Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan - Chương 10: Thực Đơn Không Thích Hợp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan


Chương 10: Thực Đơn Không Thích Hợp


“Gặp…!gặp Đại tướng quân…” Xuân Hương nói chuyện đều bắt đầu cà lăm, chén thịt trên tay kia giống như khoai lang nóng bỏng tay.

Kỳ Bài Quan cho là nàng cao hứng choáng váng, mặt không chút thay đổi nói: “Đi thôi.”
“Ài…vâng vâng…”
Nàng ta vừa ra trả lời thì Kỳ Bài Quan liền quăng cái mắt như đao tới, Kỳ Bài Quan vốn là dáng dấp hung thần ác sát, Xuân Hương nhìn bội đao bên hông hắn thì nhịp tim như nổi trống, lời ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

Hiện tại thừa nhận mình mạo nhận công lao không chừng sẽ rơi đầu, nàng ta thành thành thật thật đi cùng gặp Đại tướng quân, không chừng còn có thể lừa gạt qua.

Xuân Hương cười nói: “Quân gia, ta đi vào mang dĩa thịt viên này cất đã.”
Kỳ Bài Quan lạnh mặt nói: “Động tác mau mau.”
Xuân Hương bưng một dĩa thịt vào nhà thì mùi thơm lập tức dẫn tới không ít nữ nhân nhìn qua, mấy người cùng nàng ta có quan hệ tốt lập tức vây lại: “Xuân Hương tỷ, ngươi lấy ở đâu thịt viên vậy?”
“Khẳng định lại là vị tướng quân nào quỳ dưới váy Xuân Hương tỷ!”
Xuân Hương nghe lời nịnh nọt xong thì bất an trong lòng liền bị hư vinh thay thế, nhưng vẫn sợ sự việc bại lộ nên đem phân cho mấy nữ nhân kia, làm bộ rộng lượng: “Cho các ngươi mang về.”
Mấy nữ nhân không kìm được vui mừng, lại nói không ít lời nịnh hót.

Xuân Hương nghe được lâng lâng lại chột dạ không thôi, vội vàng lau cái miệng son liền đi ra ngoài: “Được rồi, ta còn có việc, trước đi ra ngoài một chuyến.”
Mấy cái nữ nhân nhìn thấy bên ngoài có cái Kỳ Bài Quan đứng đợi, xem bộ dáng là đang chờ Xuân Hương, có chút mập mờ hướng nàng ta chớp mắt vài cái.

Xuân Hương cũng không có giải thích gì, ngược lại xấu hổ mang e sợ cười một tiếng, ra cửa rồi lại thay đổi một bộ dáng lấy lòng nịnh bợ: “Để mấy vị quân gia đợi lâu.”
Kỳ Bài Quan vẫn một bộ lãnh sát như cũ, khoát tay, tiểu binh liền theo sau hắn, Xuân Hương chạy chậm ở phía sau.

Thu Quỳ đi ra ngoài đổ nước, thấy bóng lưng của Xuân Hương cùng Kỳ Bài Quan thì như có điều suy nghĩ.

Đêm qua lúc Khương Ngôn Ý được thưởng cũng có nàng ngay đó, tướng mạo của Kỳ Bài Quan hung ác nên làm nàng khắc sâu ấn tượng.

______________
Xuân Hương vốn định lợi dụng sắc đẹp để hỏi thêm tin tức trước khi gặp Đại tướng quân nhưng mặc kệ nàng ta lấy lòng nịnh nọt thế nào thì Kỳ Bài Quan đều trả lời đâu ra đấy.

Lúc sau thậm chí không thèm để ý nàng ta, từ đầu đến chân đều lộ ra khinh miệt.

Xuân Hương từ khi tiến vào thanh lâu liền không còn biết hai chữ xấu hổ viết thế nào nhưng lần đầu bị lạnh nhạt như vậy vẫn cảm thấy có mấy phần khó xử.

Thành thành thật thật đi theo một đoạn đường, tướng sĩ đứng canh gác xung quanh doanh trướng thân hình khí chất đều đột nhiên biến đổi.

