Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan
Chương 6: Miến Chua Cay
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Ngôn Ý có chút ngoài ý muốn, đầu bếp Lý ý là đem cái đơn này cho nàng.
Triệu Đầu Nhi đêm nay cũng nhìn ra bé con này là người chịu khó, nói: “Ngươi tự đem nguyên liệu nấu ăn lại đây, nhớ kỹ số lượng rồi sau lại nói với ta là được.”
Khương Ngôn Ý nhận tiền rồi hướng đầu bếp Lý cùng Triệu Đầu Nhi nói cám ơn, tranh thủ thời gian tiến vào bếp nấu ăn.
Hai cái lính gác thấy thế bất mãn nói: “Lý Đầu Nhi, ngài không tự mình xuống bếp à?”
Đầu bếp Lý vỗ vỗ vai: “Đứng lâu trong bếp nên đau thắt lưng, để phụ bếp mới tới làm cho các ngươi.”
Hai người nghe xong nữ tử kia chỉ là một phụ bếp lập tức trên mặt không vui, một cái phụ bếp có thể làm ra đồ ăn ngon gì chứ? Bọn họ là trả tiền mà ăn a!
Nhưng cố kỵ đầu bếp Lý, đối phương lại là một tiểu nương tử như hoa như ngọc nên hai người chịu đựng không phát tác.
Hai người không hi vọng xa vời có thể ăn được cái gì ngon, chỉ không kiên nhẫn thúc giục nói: “Được thôi được thôi, tùy tiện làm chút đồ no bụng là được!”
Bọn họ nói chuyện rất lớn, Khương Ngôn Ý ở trong phòng bếp cũng có thể nghe được rõ rõ ràng ràng nên tự nhiên biết được là hai người kia không vui.
Ước lượng tiền đồng trong tay, kỳ thật nàng cũng không rõ lắm tám văn tiền có thể mua được cái gì, nguyên thân là thiên kim phủ Thượng thư, qua tay đều là kim ngọc bảo thạch, bạc vụn còn chưa có sờ qua chứ nói chi là tiền đồng.
Cũng may nàng trước đó thay đầu bếp Lý đi qua nhận nguyên liệu nấu ăn nên biết giá vài loại nguyên liệu.
Nếu tính ra tám văn tiền là chừng giá của hai bát mì.
Nàng đi khố phòng lấy bột mì thì phát hiện đồ dự phòng đã dùng hết, chỉ còn lại đủ lượng để làm màn thầu sáng mai cho các tướng sĩ, không thể động vào.
Phải làm sao mới ổn đây?
Khương Ngôn Ý nhìn thoáng qua bột khoai lang bên cạnh, hai mắt sáng lên.
Cuối thu ban đêm lạnh, ăn bát miến chua cay ấm dạ dày thì không thể tốt hơn! Ở đây bột khoai lang giá thị trường còn thấp hơn bột mì nhiều.
Nàng không rõ cách cổ đại đong đếm thế nào nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm làm đầu bếp, nàng dùng tay cũng có thể cân đo lượng bột đúng tám chín phần.
Triệu Đầu Nhi yên tâm để nàng một mình đi lấy nguyên liệu chính là tín nhiệm nàng, nếu nói thiếu sẽ bị Triệu Đầu Nhi lưu lại ấn tượng xấu.
Khương Ngôn Ý dự định lúc trả tiền cho Triệu Đầu Nhi thì nói mình lấy nhiều hơn chút.
Sau khi có nguyên liệu nấu ăn, nàng đem bột khoai lang đổ vào một cái chậu nhỏ thêm nước khuấy lên để đặc như hồ dán bắt đầu công đoạn làm miến.
Chờ miến nấu xong thì vớt lên, bỏ một ít đậu phộng cùng đậu nành vào nước dùng, lại rưới lên tương thù du cùng giấm chua, hương vị chua cay nháy mắt liền tản ra.
Cuối cùng nàng thả thêm chút hành xắt nhỏ cùng rau thơm, vừa nhìn liền làm người thèm nhỏ dãi.
Đáng tiếc là không có thịt, miến chua cay thiếu thịt không được tính là hoàn mỹ.
Nàng tìm cái khay đem hai bát lớn miến chua cay mang ra: “Hai vị quân gia mời dùng!”
Hai cái lính gác vừa ngẩng đầu thì bị nụ cười của Khương Ngôn Ý làm cho hoa mắt, trong lòng tự nhủ tiểu nương tử này dung mạo so với tiểu thư đại hộ chỉ có hơn chứ không kém.
Có điều khi thấy mì trong bát thì tâm vừa bình tĩnh lại dâng lên.
Kiểu mì trong bát bọn hắn chưa bao giờ thấy qua, màu sắc xám xịt không như sợi mì trắng nõn, khẳng định dùng loại bột mì dở.
Mà sợi mì lại to gần như thân đũa, cái bản lĩnh nhào bột kéo mì này thật không dám khen.
Bọn họ bỏ tiền ra mà phải ăn thứ như vậy.
Đang muốn bộc phát nhưng nhìn thấy tiểu nương tử có nụ cười như gió xuân kia còn đang trông chờ nhìn xem bọn họ thì tâm tư tức giận liền biến mất.
Bản thân tự an ủi mì này cũng không tệ lắm, chí ít trang trí bắt mắt, nhiều nguyên liệu, mùi thơm nghe giống như không tồi.
Một người trong đó do dự một lát liền cầm đũa lên ăn thử một sợi mì, sắc mặt liền trở nên cổ quái.
Lại nếm thêm một sợi, chép miệng một lát thì trực tiếp vùi đầu ăn một đống lớn.
Đồng bạn thấy hắn như thế, còn tưởng rằng hắn là đang lấy lòng tiểu nương tử, trong lòng tự nhủ thằng ngốc này cũng không khờ nha.
Hắn cũng cầm lấy đũa bắt đầu ăn, ăn một miếng mắt đột nhiên trợn tròn.
Mì này vừa chua lại cay, mười phần hấp dẫn, đậu phộng được dầu chiên qua cùng đậu nành xốp giòn thơm ngát, vừa bỏ vào miệng đầu lưỡi liền nóng đến run lên.
Bát mì này nhìn thì xấu xí nhưng tư vị lại ngon như vậy!
Hắn tranh thủ thời gian vùi đầu cùng đồng bạn đồng dạng bắt đầu ăn sùm sụp, vừa ăn vừa mơ hồ hỏi: “Đây là mì gì thế?”
Tay nghề của mình được thực khách công nhận chính là niềm tự hào lớn nhất của đầu bếp.
Khương Ngôn Ý cười đến mắt cong cong nói: “Miến chua cay.”
Khương Ngôn Ý nói xong thì về phòng bếp tranh thủ thời gian làm cho mình một bát miến chua cay lấp bao tử.
Lý đầu bếp vừa mới thấy Khương Ngôn Ý mang ra hai tô mì kia đã cảm thấy cay con mắt.
Hắn làm đầu bếp hơn nửa đời còn chưa thấy ai làm mì mà khó coi đến vậy, vừa nhìn liền khó mà ăn nổi, không khỏi đối với tay nghề của Khương Ngôn Ý có chút thất vọng.
Bộ dạng hai lính gác ăn lang thôn hổ yết theo đầu bếp Lý là do quá đói, âm thầm lắc đầu đồng tình bọn họ.
Nhưng hai cái lính gác sau khi ăn xong, lúc đi lại rút tiền đưa cho hắn, nói là ngày mai còn muốn đến đây ăn mì này.
Đầu bếp Lý cảm giác bọn hắn ngày mai quay lại chỉ sợ vì muốn ăn mì là giả, nhìn nữ oa làm mì mới là thật.
Lúc dọn bát hắn thấy nước dùng đều bị húp sạch liền có chút buồn bực.
Vừa cười vừa lắc đầu, tuổi trẻ thật tốt.
______________
Lúc Khương Ngôn Ý trở lại doanh trại đã là giờ Hợi.
Lúc này trong phòng đèn đuốc sáng trưng, các nữ nhân kia đều chưa ngủ mà có vài tiểu đầu mục cầm sổ ghi chép cái gì.
Khương Ngôn Ý vừa vào cửa, liền có mấy cái nữ nhân chủ động cùng với nàng chào hỏi, thân thiện đến mức làm cho Khương Ngôn Ý có chút không quen.
Nàng hỏi một câu: “Mấy vị này quân gia tới nơi này làm gì vậy?”
“Nghe bảo là muốn ghi lại quê quán của chúng ta, sát vách không phải có một nữ nhân vừa bệnh sốt rét chết a, buổi chiều có hai vị tướng sĩ mang theo quan tài thượng hạng đến đem người mai táng rồi.
Nhưng nữ nhân kia là bị mang đến đây mấy năm rồi, bình thường tất cả mọi người đều gọi nàng là Huệ nương, có thể có họ tên gì, nhà ở nơi nào cũng không biết.
Bây giờ người vừa chết, không có họ tên đến bia cũng không lập đươc.”
“Nghe nói quan tài kia là Đại tướng quân thưởng, Đại tướng quân quả thật trạch tâm nhân hậu!”
“Vị đầu mục trước đây quản lý chỗ này mới bị chặt đầu mấy hôm trước, người mới nhậm chức phát hiện danh sách cùng số doanh kỹ không khớp, sợ Đại tướng quân hỏi trách tội nên mới đi lập danh sách một lần.”
Khương Ngôn Ý nghe các nữ nhân mồm năm miệng mười nói thì tim đập bịch bịch.
Nàng là bị tên Hoàng đế kia lén lút nhét vào, là một cái hắc hộ a, lỡ bị tra ra không biết còn muốn xử như thế nào.
Bây giờ quốc thái dân an, từng nhà đều có hộ tịch, dù sao lao dịch thuế má luôn được kiểm soát.
Đặt mua phòng ốc không nói, muốn đi xa cũng phải cầm hộ tịch đi quan phủ báo trước mới được, nếu tùy tiện ra khỏi thành sẽ bị bắt vào đại lao.
Nàng muốn sau khi rời đại doanh Tây Châu mà có thể sống yên phận, nhất định phải có một cái hộ tịch mới được.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
Khương Ngôn Ý chen trong đám người nhìn người khác đăng ký.
“Họ tên.”
“Quê quán.”
“Năm nào tháng nào phạm vào chuyện gì bị đày đi đến đại doanh Tây Châu.”
Tiểu đầu mục công thức hoá hỏi thăm.
Đại đa số nữ nhân đều là phạm tội bị đày đi tới đây, tiểu đầu mục dò danh sách kiểm tra đối chiếu, xác nhận không sai mới đổi người kế tiếp.
Cũng có người giống như Huệ nương đã chết là bị bắt đến, các nàng lúc trả lời khóc đến thở không ra hơi.
Vốn là con gái nhà lành, lại bị mang đến địa phương này, đời này xem như đã hủy.
Tiểu đầu mục sau khi ghi lại thông tin của các nàng thì nói muốn gửi thư đến châu phủ ở quê quán bọn họ, để châu phủ xác minh xem đúng không.
Nếu là thật thì báo cho cấp trên, lúc đó sẽ quyết định cho các nàng rời đi hay ở lại.
Ý của hắn là nữ tử nhà lành bị bắt vào đây rất có khả năng được thả tự do.
Nhưng không ai vui vẻ cả, nữ tử đã vào đây làm kỹ nữ làm gì còn trong sạch nữa, so với kỹ nữ thanh lâu còn thấp kém hơn.
Lấy chồng là chuyện không thể nào, về nhà được thân nhân đón nhận không không nói, chỉ lời đồn thổi thôi đã có thể dìm chết các nàng.
Người đăng ký kế tiếp là nữ tử mặt tròn, Khương Ngôn Ý nghe nàng ta nói: “Ta tên Thu Quỳ, người Vân Châu ở Ngô huyện.
Năm Đinh Dậu Ngô huyện gặp nạn hạn hán, cha mẹ đang chạy nạn trên đường chết đói, ta đến Tây Châu tìm cữu cữu nương tựa thì bị cữu mẫu bán vào thanh lâu, ngày đó trong thanh lâu chết một vị quan lớn, ta cùng mọi người trong đó bị quan binh bắt đưa đến đại doanh Tây Châu.”
Nàng cũng không giống mấy người trước đó khóc đến ruột gan đứt từng khúc, trên mặt mang một loại mờ mịt bi thương, tựa hồ là sớm đối với nhân sinh đã không còn mang bất cứ hi vọng gì.
Trong danh sách có tên Thu Quỳ, cữu mẫu bán nàng ở chỗ quan phủ vẫn còn văn tự bán mình nên có hồ sơ lưu lại.
Khi nàng bị đày thì xem như tội tịch đã định, chỉ có thể nói là người đáng thương.
Thu Quỳ đáp xong liền đi, Khương Ngôn Ý nhìn nàng một mặt bình tĩnh trở về giường ngủ, có chút đau lòng vị cô nương này.
Khương Ngôn Ý là người cuối cùng tiến lên đăng ký, tiểu đầu mục hỏi nàng: “Tên gọi là gì?”
“Khương Hoa.”
“Người ở nơi nào?”
“Người thôn Khảm Thạch quận Phụng Tiên ở Đăng Châu.”
Khương Ngôn Ý nói ra tên một thôn có ôn dịch trong nguyên thư.
Người trong thôn nơi đó đã chết hết, cho dù gửi thư về quận Phụng Tiên, bên kia cũng không thể nào kiểm chứng.”
Tiểu đầu mục ngừng bút, giương mắt dò xét Khương Ngôn Ý: “Người thôn kia không phải năm ngoái đều chết vì ôn dịch sao?”
Mấy nữ nhân xung quanh vừa nghe nói ôn dịch, lập tức cách Khương Ngôn Ý xa một chút.
Khương Ngôn Ý trên mặt lộ ra mấy phần thống khổ: “Lúc ôn dịch bộc phát ta không có trong thôn.
Cha ta là đầu bếp, huyện lân cận có hộ viên ngoại chúc thọ mời nhà ta qua nấu nhưng cha ta té bị thương ở chân, ta liền thay cha đi huyện lân cận làm việc.
Không ngờ lúc đó trong thôn xảy ra chuyện…”
Tiểu đầu mục có chút hoài nghi: “Ngươi có hộ tịch không?”
Có người muốn lấy lòng nàng nên lập tức nói: “Nàng trù nghệ rất tốt, hôm nay làm tào phớ còn được Đại tướng quân ban thưởng.”
Tiểu đầu mục vừa nghe nói nàng được Đại tướng quân ban thưởng lập tức không hoài nghi nữa, hỏi tiếp: “Sao lại đến Tây Châu?”
Khương Ngôn Ý bắt đầu cố gắng nặng ra nước mắt cá sấu nhưng không ra nổi, miễn cưỡng đỏ vành mắt nói: “Cha cùng nương đều đã mất nhưng ta từng nghe cha nói ta có hôn ước từ bé.
Ta đến Tây Châu tìm nhà của hôn phu nhưng cuối cùng bị bắt vào quân doanh…”
Băng gạc trên trán nàng vô cùng gây chú ý, tiểu đầu mục nghĩ đến cũng chỉ có nữ tử nhà đàng hoàng mới cương liệt như vậy nên không nghi ngờ gì.
Đăng ký xong danh sách, tiểu đầu mục cùng binh lính dưới trướng rời đi doanh trại.
Sau khi Khương Ngôn Ý trở lại giường của mình nằm xuống, tim vẫn còn đập rất nhanh.
Nếu như hết thảy đều thuận lợi, nàng không chỉ có thể lấy được hộ tịch có được một thân phận mới, còn có thể khôi phục tự do.
Chỉ mong vị Đại tướng quân lòng phát từ bi, thả mấy nữ tử nhà đàng hoàng rời đi quân doanh.
Giờ khắc này trong lòng Khương Ngôn Ý, Liêu Nam vương quả thực chính là bị chúa cứu thế mang theo phật quang!
Nếu không phải điều kiện không cho phép, nàng rất muốn hướng về phía đại trướng của Liêu Nam Vương thắp ba cây nhang hành lễ cúi đầu.
______________
Chúa cứu thế Phong Sóc lúc này đang ở trong phủ xem đại phu.
Lão đại phu tuổi hơn năm mươi dùng ngón tay đè lên cổ tay Phong Sóc, bắt mạch nửa ngày vẫn không dò ra cái gì.
Hắn vuốt mồ hôi trên trán,mở miệng châm chước: “Triệu chứng của vương gia lão hủ làm nghề y nhiều năm chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe qua.”
Lông mày Phong Sóc vặn đến sít sao: “Thời điểm bản vương ở trong quân doanh đích thật là có vị giác, sau khi hồi phủ lại nếm không ra hương vị.”
Lão lang trung chần chờ nói: “Có phải hay không là trong quân doanh có đầu bếp dùng bí phương mới khiến ngài khôi phục vị giác trong chốc lát.”
Ánh mắt Phong Sóc lập tức sâu thẳm.
Miến chua cay
????????????????????????????
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé.
(^~^).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!