đã sinh ra trên đời.
Còn bên này, chân mày của Nam Phong giống
như là dính lại với nhau, còn lòng thì như bị kim châm. Người bắt cóc Yến
Nguyên là Hạnh Phương, anh biết người này. Mẹ ruột của Yến Vy, và cô ta cũng bị
bắt cóc. Mẹ ruột sao, nghe phù phiếm quá, con mình còn dám động tay. Nhưng mà
anh không quan tâm Yến Vy, anh chỉ lo cho Yến Nguyên. Sức khỏe của cô, an toàn
của cô, tình trạng hiện giờ của cô.
Anh đưa mắt nhìn ba Yến Nguyên đang dồn nén
tức giận cùng lo lắng ngồi đó, chắc là ông đang đặt hết hy vọng vào cảnh sát.
Nhưng mà người khác hay nói rằng người có tiền thì chắc chắn sẽ có “tay chân”
hay sao, ba Yến Nguyên không có? Cũng đúng! Chắc vì không có nên ông ấy đang cố
tin tưởng phía cảnh sát.
Ánh mắt Nam Phong lại xoay một vòng, rồi
chân mày vừa giãn ra chút ít lại nhíu. Cảnh sát?! Tin tưởng họ tuyệt đối có được
không đây? Anh thật sự rất rối, đằng sau cái vẻ cố trấn tĩnh này chính là một
đám cháy. Anh có thể giữ bình tĩnh bên ngoài nhưng không thể yên được dù là một
chút. Tin chắc rằng lo lắng mà anh dành cho cô không thua gì ông Dũng. Anh phải
làm gì? Chẳng lẽ phải đợi hay sao? Không thể! Anh ghét nhất là đợi một cái gì
đó hay một ai đó, quy tắc của anh chỉ được phá bỏ khi người bắt anh đợi là Yến
Nguyên. Vậy mà an nguy của Yến Nguyên lại bắt anh đợi từng giây từng phút,
giống như mãi mãi không hết một giờ. Mà cảm giác sợ hãi trong lòng Nam Phong cứ
giống như cấp số nhân, ngày càng lớn.
Nhưng trước mắt anh vẫn phải cố an ổn ngồi
đây. Ít nhất là vài giờ đồng hồ nữa, nếu không anh có thể làm ra chuyện gì thì
cả anh cũng không biết trước.
[…]
Trong khi tình trạng trước mắt đang náo loạn
như thế thì Rick vẫn đang yên lành ngủ ở khách sạn 5 sao.
Vài tia nắng ngoài cửa hắt lên giường lớn,
rọi vào thân hình cao lớn của anh trên chiếc ga giường màu đen.
Đột nhiên cửa phòng của Rick truyền tới
tiếng gõ cửa, xem ra rất gấp ráp. Đôi mắt nhắm nghiền của Rick vẫn chưa chịu mở
ra, anh cũng chẳng buồn có ý định ra mở cửa. Nhưng mà tiếng gõ cửa vẫn cứ dồn
dập khiến Rick cảm thấy khó chịu. Chỉ mới 6h sáng liền bị làm phiền, ai mà
không phát cáu cho nổi?!
Anh tung chăn, quơ vội cái áo choàng bên
cạnh mặc vào rồi tức giận đi đến cửa.
– Tôi có nói là cho phép các
người làm phiền tôi trước 10h sáng trừ khi tôi gọi hay sao? – Rick tức giận
quát về phía trước.
– À? A… Thành thật xin lỗi!
Lúc nãy chúng tôi đã có gọi vào điện bàn của phòng ngài nhưng đường dây không
thể kết nối nên đành trực tiếp đi lên! Rất xin lỗi!
– Hừ… có chuyện gì! – Rick
chẳng để ý tới cái nguyên nhân hay lí do cùng lời xin lỗi vớ vẫn đó, chỉ bực
tức đáp.
– Có một nhân viên chuyển
phát nhanh nhờ tôi gửi món hàng này tới ngài. – Nhân viên khách sạn khép nép
đưa cho Rick một chiếc hộp màu đen cỡ lòng bàn tay rồi nói.
– Hàng gì? Ai gửi? – Rick cầm
lấy cái hộp, nói.
– Tôi có hỏi nhưng người đó
bảo là việc riêng của ngài nên không thể nói, chỉ nhắn là khi xem ngài sẽ biết!
– Không có việc của anh nữa,
đi đi! – Rick hơi nhăn mày nhìn chiếc hộp rồi đóng sầm cửa lại.
Anh xoay người, hướng giường ngủ đi tới rồi
ngồi. Bàn tay thô ráp của Rick khẩy một cái, nắp hộp liền mở ra. Và giường như
trong tích tắc, sắc mặt Rick trở nên tái mét, chiếc hộp rơi xuống đất, hai ngón
tay người gói trong miếng vải trắng cũng văng ra ngoài.
Nhịp tim Rick tăng vọt, trong người vô cùng
hốt hoảng, trán cũng đổ mổ hôi tuy rằng trong phòng vẫn bật máy lạnh, chỉ thiếu
mỗi hét lên kinh hoàng nữa mà thôi. Vẻ buồn ngủ cũng soạt một cái liền bị quét
sạch. Đó là ngón tay người. Anh từ nhỏ đến lớn vẫn chưa bao giờ nhìn thấy trực
tiếp. Quá mức kinh tởm.
Hơi dời tầm mắt xuống mấy thứ văng trên đất,
sắc mặt Rick vẫn không khá hơn là mấy. Ghê rợn. Có người cố tình gửi nó cho anh
sao? Nhưng là ai? Ở Việt Nam
anh có gây thù chuốc oán? Không có! Vậy có nên báo cảnh sát hay không? Không
nên, không nên! Vậy nếu ở lại liệu có bị tiếp tục uy hiếp hay không?…
Trong lúc hốt hoảng, cả chục vấn đề quét qua
đại não của Rick. Nhưng sau đó anh cố bình tĩnh lại, mắt nhắm mắt mở nhặt cái
thứ kinh khủng ấy bỏ lại vào hộp rồi đi một mạch vào nhà tắm, trút xuống bồn
cầu rồi xả nước, chiếc hộp thì bị vức lại vào sọt rác. Từ đầu chí cuối, anh không
dám nhìn hai ngón tay đó quá 10s.
Trở ra ngoài, sắc mặt Rick khá hơn một chút.
Anh cố trấn định lại tinh thần, sau đó vò đầu suy nghĩ. Anh bị ai đe dọa chứ?
Có khi nào bị gửi nhầm? Cũng có thể!? Nhưng mà đây là khách sạn, e là anh là
người duy nhất mang cái tên Rick Jackson. Rốt cuộc thì cái chuyện quái gì xảy
ra?
[Còn tiếp…]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!