Trước đó có vài tướng sĩ sẽ hiếu kì nhìn nàng ta vài lần, Xuân Hương còn gặp vài gương mặt quen.

Nhưng bên này gần doanh trướng của Đại tướng quân thì ai cũng nhìn thẳng mà không chớp mắt.

Nghe đều nhịp tiếng bước chân cùng thiết giáp va chạm tiếng vang, Xuân Hương tim thùng thùng cuồng loạn, cái trán không tự giác thấm ra mồ hôi lạnh, liền ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn loạn.

Xuân Hương lúc này run lập cập, chân như muốn nhũn ra, trong lòng sợ hãi, hối hận bản thân nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, vì một dĩa thịt viên mà mạo nhận công lao.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
Kỳ Bài Quan nói rõ ý đồ tới, đợi thủ vệ thông báo xong thì không bao lâu có tướng sĩ truyền lời để Xuân Hương đi vào.

Xuân Hương hai chân không ngăn được run rẩy, hung danh của Liêu Nam Vương nàng ta đã nghe qua, sợ mình sơ ý một chút mệnh liền không còn.

Nàng ta miễn cưỡng lê bước vào, sau đó quỳ phục trên mặt đất, không dám nhìn loạn: “Tiện dân tham kiến Đại tướng quân.”
Phong Sóc thấy người tới là nữ tử liền nhìn qua Hình Nghiêu một chút.

Hình Nghiêu vội vàng giải thích rõ: “Người truyền lệnh đi Hỏa Đầu doanh mới báo, hôm nay đầu bếp Lý thân thể không tốt, thịt viên là phụ nhân này làm.”
Xuân Hương đợi lâu không nghe được người ở phía trên cho nàng ta đứng lên, ngược lại là có người đang thấp giọng nói cái gì.

Nàng ta cách xa nên căn bản nghe không rõ Hình Nghiêu nói gì, trong lòng suy đoán chẳng lẽ bọn họ đã khám phá ra nàng là đến mạo nhận.

Xuân Hương bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, dù là quỳ trên mặt đất nhưng hai chân cũng không ngừng ở run lên.

Lúc nàng ta đang định nhận tội cầu xin tha thứ thì phía trên rốt cục truyền đến một đạo âm thanh từ tính: “Miễn lễ.”
Âm cuối mang theo vài phần lãnh ý như băng tuyết, làm người ta bất giác sợ hãi.

Xuân Hương bởi vì bị âm thanh này làm hoảng hồn mà thần xui quỷ khiến ngẩng đầu hướng chủ tọa bên trên nhìn một chút.

Thoáng chốc ngay cả hô hấp đều quên, nàng ta đời này chưa bao giờ gặp qua nam nhân nào anh tuấn như vậy.

Mày kiếm mắt phượng, mắt như sao, đầu đội ngọc quan, thân mặc quần áo đen có xuyến hoa văn thêu chỉ đỏ sẫm và vàng ròng, tay cầm bút lông sói, trên người đầy tự phụ cùng ngạo khí.

Xuân Hương trong lúc nhất thời càng nhìn đến ngây dại.

Phong Sóc phát giác được ánh mắt kia, khí tức quanh thân trong nháy mắt lạnh xuống.

Hình Nghiêu đương nhiên biết chủ tử nhà mình chán ghét cái gì, lúc này hét lớn một tiếng: “Lớn mật!”
Xuân Hương bị một tiếng này dọa đến run rẩy, nghĩ đến bản thân lúc còn ở thanh lâu, nếu có khách nhân tôn quý, mama cũng sẽ không cho các nàng phép các nàng nhìn thẳng khách nhân, nói là không có quy củ.

Nàng ta vội vàng cầu xin: “Tướng quân tha mạng! Tướng quân tha mạng! Là tiện dân không hiểu quy củ!”
Phong Sóc từng bị triều thần nói móc qua dung mạo của bản thân, vì vậy đối với người bên ngoài nhìn mình chằm chằm có chút chán ghét, nguyên bản còn có tâm tình hỏi nàng vài câu liên quan tới làm món ăn, hiện tại trực tiếp đặt bút xuống, phân phó Hình Nghiêu: “Mang nàng xuống dưới đem cách làm viết ra.”
Hình Nghiêu lĩnh mệnh, liền dẫn Xuân Hương xuống dưới.

