Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan
Chương 7: Mì Đao Tước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau vừa tới canh năm Khương Ngôn Ý liền tỉnh.
Vết thương trên trán trong đêm đau dữ dội làm nàng ngủ cũng không yên ổn.
Nghĩ đến lát nữa còn phải đi Hỏa Đầu doanh làm việc nên nàng dứt khoát nhẹ chân nhẹ tay mặc quần áo đứng dậy.
Đúng lúc này nàng phát hiện giường Xuân Hương ở phía đối diện không có ai.
Giờ này bên ngoài còn tối tăm mờ mịt, Khương Ngôn Ý đoán là Xuân Hương đi tiểu đêm nên không hề để ý.
Nàng ra khỏi phòng đi rửa mặt.
Bên ngoài có để mấy vại nước lớn, nước bên trong là cho các nữ nhân trong doanh trại dùng, mỗi ngày đều có tướng sĩ phụ trách gánh nước đem nước đổ đầy.
Sáng sớm cuối thu, nước trong vại lạnh thấu xương làm Khương Ngôn Ý cóng đến run lập cập.
Bây giờ thời tiết này còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, tới mùa đông lạnh hơn nữa mà dùng nước này rửa mặt sợ phải nhiễm phong hàn.
Trong quân doanh điều kiện không tốt, rất nhiều người đều không đánh răng, nhưng Khương Ngôn Ý từ nhỏ có bệnh thích sạch sẽ, tự nhiên nhịn không được.
Người xưa đều là đem cây dương chi cắn mềm rồi làm bàn chải đánh răng, sau doanh trại các nàng là Hồ Dương Lâm, Khương Ngôn Ý chuẩn bị đi tìm đồ để làm bàn chải đánh răng.
Nàng vừa tới Hồ Dương Lâm liền gặp Xuân Hương bước từ trong rừng ra, tóc cùng vạt áo đều có chút loạn, từ cổ đến ngực đều che kín vết tím xanh, mép váy còn dính chút dịch.
Xuân Hương chạm mặt Khương Ngôn Ý nên có chút bối rối, vội vàng che kéo vạt áo che ngực chạy về hướng doanh trại.
Khương Ngôn Ý tuy chưa ăn qua thịt heo nhưng đã thấy qua heo chạy.
Đối với sinh hoạt cá nhân của người khác nàng không có quyền phê phán, vì để tránh cho xấu hổ, nàng cố ý lấy mấy nhánh dương chi rồi chậm chạp trở về.
Khi Khương Ngôn Ý về doanh trại, Xuân Hương đã đổi một bộ váy áo sạch sẽ, những nữ nhân khác cũng lục tục ngo ngoe đứng dậy.
Lúc các nàng rửa mặt xong rồi đến Hỏa Đầu doanh, trên lò đã nhóm lửa.
Hôm nay Lưu Thành xin nghỉ nên người phân việc cho các nàng là Triệu Đầu Nhi, Khương Ngôn Ý tất nhiên là được trực tiếp tiến vào làm trợ thủ cho đầu bếp Lý.
Việc phải làm tương đối đơn giản là làm màn thầu, nhào bột mì mà thôi.
Có điều số lượng khổng lồ nên cũng thấy vất vả.
Món ăn sáng hôm nay cho các tướng quân là mì đao tước*, đầu bếp Lý để Khương Ngôn Ý sớm đem bột đi nhào.
*Mì đao tước: hay mì dao cạo, cách chế biến là dùng dao để cạo ra sợi mì.
Khương Ngôn Ý trong lòng biết làm mì đao tước là khảo nghiệm bản lĩnh nhào bột nhất.
Lúc nhào bột cho bột ít nước nhiều hay bột nhiều nước ít đều là vấn đề lớn.
Nếu như bột nhào không tốt, lúc hạ đao bị dính dao không nói, mì còn dễ đứt, mì lúc nấu xong còn xấu.
Nàng lúc này phải đem tinh thần nâng lên mười hai vạn để làm.
Đầu bếp Lý ngồi bên cạnh vừa uống trà vừa nhìn Khương Ngôn Ý nhào bột mì.
Bởi vì hôm qua thấy hai bát miến chua cay của nàng nên đầu bếp Lý cảm thấy công phu nhào bột của nàng không tới nơi tới chốn, hôm nay chuẩn bị chỉ cho nàng một hai.
Có điều nhìn qua lại phát hiện động tác nhào bột của Khương Ngôn Ý rất ra dáng, đến hắn cũng tìm không ra chỗ sai, không giống như là người không biết làm.
Trong lòng chợt cảm thấy kỳ quái, nhưng mà không chờ hắn mở miệng hỏi, trong bụng đột nhiên thấy quặn đau.
Đầu bếp Lý cảm thấy không ổn, thả xuống chén trà trong tay liền muốn đi nhà xí.
Khương Ngôn Ý nhìn qua bên cạnh một chút thì thấy Xuân Hương đi qua lấy đi chén trà của đầu bếp Lý, trong lòng không hiểu sao dâng lên một cỗ cảm giác quái dị.
Sáng nay đầu bếp Lý chạy vào nhà xí không biết bao nhiêu lần.
Mấy đầu bếp khác thấy vậy bắt hắn đi tới chỗ quân y xem, nói trong bếp vẫn còn bọn họ lo nên sẽ không gây ra náo loạn, nhưng đầu bếp Lý tính tình bướng bỉnh, chết sống cũng phải ở chỗ này trông coi.
Triệu Đầu Nhi cùng đầu bếp Lý giao tình tốt nhất, tức giận đến đấm ngực dậm chân: “Nhất định là tối hôm qua ngươi mê rượu, ăn vào đồ ăn lạnh nên hôm nay mới tiêu chảy!”
Đầu bếp Lý tê liệt ngồi trên ghế, nói chuyện cũng mất khí lực: “Quả thật là người già không còn dùng được, ăn đồ ăn nguội đều có thể ra dạng này.”
Triệu Đầu Nhi kêu một phụ bếp trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng mang đầu bếp Lý đi: “Ngươi đừng cùng ta bướng bỉnh, nhanh đi tìm để quân y xem bệnh bốc thuốc, cứ như vậy không được đâu!”
Đầu bếp Lý khoát tay, vẻ mặt xanh xao: “Chịu đựng hôm nay là tốt lên thôi.
Lát nữa còn phải chuẩn bị cơm trưa, hôm nay muốn làm thịt viên đầu sư tử cho Đại tướng quân, trong Hỏa Đầu doanh trừ ta ra không ai biết làm món này.
Đến lúc đó đồ ăn không xong thì toàn bộ Hỏa Đầu doanh đều đảm đương không nổi.”
Triệu Đầu Nhi cũng biết đây là vấn đề lớn nên nhất thời sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn nói: “Không phải mấy ngày trước ngươi dạy Lưu Thành làm món này sao.
Tiểu tử kia sao lại lựa hôm nay xin nghỉ, để ta tìm người đem hắn gọi tới.”
“Hắn chỉ học được cái da lông, không thể làm…”
Đầu bếp Lý nói được nửa câu thì trong bụng lại đau, hắn ôm bụng mà khí lực để đứng lên cũng không có, vẫn là để hai phụ bếp dìu hắn đi nhà xí.
Khương Ngôn Ý nhìn đầu bếp Lý lưng còng xuống thì lâm vào trầm tư, ăn đồ nguội cũng không tới mức tiêu chảy nặng như vậy.
Sáng nay đầu bếp Lý có uống chén trà, nhưng này trà này trong Hỏa Đầu doanh ai cũng uống, cho nên vấn đề không phải ở trà.
Nghĩ đến hành động của Xuân Hương sau khi đầu bếp Lý rời đi, Khương Ngôn Ý trong lòng run lên, có thể vấn đề nằm trong chén trà của riêng đầu bếp Lý.
Nàng nhìn một vòng, không thấy Xuân Hương trong bếp nữa.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
Bột Khương Ngôn ý đã nhào tốt, đầu bếp trên lò đã bắt đầu nấu mì.
Đại doanh Tây Châu bây giờ có khoảng hai trăm ngàn người, tướng lĩnh lớn nhỏ không có một ngàn cũng có tám trăm, người có công phu làm mì tốt nhất là đầu bếp Lý đã bị đau bụng, bây giờ nhóm đầu bếp muốn vội vàng mà làm ra tám trăm phần mì đao tước nên không dám trì hoãn.
Khương Ngôn Ý nhìn mình tạm thời không có việc nên chuẩn bị đi ra ngoài tìm Xuân Hương thì bị một đầu bếp gọi lại.
“Nữ oa biết làm mì đao tước không?”
Bên cạnh có một đầu bếp khác vừa canh mì trong nồi vừa nói: “Thôi đi, nha đầu này hôm qua đem mì làm thành dạng gì các ngươi cũng không phải không nhìn thấy.”
Vị này vừa nói thì các đầu bếp trên lò đều cười lên, cũng không có ác ý gì.
Khương Ngôn Ý bị người ta cười có chút mộng, nàng gãi gãi đầu, không rõ ràng tối hôm mình làm miến chua cay có gì không tốt.
Đầu bếp lúc nãy nói: “Thêm một người thì nhiều hơn một đôi tay, để nữ oa này làm cho các Bách hộ* ăn là được rồi.”
*Bách hộ: tên chức quan võ, cầm đầu một trăm binh lính.
Đầu bếp này nghĩ dù sao mấy vị Bách hộ đều là người thô kệch, cho dù làm tinh tế đến đâu thì đến trong miệng bọn họ cũng giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm, nếm không ra ngon dở.
Khương Ngôn Ý cứ như vậy mà bị kêu đi làm mì đao tước.
Đầu bếp kia lo lắng Khương Ngôn Ý không biết làm nên làm mẫu cho nàng một chút: “Tay cầm dao phải ra sức, dùng lực như vầy gọt ra sợi mì như vầy mới đúng, nhìn rõ chưa?”
Khương Ngôn Ý gật đầu.
Muốn làm ra mì đao tước chính tông lại ngon thì phải có hai môn tuyệt học, một là nhào bột, một là gọt mì.
Nàng cầm khối bột trước đó đã nhào tốt rồi cầm lấy dao bắt đầu gọt.
Nàng đi dao cực nhanh giống như gọt vỏ củ cải, lá mì từng miếng rơi vào trong nồi, theo nước trong nồi lăn lộn, giống như cá bạc nghịch nước.
Đầu bếp bên cạnh thấy nàng trong nháy mắt liền gọt xong một khối bột, còn lo lắng là nàng không biết gọt, vớt mì trong nồi ra thì ngơ ngẩn cả người.
Lá mì độ dày mỏng như lá liễu, mỗi cái đều không dài không ngắn, vừa đúng sáu tấc.
Đều nói ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo, mấy cái đầu bếp nghẹn họng nhìn trân trối.
Dù trước đó Khương Ngôn Ý cắt nguyên liệu Khấu Tam Ti đã để bọn hắn được chứng kiến một lần đao công, nhưng đó là cắt trên thớt gỗ, kém xa so với cắt mì đao tước.
Một cái tiểu nữ oa nhỏ tuổi như vậy, thủ pháp gọt mì cũng quá lão luyện rồi! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều muốn hoài nghi đây là đầu bếp Lý gọt.
Thức ăn thêm bên trên Khương Ngôn Ý dùng chính là thịt băm.
Nàng lấy phần thịt ba phần nạc bảy phần mỡ ướp gia vị khử mùi tanh rồi cắt hạt lựu, đợi dầu nóng rồi bỏ thịt vào xào, thấy mỡ chảy ra thì bỏ nguyên liệu khác vào, mùi thơm liền bốc lên.
Lúc này nàng lại bỏ thêm hành gừng tỏi vào, đem thịt băm hâm lại, thêm canh loãng đun nhừ.
Đợi mì nấu xong thì bỏ thức ăn lên trên, mùi hương đậm đặc xông vào mũi.
Mấy đầu bếp ban đầu tính để Khương Ngôn Ý làm mì cho mấy Bách hộ giờ thấy món này bề ngoài quá đẹp đẽ liền trực tiếp cầm mang cho các tướng quân.
______________
Tiếng kèn dùng điểm tâm vang lên.
Trước các đại doanh đều có các binh lính đứng xếp hàng đợi được phát cháo cùng màn thầu.
Hai vị lính gác tối qua ăn miến chua cay hôm nay thay phiên được nghỉ ngơi không cần đứng gác.
Hai người bưng lấy chén cháo cùng một nhóm huynh đệ ngồi vây chung một chỗ, màn thầu trên tay chỉ gặm một cái, nói lầm bầm: “Đây là đồ ăn cho người ăn sao, sớm tối sẽ bị nghẹn chết.”
Bên cạnh có người đạp hắn: “Không ăn thì cho ta, ta còn ngại không đủ no đâu!”
Người lính gác kia quả thật đem màn thầu đưa tới: “Cho ngươi cho ngươi, ngươi cái quỷ chết đói đầu thai.”
Người bên cạnh cầm màn thầu nóng hầm hập màn thầu choáng váng: “Ài, thật đúng là cho ta a, lão Lưu ngươi có phải hay không là đi chỗ nào ăn vụng?”
Vừa nhắc tới cái này, người lính gác kia liền cười hắc hắc: “Đêm qua tại Hỏa Đầu doanh ăn một bát mì.”
Bên cạnh có người khịt mũi coi thường: “Mì thì có gì ngon, Lý Đầu Nhi của Hỏa Đầu doanh tay nghề tốt thì tốt, nhưng phải đủ tiền tài mới được ăn thịt.
Chúng ta làm gì có nhiều tiền chứ.”
Lính gác nói: “Các ngươi không biết, Hỏa Đầu doanh mới tới một đầu bếp nữ, bốn văn tiền một tô mì nàng làm được, hương vị kia thật tuyệt!”
“Đầu bếp nữ!!!”
Lập tức một vòng ồn ào.
“Dáng dấp có đẹp hay không?”
“Ngực có lớn không? ”
“Ngực lớn thì được cái gì, mẹ ta kể mông lớn mới tốt, dễ sinh!”
“Các ngươi hiểu cái gì, gương mặt đẹp mới tốt, người ta gọi là phúc tướng!”
Lính gác một đám ồn ào, lão thần lại tự tại uống cháo.
Bọn họ tranh luận không được gì, đành phải thúc giục lính gác: “Mau mau nói a lão Lưu, đừng có thừa nước đục thả câu!”
Lính gác “Sách” một tiếng, lúc này mới một mặt hướng về mà nói: “Cộng lại tất cả nữ nhân đời này ta từng gặp qua cũng chưa thấy ai đẹp bằng một đầu ngón tay của đầu bếp nữ kia, dáng dấp quả thực là như tiên nữ hạ phàm!”
Hắn hình dung như vậy làm một đám ngồi vây chung một chỗ có chút xao động.
“Ánh mắt của ngươi, ta không tin, Vĩnh Hạng đi mua bánh nướng của Vương bà liền khen là Tây Thi tái thế a!”
“Không tin chúng ta đêm nay đi ăn một lần, ngươi nhìn thấy tự nhiên sẽ biết!”
“Được! Nếu đầu bếp nữ kia không đẹp thì tiền cơm đêm nay ngươi trả.”
“Ngươi cái thằng này, dẫn ngươi đi ăn còn keo kiệt muốn ăn chùa.
Được thôi, đêm nay ngươi sẽ biết.”
Mấy người đang nói đến cao trào thì từ bên cạnh nghe được tiếng nói tràn ngập hứng thú:
“Thật sự rất đẹp sao?”
Mì đao tước
????????????????????????????
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé.
(^~^).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!