Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan
Chương 11: Gà Om Hạt Dẻ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Ngôn Ý trực tiếp trở về Hỏa Đầu doanh, đầu bếp Lý thân thể đã tốt hơn đang chỉ huy mọi người chuẩn bị đồ ăn.
“Lý sư phó thân thể không lanh lẹ, sao không nghỉ ngơi nhiều chút?”, Khương Ngôn Ý mặc tạp dề, chuẩn bị đi qua thái thịt.
Đầu bếp Lý bởi vì trận bệnh này mà tinh thần suy yếu hơn ngày thường, nhìn qua hiện ra mấy phần già nua.
Hắn bình thường trong doanh ăn nói luôn nghiêm túc nhưng nghe nàng hỏi thì sắc mặt có chút hòa hoãn: “Mệnh lao lực, không nhàn được.”
Khương Ngôn Ý nghe hắn nói vậy lại nghĩ tới cha nàng, ông cũng từng nói câu này.
Nhớ đến lão cha tim lại có chút mất mát, câu cha nàng thường nói là “Mệnh lao lực”.
Nàng cố quên đi tâm tình không tốt, từ trong rổ cầm lên con gà đã được làm sạch hỏi đầu bếp Lý: “Đêm nay ngài tính làm món gì?”
Đầu bếp Lý nói: “Làm gà om hạt dẻ, ngươi đem thịt gà cắt khối là được.”
Khương Ngôn Ý nghe vậy giơ tay chém xuống, chỉ mấy lần liền đem một con gà cắt gọn cất vào trong mâm.
Lý đầu bếp rất thích cách nàng làm việc nhanh nhẹn lưu loát, làm đồ ăn lại có linh tính, hắn nói: “Hôm nay thịt viên của ngươi làm rất tốt, bữa tối nay gà om hạt dẻ ta cũng giao cho ngươi làm.
Nếu làm tốt thì mấy đầu bếp khác sẽ không ý kiến gì nữa, lúc đó ngươi có thể ghi ra món ăn mình biết làm, ta gọi người thêm vào thực đơn của Hỏa Đầu doanh.”
Hắn đây là muốn để Khương Ngôn Ý chính thức trở thành đầu bếp của Hỏa Đầu doanh, về sau nàng cũng không cần làm chạy vặt trong bếp nữa mà có thể giống như các đầu bếp khác, chuyên tâm làm đồ ăn là được.
Khương Ngôn Ý thụ sủng nhược kinh: “Hôm nay ta làm thịt viên cũng có chút luống cuống, ở trước mặt ngài chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ thôi.”
Dù là biết lời nàng là đang lấy lòng hắn nhưng đầu bếp Lý vẫn là cười đến thoải mái.
Chủ yếu là vì lời Khương Ngôn Ý nói không quá a dua nịnh hót.
Nếu nàng nói mình làm không được, quá khiêm tốn thì giống như làm ra vẻ, nhưng một câu “Luống cuống” là nói mình chưa đủ giỏi, lại khiêm nhường hắn, dù sao kinh nghiệm mấy chục năm của hắn không phải ai cũng có.
Nha đầu này cần cù chăm chỉ lại có tuệ tâm, biết đối nhân xử thế, hắn biết con đường nàng đi được sẽ rất xa.
Hắn nói: “Được rồi, đều đã được Đại tướng quân ban thưởng còn bày đặt cùng ta mồm mép nữa, cứ quyết định gà om hạt dẻ để ngươi làm đi.”
Khương Ngôn Ý coi là đầu bếp Lý đang nói vụ ban thưởng của chén tào phớ, hắn đã có hảo ý đối đãi thì nàng cũng không nên khước từ.
“Ngươi đến làm việc so với người khác còn chậm hơn nửa ngày thì thôi, xắt đồ ăn mà cũng làm hư một đống lớn! Ngươi nghĩ đồ ăn mua không tốn tiền sao?
Ngoài doanh trướng truyền đến tiếng Triệu Đầu Nhi mắng người, Khương Ngôn Ý quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy người đang bị mắng xối xả là Xuân Hương.
Xuân Hương trước kia ở trong thanh lâu có bao giờ làm qua mấy việc này, trước đó vài ngày vừa tới Hỏa Đầu doanh làm giúp việc bếp núc thì có Lưu Thành phân cho việc nhàn hạ, hôm nay Lưu Thành xin nghỉ, từ sáng sớm nàng ta đã tận lực lười biếng.
Chiều nay được thưởng cho năm mươi lượng thì nàng ta tâm đều đã mơ màng, lại sợ bị người phát hiện chuyện mạo nhận công lao nên tìm chỗ bí mật đem bạc giấu đi rồi mới tới Hỏa Đầu doanh.
Ai ngờ vừa đến đã bị Triệu Đầu Nhi phân việc đi xắt đồ ăn, nàng ta tâm không ở đây nên ỉu xìu, đến bây giờ trong đầu vẫn còn nhớ tới năm mươi lượng bạc kia.
Bị Triệu Đầu Nhi chỉ vào mũi mắng một trận, xung quanh lại có nhiều người nhìn nên Xuân Hương thấy vô cùng mất mặt.
Vừa nghĩ tới mình bây giờ có năm mươi lượng bạc lại nghe Triệu Đầu Nhi mắng nàng ta làm hao tiền đồ ăn liền tức giận vứt nguyên liệu xuống đất, từ vạt áo lấy tiền ra quăng trên đất nói: “Như thế nào? Nhiêu đây đủ bồi thường đống đồ ăn nát này chưa?”
“Ngươi…” Triệu Đầu Nhi không ngờ nàng lại càn rỡ như vậy, bị tức đến không nhẹ.
Các nữ nhân xung quanh thì phần lớn là kinh ngạc, lại có mấy phần ghen tị —— Xuân Hương dám trực tiếp cùng Triệu Đầu Nhi khiêu chiến, có thể thấy đã tìm được cái núi dựa lớn.
Xuân Hương lúc này thì mười phần hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mấy nữ nhân quăng tới, trực tiếp nghênh ngang đứng dậy.
Cửa doanh trại luôn mở nên nàng ta vô tình chạm mắt với Khương Ngôn Ý, cảm giác như gặp quỷ, bao nhiêu phách lối đều biến mất.
Khương Ngôn Ý cảm thấy thái độ của Xuân Hương đối với mình có chút kỳ quái.
Mấy nữ nhân đang xắt thịt gần đó thì nhỏ giọng nói Xuân Hương leo lên người một tướng quân, sợ là phong quang đắc ý một hồi.
Khương Ngôn Ý nhớ tới sáng nay gặp được Xuân Hương từ Hồ Dương Lâm đi ra với bộ dáng chật vật, xem chừng mấy lời kia là sự thật.
Nhưng nàng ta đột nhiên tránh né mình không lẽ là vì sợ mình mật báo?
Một cái nữ nhân mắt hạnh má đào có quan hệ tốt với Xuân Hương tới bưng nguyên liệu nghe mấy người kia đang nghị luận thì cho là Khương Ngôn Ý cố tình bố trí.
Nàng ta nói xoáy: “Xuân Hương tỷ bây giờ chính là phong quang đắc ý, làm gì như người nào đó, được ban thưởng nhưng một điểm tốt cũng không cho các ngươi.
Xuân Hương tỷ thế nhưng có chỗ tốt gì đều chia cho tỷ muội chúng ta.
Có người thèm ăn thịt viên nhưng ăn không được muốn ở phía sau nhiều chuyện hãm hại Xuân Hương tỷ a.
Thật không có đạo đức!”
Nhóm nữ nhân kia thấy nàng ta vừa đi vừa cạnh khóe, thỉnh thoảng còn cùng mấy phụ bếp liếc mắt đưa tình thì tức giận hừ hừ ra tiếng.
Thu Quỳ ở một bên làm việc nhìn Khương Ngôn Ý mấy lần muốn nói lại thôi, trong doanh phòng nhiều người khó giữ bí mật nên cuối cùng cũng không lên tiếng.
Khương Ngôn Ý thì bị Hạnh Hoa mỉa mai nhưng không hiểu gì, nàng đem dao phay hướng phía thớt gỗ ném một cái, dao cắm phập bên trên thớt gỗ.
Tiếng vang không lớn nhưng làm cho mọi người đều nhìn lại.
Mấy phụ bếp cho là nàng nổi giận nên cùng Hạnh Hoa phân rõ giới hạn.
Hạnh Hoa thấy vậy mặt trắng bệch, trước đó cảnh nàng ta muốn đoạt khoai sọ của Khương Ngôn Ý thì xém bị nàng chặt đứt tay vẫn còn rõ mồn một.
Nhưng Khương Ngôn Ý thật ra không nổi giận, nàng chỉ là có thói quen ném dao phay vào trên thớt gỗ mà thôi, bất quá nàng cũng lười giải thích.
Nàng trước đó đã báo giả hộ tịch, không biết có thông qua được không.
Nếu không thể, nàng phải kiếm tiền để lo cho hộ tịch của bản thân, thừa dịp này cũng nên tích lũy chút tiền phòng thân mới được.
Đầu bếp Lý đã cho nàng cơ hội tiến vào Hỏa Đầu doanh làm đầu bếp thì nàng phải hảo hảo nắm chắc.
Khương Ngôn Ý nghĩ đến điều này, động tác trên tay lại càng nhanh hơn.
Hạt dẻ là dùng nước ấm ngâm cho bong vỏ, đợi dầu trong nồi nóng lên thì đem hạt dẻ đổ vào xào đến khi nào phai màu thì vớt ra dĩa.
Xong lại đem gà đã làm sạch đổ vào xào, rải thêm gừng tỏi cho mất mùi tanh, thả muối rồi sau là xì dầu để chỉnh màu sắc, tiếp đó rẩy thêm chút rượu cho tăng vị.
Nhất thời trong phòng bếp mùi thơm bốn phía.
Khương Ngôn Ý đem hạt dẻ đã xào xong trước đó cho vào nồi, lại đổ vào nước sốt thịt giữa trưa làm cho món thịt viên, để một khắc đồng hồ rồi nhấc nồi xuống.
Hạt dẻ cùng thịt gà đều có màu vàng mê người, thịt gà có thêm nước sốt thịt vừa tươi vừa ngon, hạt dẻ mềm nhu, chỉ mới nghe mùi thôi đã thấy đói bụng.
Ban đêm Hỏa Đầu doanh cho người đem đồ ăn đưa qua doanh trướng của Phong Sóc nhưng hắn không ở đây, ngược lại là bị Trì Thanh tới tìm Phong Sóc bắt gặp.
Cuối cùng cả bàn gà om hạt dẻ đều tiến vào bụng Trì Thanh.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
______________
Phong Sóc buổi chiều lấy được phối phương làm món thịt viên nhưng Hình Nghiêu nói nó có chút kỳ lạ, thừa dịp trong doanh không có việc nên đã sớm trở về vương phủ.
Hắn cho người mời đại phu xem bệnh lúc trước, để cho đại phu nhìn qua phối phương một lần xem trong đó có nguyên liệu gì có khả năng khôi phục vị giác hay không.
Đại phu nhìn phối phương một lúc, càng xem càng nhíu mày lại: “Chỉ là những nguyên liệu nấu ăn bình thường thôi, đều không có gì là vị thuốc cả.”
Mặc dù đã sớm dự đoán được nhưng khi nghe đại phu nói vậy, Phong Sóc vẫn có chút thất vọng, có điều rất nhanh lại khôi phục như thường.
Gương mặt tuấn mỹ không nhìn ra cảm xúc chỉ nói: “Làm phiền rồi.”
Đại phu đã hành nghề y nửa đời, nghi nan tạp chứng gì cũng đã nhìn qua, nhưng trời sinh không có vị giác giống như Phong Sóc lại đột nhiên khôi phục vị giác nhất thời vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Hắn ta từng định ẩn ý nói cho đối phương biết khả năng cao là do tinh thần ức chế tưởng tượng ra, nhưng ngại thân phận tôn quý cùng thanh danh tàn bạo của đối phương nên không dám nói nhiều.
Bây giờ thấy phối phương viết đường phèn cho tới ba lạng, các loại gia vị khác cũng dùng loạn thất báo nháo, mi tâm đều vặn thành một cục, lo là trong quân doanh có vị đầu bếp nào đó ỷ vào Phong Sóc không có vị giác nên mới dám làm thức ăn lung tung cho hắn.
Tuy Đại tướng quân là hoàng thiên quý tộc, thuở nhỏ cẩm y ngọc thực nhưng ngũ vị nhân gian đều chưa từng được thưởng qua, đại phu trong lòng nhất thời có mấy phần đồng tình với vị Liêu Nam Vương có hung danh lừng lẫy bên ngoài này.
Hắn ta đành nói: “Vương gia, lão phu to gan, nếu chiếu theo phối phương trên tay ngài này mà làm ra thịt viên chỉ sợ khó mà ăn được.”
Đại phu nói bóng gió Phong Sóc đương nhiên là nghe hiểu.
Hoặc là có người ỷ vào hắn không có vị giác, nếm không ra gì nên lừa gạt hắn, hoặc là người viết phối phương này thật ra vốn không biết cách làm thịt viên.
Đôi mắt lăng lệ của Phong Sóc cơ hồ trong nháy máy lóe lên sát ý.
Ngay cả thân vệ Hình Nghiêu của hắn cũng không biết chuyện hắn không có vị giác, người trong Hỏa Đầu doanh làm sao mà biết được?
Như vậy chỉ còn một loại khả năng.
Môi mỏng chậm rãi thốt ra một câu lạnh buốt: “A, thật không biết sống chết.”
______________
Trong Hồ Dương Lâm có một đôi dã uyên ương lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu vừa kết thúc một trận triền miên.
Nam nhân cường tráng nhìn qua chất phác nhưng có đôi mắt luôn lóe ra linh quang chính là Lưu Thành.
Hắn ta hô hấp còn mấy phần dồn dập: “Ngươi nói nha đầu kia biết làm thịt viên nên lão bất tử hắn không bị trách phạt?”
Xuân Hương chu mỏ nói: “Đúng là công toi mà.
Sáng nay lúc cầm thuốc xổ ngươi đưa trở về còn bị tiểu đề tử kia bắt gặp.”
Lưu Thành trong nháy mắt đổi sắc mặt: “Nàng ta thấy hết rồi.”
Xuân Hương vội nói: “Không có, lúc ta vừa ra khỏi rừng thì nàng ta mới đi tới.”
Lưu Thành lúc này mới yên tâm mấy phần.
Ngón tay Xuân Hương vẽ một vòng trên ngực hắn ta, đột nhiên nói: “Ngươi lúc đó còn nói sau này sẽ giúp ta xóa tội tịch cưới ta về nhà, bây giờ còn giữ lời không?”
Bóng đêm che giấu ánh mắt khinh miệt cùng vẻ không kiên nhẫn của Lưu Thành, nhưng lời hắn ta nói ra lại nhu tình vạn phần: “Đương nhiên rồi, ta muốn thay thế lão đầu tử họ Lý, sau đó có thể tích chút tiền vì tương lai của chúng ta mà tính toán.
Dù sao tư lò của Hỏa Đầu doanh có thể kiếm được nhiều ít ngươi cũng không phải không biết.”
Xuân Hương cười ngọt ngào: “Chúng ta có tiền rồi, ngươi cưới ta đi.”
Lưu Thành đang muốn hỏi nàng ta đầu óc hỏng rồi hay sao thì đã thấy Xuân Hương lấy ra một túi vải dưới gốc cây.
Sau khi nàng ta mở ra thì thấy bên trong toàn là bạc trắng, dưới ánh trăng suýt làm mù mắt Lưu Thành.
Lưu Thành cả kinh không nói nên lời: “Ngươi từ đâu có nhiều tiền như vậy?”
Xuân Hương lúc này mới đem chuyện nàng ta mạo nhận công lao nói ra: “May mà ta thông minh, đem cách làm thịt viên buổi sáng ngươi nói cho ta nhớ kỹ, lúc này mới được ban thưởng phong phú như vậy.”
Lưu Thành tâm tư sâu xa hơn nhiều so với Xuân Hương, hắn ta mắng thẳng cái người ngu xuẩn không có đầu óc này: “Ngươi mê tiền muốn điên rồi! Bạc mà Đại tướng quân thưởng cho mà ngươi cũng dám mạo nhận? Nếu bị phát hiện là muốn rơi đầu!”
Xuân Hương nhớ tới những thị vệ đeo đao đầy sát khí mà có chút sợ, nhưng lại không nỡ trả lại đống bạc này, nói: “Ta còn không phải là vì tương lai của chúng ta? Có số tiền này, chúng ta liền có thể mua được cái viện tử ở trên trấn để thành thân.”
Tây Châu cằn cỗi, giá đất giá nhà ở đây rất rẻ.
Lưu Thành ngồi xuống nghĩ ngợi, bây giờ hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn về phía Xuân Hương nói: “Ngươi có bao giờ nghĩ tới nếu sự tình bại lộ sẽ có hậu quả gì không?”
“Cái này…”, Xuân Hương nơi nào nghĩ được xa như vậy, nàng ta từ khi cầm năm mươi lượng này tới tay thì chỉ luôn nghĩ làm thế nào để thoát tội tịch rời đi quân doanh.
Lưu Thành đến cùng là cũng đối với năm mươi lượng bạc này động tâm, trong mắt lóe lên một tia âm tàn: “Muốn chuyện này không bại lộ thì chỉ có thể để cho họ Khương kia ngậm miệng.”
Xuân Hương đã chứng kiến qua tính nết Khương Ngôn Ý, nói: “Nàng ta cũng không phải quả hồng mềm, làm sao mới có thể ngậm miệng?”
“Vậy liền để nàng ta vĩnh viễn cũng không thể mở miệng nữa.”
Xuân Hương chạm đến ánh mắt Lưu Thành, bỗng nhiên hiểu rõ ý hắn, hung hăng rùng mình một cái.
Gà om hạt dẻ
????????????????????????????
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé.
(^~^).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!