Xuân Hương đi theo Hình Nghiêu lo lắng bất an tiến vào trướng bên cạnh, nhìn thấy nơi đó có đặt văn phòng tứ bảo, mồ hôi lạnh một đám một đám bốc lên, toàn bộ phía sau lưng đều nhanh chóng ướt đẫm.

“Vương gia rất hài lòng với thịt viên hôm nay, ngươi đem cách làm cùng nguyên liệu nấu ăn gia vị đều viết xuống thật kỹ càng.” Hình Nghiêu bút lông đưa cho Xuân Hương.

Xuân Hương tay run run tiếp nhận đặt bút viết, bởi vì rung rẩy quá lợi hại mà giấy trắng bị quăng mấy điểm mực nước.

Hình Nghiêu thấy nàng ta nửa ngày không viết, nhíu mày hỏi: “Ngươi không biết viết chữ?”
Xuân Hương nghe được lời này, giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, liên tục gật đầu: “Tiện dân không biết chữ, sẽ không viết…”
Hình Nghiêu ra ngoài kêu một cái bút hầu tiến vào, phân phó nói: “Người này nói cái gì, ngươi liền trên giấy viết cái đấy cho ta.”
Bút hầu gật đầu.

Hình Nghiêu nhìn về phía Xuân Hương: “Ngươi đọc đi.”

Xuân Hương nơi nào biết cách làm thịt viên, bất quá lúc sáng sớm ở Hồ Dương Lâm gặp Lưu Thành có nghe hắn nhắc đến thịt viên, bởi vì chính mình chưa hề nếm qua, liền quấn lấy hắn hỏi thêm mấy câu, nghe hắn đại khái nói ra cách làm.

Nàng ta liếm liếm môi, cố gắng nhớ lại lời Lưu thành, đem nguyên liệu nấu ăn từng cái nói ra.

Đương nhiên Xuân Hương cũng không nhớ rõ cụ thể liều lượng, chỉ là dựa vào lời Lưu Thành cùng mình lý giải, đem cách làm sửa lại một mình theo ý mình lừa cho qua.

Hình Nghiêu chỉ cảm thấy phối phương tựa hồ có chút không hợp lý, lại không biết nói như thế nào, liền thúc giục bút hầu viết nhanh.

Không lâu sau bút hầu liền viết xong phối phương.

Hình Nghiêu cầm qua phối phương nhìn một cái càng phát giác không đúng lắm, hắn hỏi: “Còn gì nữa không?”
Xuân Hương suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra nữa, thấp thỏm nói: “Không có.”
Hình Nghiêu để lại một câu: “Ở chỗ này chờ.”, bản thân hắn thì cầm phối phương kia đi tìm Phong Sóc.

Hình Nghiêu tiến vào đại trướng, thần sắc vi diệu trình lên tờ giấy: “Chủ tử, phối phương đã viết ra.”
“Trước cất vào đi.” Phong Sóc nhìn cũng không nhìn qua, dự định lấy về trực tiếp đưa cho đại phu xem qua một lần.

“Lấy năm mươi lượng bạc ròng thưởng cho đầu bếp kia.”
Hình Nghiêu không biết ý đồ của Phong Sóc, hắn do dự nói: “Nếu không ngài xem trước một chút, thuộc hạ thấy phối phương này tựa hồ không đúng lắm.”
“Không thích hợp?”, Phong Sóc trong mắt không khỏi có chút sáng lên.

Hình Nghiêu nói: “Thuộc hạ cũng không chắc lắm…”
Phong Sóc nhìn xem phối phương trên bàn, không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau mới nói: “Ta biết rồi, ngươi lui ra sau đi.”
Hình Nghiêu hỏi: “Thế còn ban thưởng không?”
“Thưởng.”
????????????????????????????
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé.

(^~^).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN