Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan - Chương 12: Hạt Dẻ Rang Đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan


Chương 12: Hạt Dẻ Rang Đường


Đầu bếp Lý thân thể không thoải mái, ở Hỏa Đầu doanh ráng chống đỡ làm xong bữa tối đã là cực hạn, hắn đem mấy món ăn hôm nay phải làm của bếp tư đều giao cho mấy đầu bếp khác.

Khương Ngôn Ý nhìn canh giờ không sai biệt lắm, bắt đầu chuẩn bị miến chua cay.

Vì để cho lát nữa binh sĩ tới được ăn liền nên nàng định đem miến làm trước, đậu phộng cùng đậu nành nàng đã mang ra sẵn, lúc đó chỉ cần chuẩn bị nước canh rồi thả nguyên liệu vào là được.

Sau bữa cơm tối nay thì đầu bếp Lý có thả ra ý nói bây giờ nàng đã trở thành đầu bếp chính thức, không còn là trợ thủ bếp núc nữa.

Người trong Hỏa Đầu doanh bây giờ gặp nàng thì càng thêm ân cần, nếu nàng muốn nấu món gì thì có bao nhiêu người chạy tới tranh giành giúp nàng nhóm lửa.

Còn nếu nàng cần nguyên liệu nấu ăn thì không cần tự mình đi lấy, chỉ cần nói một tiếng là có người lập tức đưa tới tay nàng.

Khương Ngôn Ý nhớ tới trước đây đều là nàng tự mình ôm đồm, lại nhìn người trong Hỏa Đầu doanh bây giờ gặp nàng thì tươi cười kêu một tiếng “Khương sư phụ” làm nàng không khỏi bật cười.

Quả nhiên là người đứng ở trên cao thì gặp ai cũng là người tốt.

Nàng ở Hỏa Đầu doanh cũng thân quen với Thu Quỳ nên để cho nàng ấy lưu lại giúp mình nhóm lửa.

Một phụ nhân mặt mũi khôn khéo thấy vậy liền bĩu môi nói: “Khương sư phụ, để cho ta giúp ngài nhóm lửa đi.

Nha đầu kia vừa khờ vừa ngốc, vạn nhất chỉnh lửa không tốt làm hư đồ ăn của ngài!”
Khương Ngôn Ý chỉ là cười cười: “Ta thấy nàng ấy nhóm lửa rất tốt, các ngươi đều mệt mỏi một ngày rồi, nên trở về nghỉ sớm đi.”
Nàng nói hòa hòa khí khí như vậy, lại đem lời phụ nhân kia chặn trở về.

Một đám nữ nhân thấy vậy đành phải hậm hực coi như thôi.

Lúc Khương Ngôn Ý quay đầu liền gặp Thu Quỳ đang nhìn mình.

“Thế nào?” Khương Ngôn Ý cười hỏi nàng.

Thu Quỳ tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng thấy có người hướng tới bên này lại lắc đầu, cúi đầu nhìn lửa trong lò.

Người tới là một phụ bếp cao gầy như trúc, hắn đem cái sọt nhỏ đựng hạt dẻ còn chưa bóc vỏ giao cho Khương Ngôn Ý: “Khương sư phụ, hạt dẻ ngài cần đây.”
“Làm phiền rồi.” Khương Ngôn Ý tiếp nhận cái sọt, lại bốc lên một ít đưa cho phụ bếp: “Cầm mấy cái nếm thử đi.”
Phụ bếp liên tục khước từ: “Sao làm như vậy được!”
Khương Ngôn Ý kiên trì muốn đưa: “Cầm đi, cũng không phải vật gì hiếm, về sau còn phải làm phiền ngươi nhiều.”
Phụ bếp lúc này mới một mặt cảm kích nhận.

Hạt dẻ là Khương Ngôn Ý tự mình tìm Triệu Đầu Nhi mua, hôm nay Hạnh Hoa kia một phen nói móc, nàng mặc dù không hiểu nhưng lại vừa lúc cảnh tỉnh nàng.

Thu mua nhân tâm, thường thường chỉ cần một chút ơn huệ nhỏ.

Có đôi khi tuỳ tiện liền có thể để giành được nhân duyên, vì cái gì mà nàng không tích lũy chứ.

Số hạt dẻ này nàng định làm thành hạt dẻ rang đường, đem chia một ít cho nữ nhân trong doanh trại, còn lại giữ cho mình ăn.

Lúc tối làm gà om hạt dẻ nàng đã thèm không chịu nổi.

Sau khi phụ bếp rời đi rồi thì Khương Ngôn Ý lấy hạt dẻ ra, dùng dao cắt một miệng nhỏ ở bên trên, cầm tới lò sưởi bên cạnh dạy Thu Quỳ vùi vào bên trong tro nóng: “Ngươi canh chừng lửa giúp ta, một lát là ăn được rồi.”
Thu Quỳ gật đầu, nhìn chăm chú chỗ chôn hạt dẻ, trong mắt sáng lấp lánh: “Hạt dẻ nướng than trước kia ta từng ăn qua.”
Khương Ngôn Ý cười hỏi nàng ấy: “Lúc nãy ngươi có chuyện muốn nói với ta?”
Nàng là hai ngày nay mới phát hiện ra.

Thu Quỳ chỉ là trầm mặc ít nói nhưng mấy nữ nhân trong doanh trại lại nói nàng ấy khờ ngốc, mà hình như Thu Quỳ cũng cố tình ở trước mặt bọn họ biểu hiện như ngu ngốc thật sự.

Thu Quỳ nghe xong nàng hỏi liền nhìn qua bốn phía, xác nhận xung quanh không có người mới nói: “Xuân Hương mạo nhận công lao của ngươi được Đại tướng quân thưởng cho thịt viên.”
Khương Ngôn Ý nghe xong không hiểu ra sao: “Cái gì?”
Thu Quỳ nói: “Ta nghe người trong Hỏa Đầu doanh nói thịt viên ngươi làm rất tốt, Đại tướng quân muốn thưởng thịt viên cho ngươi.

Có điều người bưng thịt trở về lại là Xuân Hương, nàng ta còn đem thịt chia ra cho nhóm Hạnh Hoa ăn.

Ta tận mắt nhìn thấy nàng ta cùng vị Kỳ Bài Quan kia rời đi.”
Thu Quỳ đã nói tới mức này, Khương Ngôn Ý còn có gì mà không hiểu.

Nàng từng nghĩ Xuân Hương thấy nàng làm sao chột dạ như thế, nguyên lại là cầm khen thưởng của nàng đi phát ân tình cho người khác.

Thật quá vô sỉ!
Tuy Khương Ngôn Ý đối với việc Xuân Hương làm thấy không vui nhưng ẩn ẩn cảm thấy nàng ta vì một bát thịt viên mà chột dạ thành dạng này tựa hồ không quá giống tính cách bình thường của nàng ta.

Không chờ nàng nghĩ nhiều thì người đặt miến chua cay đã đến, Khương Ngôn Ý tranh thủ thời gian về bếp bận rộn.

Miến nàng đã chuẩn bị trước rồi, giờ chỉ cần làm nước canh cùng bỏ nguyên liệu vào là xong.

Hiệu suất so với hôm qua cao hơn nhiều.

Chỉ chốc lát sau, tám bát miến chua cay liền được bưng ra.

“Mấy vị quân gia chậm dùng!” Khương Ngôn Ý đem miến chua cay trên khay từng bát để lên bàn.

Trừ hai lính gác đêm qua đã nếm thử miến chua cay sắc mặt vẫn như thường thì sáu người còn lại giống như bị điểm định thân thuật, ngơ ngác nhìn Khương Ngôn Ý, tròng mắt nãy giờ còn không có chuyển động.

Một khay chỉ có thể đặt bốn bát mì chua cay, Thu Quỳ bưng một cái khay khác, học theo nàng mà cầm bát mang ra, chỉ có điều vì bát quá nóng mà tay nàng ấy cầm không chắc, có chút canh đổ ra.

Khương Ngôn Ý vội vàng giúp đỡ Thu Quỳ cầm bát bưng lên bàn, Thu Quỳ có chút thấp thỏm, cũng may nhóm binh lính đều là người thô kệch, cũng không để ý những chuyện nhỏ nhặt này.

Nhưng ánh mắt của nhóm binh lính làm Khương Ngôn Ý có chút xấu hổ, sau khi để cái bát cuối cùng lên bàn thì nàng đem tiền đồng bọn họ để trên bàn trước đó thu vào rồi vội mang theo Thu Quỳ quay lại phòng bếp.

Mãi cho tới khi không còn thấy bóng dáng Khương Ngôn Ý nữa thì bọn họ vẫn còn duỗi cổ hướng về phía bếp nhìn, một mặt si mê.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
Lính gác gõ bàn một cái, có vài phần đắc ý nói: “Thế nào? Ta không lừa các ngươi chứ?”
Mấy binh lính thu hồi ánh mắt nhưng vẫn mất hồn mất vía như cũ: “Trong quân doanh từ khi nào có vị mỹ nhân như vậy?”
Hai cái lính gác nghe thấy bọn hắn công nhận thì cảm thấy có chút thành tựu.

Nhưng vừa nghe mùi thơm quen thuộc, hai người căn bản không rảnh lại cùng các đồng bạn nói nhảm, gắp miến lên liền bắt đầu ăn như gió cuốn.

Một người trong đó nhớ tới buổi sáng Trì Thanh cũng nói muốn qua đây ăn miến, sợ chuyện của bếp tư tới trong tai Đại tướng quân sẽ bị trách tội, vừa ăn vừa nói: “Một hồi thấy Lý đầu nhi thì gọi hắn một tiếng, nói cho hắn biết Trì quân sư có thể sẽ tới, nên chuẩn bị chút đồ tốt chiêu đãi người ta…”
______________
Lại nói sau khi Khương Ngôn Ý mang theo Thu Quỳ về phòng bếp, Thu Quỳ liền mười phần áy náy mà nhìn nàng nói: “Tay chân ta vụng về, gây rắc rối cho ngươi.”
“Không có gì đáng ngại, mấy vị quân gia cũng không nói gì.

Tay có bị bỏng không?”, Khương Ngôn Ý hỏi.

Thu Quỳ lắc đầu, giơ tay lên liếm liếm nước canh dính vào ngón cái, từ đáy lòng tán dương: “Ngươi làm mì ăn ngon thật, để cho ta liếm bát ta cũng nguyện ý.”
Khương Ngôn Ý dở khóc dở cười, nhưng lại càng thêm thương tiếc cô nương này.

Tiểu cô nương mới 16-17 tuổi, ở thế giới cũ của nàng vẫn còn là học sinh cấp ba, ở đây phải chịu khổ cực như vậy.

Nàng nói: “Ngươi muốn ăn thì ta làm cho ngươi một bát là được.”.

Lúc nàng làm miến có làm dư ra một ít, giờ làm cho Thu Quỳ một bát cũng không tính phí sức gì
Thu Quỳ nghe xong hai mắt tỏa ánh sáng, nhanh chóng từ trong tay áo móc ra bốn văn tiền đưa cho Khương Ngôn Ý.

Nàng ấy trước đó thấy nhóm binh lính kia trả tiền cho Khương Ngôn Ý là một bát bốn văn.

“Tiền ngươi thu đi.” Khương Ngôn Ý đối với việc Thu Quỳ đưa tiền thật sự là ngoài ý muốn, nàng đương nhiên không muốn tiền của nàng ấy.

Nhưng Thu Quỳ lắc đầu, phá lệ cố chấp: “Ngươi không thu, ta sẽ không ăn.”
Gặp nàng ấy như vậy, Khương Ngôn Ý chỉ đành phải nói: “Ngươi hôm nay giúp ta nhóm lửa, tiền công của ngươi đủ mua một bát miến chua cay.”
Thu Quỳ trên mặt lúc này mới lộ ra nụ cười, lại chịu khó chạy tới giúp Khương Ngôn Ý nhóm lửa.

Nàng ấy không có nói cho Khương Ngôn Ý biết mình lúc chạng vạng tối nghe thấy Hạnh Hoa nói móc nàng, lúc ăn cơm tối liền chạy đi cùng nhóm Hạnh Hoa nói thịt viên kia vốn là thưởng cho Khương Ngôn Ý, lại bị mấy nàng kia hất bể chén cháo, bây giờ vô cùng đói bụng.

Miến chua cay rất nhanh đã làm xong, Thu Quỳ từ trước tới giờ chưa ăn qua mì nào ngon như vậy, vừa chua vừa cay, nóng đến đầu lưỡi run lên nhưng rất đã ghiền, không kịp nói lời nào chỉ lo một bên hút mì một bên hút không khí.

Khương Ngôn Ý thấy miến chua cay được hoan nghênh như vậy tâm tình cũng tốt theo.

Nàng quay về bàn bếp đem tất cả hạt dẻ đi rửa sạch sẽ, dùng dao mổ cái miệng nhỏ rồi thả vào trong mâm.

Làm hạt dẻ rang đường thì phải điều chỉnh tốt tốc độ cùng độ lửa, cũng là một cách khảo nghiệm tay nghề, dù sao vì có đường nên nếu không chú ý thì rất dễ bị khét.

Khương Ngôn Ý đem hạt dẻ đã nướng trong than đào ra, lột vỏ để lộ ra phần thịt vàng vàng cam cam.

Nàng bốc thử một viên ăn, dù không thêm bất cứ gia vị gì thì bản thân hạt dẻ đã có mười phần thơm ngọt, cảm giác mềm nhu, là hương vị trong trí nhớ của nàng.

Thu Quỳ vừa buông bát xuống đã bị mùi hạt dẻ thơm ngọt hấp dẫn tới.

“Nếm thử đi.” Khương Ngôn Ý chỉ ăn một viên, còn lại đều đưa cho Thu Quỳ.

Thu Quỳ sau khi ăn một viên thì kích động đến mắt đều trợn tròn: “Ăn ngon!”
Nàng ấy cẩn thận từng li từng tí đem đem mấy viên hạt dẻ còn lại cất kỹ, ngồi dưới bếp lò nhóm lửa cho Khương Ngôn Ý.

Khương Ngôn Ý cho là nàng ấy sợ chậm trễ việc nhóm lửa nên mới không ăn, buồn cười nói: “Lửa đã đốt tốt rồi, ngươi cứ ăn đi, không sao đâu.”

Thu Quỳ sờ lên tay áo chứa hạt dẻ bên trong lắc đầu: “Ngày hôm nay ăn một cái, sáng mai lại ăn một cái, như vậy có thể ăn trong nhiều ngày.”
Khương Ngôn Ý nghe vậy thì có chút mềm lòng, nói: “Một lát còn có nữa, hạt dẻ nướng chín rồi để lâu sẽ bị xấu.”
Thu Quỳ lúc này nghe vậy mới mang hạt dẻ vừa cất vào ra ăn tiếp, nàng ấy ăn một viên lại đưa cho Khương Ngôn Ý một viên.

Dù Khương Ngôn Ý đã nói không cần nhưng Thu Quỳ vẫn cứ đếm ra rồi giữ lại.

Nàng xem như thấy được trình độ cố chấp của cô nương này rồi, cũng liền kệ nàng ấy.

Hạt dẻ rang đường được xem như là một món ăn tinh xảo ở triều đại này, chỉ tính tiền mua muối thô cùng hạt dẻ thôi cũng bù được nửa cái sọt hạt dẻ rồi.

Khương Ngôn Ý nghĩ tới chuyện này liền đau lòng một trận.

Nhìn chảo sắt đã đốt nóng, nàng đem muối thô cùng hạt dẻ đổ vào chung rồi xào lên, đây là phần rất phí thể lực, phải liên tục lật xào đến khi nào hạt dẻ nổ tung miệng mới thôi.

Cỗ thân thể này quá mức mảnh mai, Khương Ngôn Ý dùng cái xẻng xúc mới mấy cái mà cánh tay đã thấy mỏi nhừ, bất đắc dĩ gọi Thu Quỳ tới làm thay mình.

Thu Quỳ nghe nói nàng muốn làm hạt dẻ rang đường thì làm việc phá lệ ra sức mãi cho đến lúc hạt dẻ đã hoàn toàn nổ tung miệng.

Khương Ngôn Ý thấy vậy không hề kiệm lời mà khen nàng ấy làm cho tiểu cô nương vô cùng vui vẻ, nụ cười muốn rộng tới mang tai.

Tiếp theo nàng đem đường đổ vào trong nồi, bước này là dễ bị dính nồi nhất.

Thu Quỳ mặc dù ra sức nhưng vẫn là thiếu kinh nghiệm, mắt nhìn thấy có mấy cái đã bị dính nên Khương Ngôn Ý mau chóng tới thay Thu Quỳ.

Hai người bận rộn nửa ngày, cuối cùng đã thành công làm ra một nồi hạt dẻ rang đường bóng loáng trơn trượt.

Khương Ngôn Ý nếm thử một viên, làm được rất thành công, so với hạt dẻ nướng than thì nhiều hơn vị ngọt nhu.

Đúng lúc này, phụ bếp lúc nãy mang sọt hạt dẻ vào cho Khương Ngôn Ý vội vã chạy vào nói: “Khương sư phụ, ngài mau mau chuẩn bị mấy món thức ăn ngon đi!”
Thời gian này cơ hồ không còn ai đến bếp tư nữa rồi, mấy đầu bếp khác làm xong cũng đã ra về, chỉ còn mấy cái phụ bếp lưu lại quét dọn mà thôi.

Khương Ngôn Ý thấy hắn ta cuống quýt như vậy thì hỏi: “Món ăn trong bếp tư không phải là đặt trước một ngày sao?”
“Mấy quân gia ăn miến chua cay lúc nãy nói Trì quân sư nổi tiếng bên người Đại tướng quân có thể tối nay sẽ tới chỗ bếp tư này!!!”
Khương Ngôn Ý đương nhiên biết bếp tư của đầu bếp Lý là trộm mở.

Bây giờ có vị đại quan tới, mình một cái đầu bếp mới phải đối phó thế nào đây?
Suy nghĩ đầu tiên của nàng chính là tranh thủ thời gian tắt đèn rời đi.

Nhưng còn chưa kịp biến suy nghĩ thành hành động, bên ngoài tựa hồ đã có người tới, phụ bếp đang trực bên ngoài doanh trại thân thiện nói: “Trì quân sư, ngài muốn ăn khuya à?”
Người kia cũng không đáp lời, Khương Ngôn Ý chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn không nhanh không chậm của hắn, tự mang một cỗ uy nghiêm.

Đây chính là khí tràng của đại lão a!
Khương Ngôn Ý tim không khỏi nhảy có chút nhanh, là đầu bếp duy nhất còn sót lại ở Hỏa Đầu doanh, nàng đành phải kiên trì đi ra ngoài đón: “Không biết quân sư đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón.”
????????????????????????????
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé.

(^~^).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN