Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
Chương 99.
Bây giờ chỉ mới hơn 10 tiếng đồng hồ sau khi
Yến Nguyên bị bắt cóc, tin tức cũng chưa hề lọt ra ngoài dù chỉ là một khe hở
nhỏ như hạt cát. Vì không chỉ có tập đoàn Y&N mà cả tập đoàn Thế Giới cũng
ra tay phòng tỏa nguồn tin.
Trong khi đó , ở biệt thự Nguyễn Hoàng,
không khí bị đè nèn tới ngộp thở thì ở một rừng cao su cách xa trung tâm thành
phố theo hướng đông nam hơn 300km lại mát mẻ và dễ chịu vô cùng. Tiếng chim ríu
rít, gió thổi xào xạt, bóng cây ngợp trời, không khí vô cùng mắt mẻ.
Phía cuối rừng cao su, nơi gần tiếp giáp với
một tỉnh khác, có một nhà kho bỏ hoang bị dây leo bám kính. Ngày thường không
ai dám bén mảng lại gần nhà kho này. Một là vì nơi đây bị đồn thổi là có ma,
hai là từng có người vào đây rồi bị rắn cắn chết nên mọi người càng trở bên
kiêng dè.
Bên trong căn nhà kho bỏ hoang, vài chiếc xe
đẩy hàng thô sơ gỉ sét, mục nát nằm ngổn ngang vài chỗ. Trần nhà kho bị bong
tróc nặng nề nhưng lại được giàn dây leo dại phủ kín. Dưới sàn, mối mọt ẩm
thấp, vài miếng lót của trần nhà rơi xuống, bụi phủ dày đặc.
Ở một
góc của nhà kho, Yến Nguyên và Yến Vy miệng bị dán băng keo, chân bị trói chặt,
tay cũng bị cột ngược ra phía sau. Yến Vy thì bất tỉnh do tác dụng của thuốc
mê, còn Yến Nguyên thì cũng không khá hơn. Ánh mắt cô mơ hồ, tay chân bị trói
chặt, cộng thêm cơn đau từ vai ập đến khiến suy nghĩ cùng ánh nhìn của cô gần
như bị mơ ảo hoàn toàn. Bên cạnh Yến Vy, Khải Hoàng cũng bất tỉnh nhân sự.
Không lâu sau đó, thần trí của Yến Nguyên
dần dần trở nên tỉnh táo. Cô lắc lắc đầu nhưng vai lại nhói lên. Yến Nguyên khẽ
cử động tay cùng chân, nhưng không có tác dụng, nó trở nên tê buốt, gần như là
mất cảm giác. Ánh mắt cô đột nhiên trở nên tối tăm, giống như một vực thẳm
không có đáy. Cái màu tro lại trở nên ngoan độc thay vì là vẻ hời hững cùng
lạnh nhạt hàng ngày, ánh nhìn lại là sự bình tĩnh lạ thường.
Nơi này đối với Yến Nguyên mà nói thì quả là
kinh khủng. Bụi, bẩn, ẩm thấp khiến cô khó chịu, cộng thêm việc tay chân bị
trói khiến Yến Nguyên càng thêm ức chế, chưa kể đến miệng bị dán băng keo. Yến
Nguyên thử cử động nghẹ hai cổ tay nhưng vô dụng, chặt quá, đồng thời cô cũng
có cảm giác lòng bàn tay lại đổ mồ hôi, rít rít rất khó chịu.
Cùng lúc đó, bên ngoài đột nhiên vang lên
một giọng nói, khiến cho hai đầu chân mày của Yến Nguyên nhìn giống như là dính
lại.
HẠNH PHƯƠNG!
Ý nghĩ này nhanh như chớp xuất hiện trong
đầu cô qua giọng nói đó.
– Haha! 10 tỉ không hơn không
kém. Lão già đó lắm tiền, 10 tỉ có là gì. Grừ… Ngày đó chị bị tống ra khỏi nhà,
con nhỏ đó còn làm bộ quay mặt đi, còn nhỏ con gái cũng vô tích sự. – Tiếng nói
tiếp tục được truyền đến, sau đó bóng dáng bà ta xuất hiện, đồng thời từ từ đưa
mắt nhìn về phía Yến Nguyên.
Ánh mắt cô xẹt một vòng qua người đi bên
cạnh bà ta. Người này, nếu cô nhớ không lầm thì tên là Thái.
– Con kia, tỉnh rồi sao? Sao
không chết luôn đi?! – Bà Hạnh Phương nhìn thấy Yến Nguyên nhìn mình bằng ánh
mắt không có chút mất bình tĩnh liền hừ mũi, đi đến bên cạnh cô, tung chân đá
vào hông Yến Nguyên khiến cô ngã người qua một bên, đụng trúng Yến Vy đang bất
tỉnh.
Yến Nguyên không hề phát ra bất kì âm thanh
kháng cự nào, chỉ thuận người ngã qua bên phải của mình, đồng thời va mạnh vào
Yến Vy. Cú đụng chạm khiến Yến Vy như bị giật mình, nhỏ cựa cựa người rồi khe
khẽ mở mắt.
Và thứ đầu tiên đập vào mắt Yến Vy chính là
Yến Nguyên đang nữa nằm nữa quỳ trên mặt đất, ngay trước mắt nhỏ. Yến Nguyên
đưa mắt nhìn Yến Vy rồi cố nhích người dậy. Vậy mà vai cô vẫn nhói lên, rất
đau. Yến Nguyên biết được thứ đập vào vai mình chắc chắn là một thanh sắt,
không chừng xương vai cô đã nứt ra rồi cũng nên, bằng chứng là nó vừa đau vừa
buốt.
Yến Vy thì mất bình tĩnh hoàn toàn với tình
huống này. Lưỡi của nhỏ khẽ động, định gọi chị nhưng âm thanh phát ra chỉ có
“Hm…” lên một tiếng, miệng nhỏ cũng bị bịt kín.
Yến Vy liền ngẩn mặt lên, sau đó lại bắt gặp
một gương mặt khác đang phẫn nộ nhìn mình. MẸ! Trong lòng Yến Vy thầm kêu lên
một tiếng, coi như tình hình trước mắt nhỏ đã hiểu ra. Nhưng mà càng nghĩ chỉ
càng khiến Yến Vy run sợ.
Yến Nguyên vất vả ngồi thẳng dậy. Cô dựa vào
vách tường cũ nát phía sau, thở hắc ra một tiếng, rồi tầm mắt tối lại, rơi trên
người bà Hạnh Phương.
Bà Hạnh Phương lúc này thì chẳng còn một tí
kiêng dè nào đối với Yến Nguyên. Bà tay cúi xuống, dùng bàn tay bóp chặt hai má
cô, tay còn lại rẹt một tiếng tháo miếng băng keo đen trên miệng cô giống như
đang lột da cô.
Yến Nguyên chỉ hừ một cái, ánh mắt trước sau
vẫn tối tâm như cũ. Là bà tự dây vào tôi, đừng tưởng lấy tiền dễ như thế. Bởi
vì ý nghĩ đó mà cô vẫn tiếp tục nhìn bà ta không chút mất bình tĩnh.
– Coi chừng tao móc mắt mày
đó con khốn! – Bà ta độc ác nói, sau đó hất mạnh mặt Yến Nguyên sang một bên,
hoàn toàn bỏ qua nụ cười ghê rợn lạnh lẽo của cô. Yến Nguyên biết bà ta ghét cô
cay đắng, nhưng không ngờ bà ta cũng ra tay với cả con ruột. Câu nói “ Hổ dữ
không ăn thịt con” cũng có lúc sai. Chưa kể tên chết tiệt Khải Hoàng vẫn còn
bất tỉnh nhân sự bên cạnh. Có quá nhiều người bị liên lụy sao?!
Bà Hạnh Phương quay sang Yến Vy, bắt gặp ánh
mắt hỗn loạn của nhỏ, dùng tay gỡ miếng băng keo trên miệng Yến Vy ra, nói:
– Vy, tại sao từ đầu tới cuối
con không giúp mẹ? Mẹ là mẹ của con, tạo sao con lại thương người ngoài hơn
thương mẹ? Con nói đi, bây giờ mẹ có nên dùng con để moi tiền, bù lại tổn thất
cho mẹ không đây? – Bà tay dùng tay vỗ nhẹ vào gò má Yến Vy, giọng nói có vẻ
tiết thay cho nhỏ.
Những gì từ
miệng bà Hạnh Phương thốt ra giống như tỉ tỉ mũi dao đâm vào tim nhỏ. Người này
là mẹ sao? Không đúng! Đây không phải?! Nước mắt của Yến Vy theo dòng suy nghĩ
của mình mà chảy xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!