kịp mở miệng, lão đã phủ đầu: “Cô đến hỏi cách tìm chứ gì?” Tôi sững sờ, cả kinh hỏi: “Lão lại bấm đốt ngón tay đấy à? Mau giúp tôi nghĩ cách
tìm thằng bé ấy đi.”
“Khà khà, lão chỉ là biết trước rằng cô sẽ không dễ dàng tìm được thằng
nhóc kia thôi.” Lão lắc lắc bầu rượu, không nhanh không chậm trả lời.
Niềm vui của tôi chốc thành hư ảo, vẻ mặt đau khổ: “Vậy lão cho tôi ý
kiến gì đi. Lão xem tôi tìm kiếm suốt cả hai tháng đây, đến là gầy sọm
đi rồi.”
Lão già nhìn tôi: “Đúng là gầy đi thật. Coi nào, ừm, thực ra ở trong
Đông Hải long cung có một mặt kính thủy tinh, có thể giúp cô tìm người
đấy.” Tôi vui mừng, đang muốn nói lời nào dễ nghe cảm ơn lão, bỗng chợt
cả giận nói: “Vậy mà lão không nói sớm cho tôi, để tôi tìm lâu thật là
lâu.”
Lão thổ địa nghe lời tôi trách, lập tức bày ra bộ việc công làm chung,
giải thích: “Chẳng qua do lão và Kiến Mộc muốn để cô du ngoạn nhân gian
nhiều hơn mà thôi, nếu có cơ duyên không chừng lại tìm được. Hơn nữa,
cái kính thủy tinh ở long cung kia cũng đâu phải ai cũng nhìn được đâu.
Thôi thì cô đi thử vận may xem thế nào đi.”
Tôi nghe lão nói lại có chút chùng lòng, lão xoa đầu tôi: “Trên đời này
có những chuyện thuận tiện, sớm làm cho cho xong, sau này đỡ phải chịu
khổ.”
Tôi tính toán một chút, đi tìm vận may ít ra cũng dễ dàng hơn với việc
tìm kiếm trong sổ ghi chéo một chút, vì thế trong lòng dự định đi đến
Đông Hải, dù sao Kiến Mộc cũng ở đó, tìm anh ta, biết đâu anh có thể
giúp được.
Vì thế sau đó tôi chào tạm biệt lão thổ địa, hả lòng hả dạ, đi thẳng một mạch về phía Đông. Kì thật với tu vi của tôi có thể cưỡi gió mà đi
được, nhưng tôi rất hiếu kì về những chuyện trong nhân gian, quyết định
cứ từ từ mà đi thôi. Dù sao thằng nhóc kia cũng mới là một cậu bé thôi
mà.
Trên đường tôi gặp rất nhiều rất nhiều chuyện mà so với những gì trong
sách viết rất khác nhau. Thì ra câu đọc vạn quyển sách chẳng bằng đi
mười ngàn dặm thật là chính xác.
Hồi đầu tôi mang tinh thần nghé con không sợ hổ muốn cùng loài người kết giao, thành tâm nhiệt tình, kết quả rước toàn thị phi, dần dà tôi không cười với người ta nữa, toàn gặp phải đồ háo sắc. Tôi cũng không lộ ra
pháp thuật trước mọi người, vì kéo theo một đống đạo sĩ hàng yêu. Tuy
lòng hoài thiện nhưng cũng không dám tùy tiện làm mỗi ngày một việc tốt, tôi cảm thấy rất xấu hổ với những gì mà Kiến Mộc và lão thổ địa dạy
cho, nhưng cũng không muốn vì làm chuyện tốt mà phải bỏ mạng, chưa kể tu vi của tôi cũng còn non kém, cho nên cứ thấy bứt rứt mãi không thôi,
càng ngày càng buồn bực.
Tôi rất nhớ đến Kiến Mộc, anh ta vừa là thầy giỏi, cũng là bạn tốt của tôi, sẽ có thể giải thích nghi hoặc này.
Một mùa xuân nữa lại về.
Tôi rút cuộc cũng đứng bên bờ Đông Hải, nhìn thấy mặt biển mênh mông đột nhiên cảm thấy thật lo sợ, với nó, một ngàn năm cũng chỉ như cái chớp
mắt mà thôi.
Một hồi sau, tôi mới bình ổn sự lo lắng và choáng ngợp của mình lại
được, niệm một câu chú vào nước, chốc lát có một tên quỷ biển đi tuần
hiện lên, tôi nhìn khuôn mặt hung dữ của hắn mà sợ hãi, cố gắng nhe răng cười một cái, tuy biết nụ cười của mình rất mê người, nhưng chẳng mê
quỷ: “Đại ca, xin hỏi ở Đông Hải có một người tên Kiến Mộc, tôi có việc
muốn tìm anh ta, xin nhờ anh giúp cho được không.” Cũng còn may, ông anh quỷ biển kia cũng chưa cầm cây đinh ba đuổi tôi, chỉ đem cái nĩa đặt
cách mặt nước một chút, sảng khoái trả lời: “Thụ tinh Kiến Mộc này cả
long cung ai cũng biết!” Tôi sửng sốt, chẳng lẽ sự nghiệp của Kiến Mộc ở Long Cung này lại phát đạt đến vậy? Anh quỷ thấy tôi có vẻ không tin,
lạnh lùng tiếp: “Nổi tiếng cũng có nhiều loại, còn hắn ta, là nhờ vào
mài chữ.”
Tôi càng không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi lại, đành im lặng đứng
nhìn chờ đoạn sau. Tên quỷ biển kia thấy vẻ mặt tôi ngạc nhiên, nói
tiếp: “Năm hắn ta đến Đông Hải là vì muốn thực hiện theo yêu cầu của
Long vương, buồn cười, Đông Hải là chỗ nào chứ hả, nước bọt của chúng
tôm thôi cũng có thể tạo ra một cái hồ. Còn cần đến hắn sao.”
Tôi rụt rè hỏi lại: “Sau thì sao?”
“Hắn ta mỗi ngày đứng ở bờ biển chờ khi Long vương đi ban mưa ở nơi
khác, Long vương đi đâu hắn đi theo đó, không nói gì mà cứ đi đằng sau.
Đến nỗi Long vương cũng bực mình. Long Vương không ra khỏi mặt nước thì
hắn ta cứ đứng lì bên bờ biển. Đông Hải chỗ anh đây, có rất nhiều thần
tiên thường xuyên lui tới, đành phải cho hắn một công việc nhỏ để khỏi
đứng như tượng ngay trước cửa, tổn hại mặt mũi Đông Hải bọn anh đó mà.”
Tôi nghe thế liền bực mình, sự chấp nhất của Kiến Mộc lại bị tên quỷ dạ
xoa nói như hành vi của gã ăn mày, thật là tức chết đi được.
Nhưng biết làm sao, người đứng dưới mái hiên phải cúi đầu, không dám
tranh cãi cùng hắn, tôi đành cúi đầu cười: “Vẫn còn phải phải nhờ ông
anh dẫn tôi đi tìm anh ấy, chân thành cảm ơn.”
Quỷ dạ xoa dẫn tôi đi xuống đáy biển, đây là lần đầu tiên tôi xuống
nước, thật là hơi kinh hồn bạt vía. Phải cẩnthận nhớ kĩ tị thủy quyết
(chú tránh nước), không còn lòng dạ đâu mà quan sát cảnh đẹp dưới đáy
biển, chỉ mong sớm được gặp Kiến Mộc.
Bơi được một hồi, tôi nhìn thấy rất nhiều cung điện xếp theo thứ tự lần
lượt, cực kì tráng lệ, đúng là Đông Hải long cung có khác, không thể chỉ dùng lời mà miêu ta được đâu. Tuy tôi chả tham thú gì nhưng cứ tán
thưởng mãi thôi, cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần. Tên quỷ dạ xoa dừng
lại ở trước một cung điện, chỉ vào cửa, nói với tôi: “Ở đây này.” Rồi
xoay người đi. Tôi ngẩng đầu nhìn, trên điện có ba chữ: “Vong Tình Điện
(Điện Quên Tình).” Tôi đứng ở ngoài, giọng hơi run, nhẹ nhàng gọi: “Kiến Mộc!”
Kiến Mộc một thân áo xanh đi ra, vẫn như ngày trước, nụ cười thản nhiên, giọng nhàn nhạt: “Hợp Hoan, em đến rồi.” Vẻ mặt như biết trước được
rằng tôi chắc chắn sẽ tới.
Tôi định cười trả lời, đột nhiên lại chảy nước mắt, không biết vì sao
mỗi lần gặp anh tôi đều cảm thấy rất yên tâm. Kiến Mộc khẽ mỉm cười: “Cô nhóc như em từ khi làm người thì liền thích khóc là thế nào.”
Kì thật khi tôi đi lại ở nhân gian cũng gặp không ít oan khuất, nhưng
chả khóc tẹo nào đâu, chỉ khi gặp anh thôi mà đã nhè ra rồi, cảm thấy
rằng chỉ có anh là chỗ dựa cho tôi mà thôi.
Kiến Mộc dẫn tôi đi vào trong điện, căn phòng quả thật rất rộng, rộng
đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy vừa tối vừa lạnh. Tôi không dám lớn
tiếng, khe khẽ hỏi: “Đây là chỗ ở của anh sao?”
Kiến Mộc lắc đầu: “Anh ở sân sau, đây là nơi trực. Nơi đây gọi là Vong Tình Điện, là nơi quản lí nước Vong Tình.”
“Nước vong tình?”
“Là nước khiến người ta quên được tình cảm, ban đầu là Long nữ quản lí,
tháng trước nàng vừa gả đi Nam Hải, bây giờ Long vương để anh tạm thời
tiếp quản.”
Tôi nghe xong ngạc nhiên mãi thôi: “Trên đời còn có loại nước kì diệu này sao, long cung thật là một nơi hay ho.”
Kiến Mộc cười nhạt: “Đúng vậy, còn có cả nước Chung Tình nữa đấy.”
Tôi tò mò không dứt: “Nước ấy làm cho người ta động tình sao?”
Kiến Mộc thản nhiên nói: “Đúng vậy, mấy thứ này làm ra giúp giải thoát
cho người một mực không chịu tỉnh ngộ, nếu như em có đạo hạnh cao thâm,
há cần phải những thứ này.”
Tôi nhăn nhăn mũi, đây là anh ta tự khen mình đây mà.
Kiến Mộc dẫn tôi vào một căn phòng ở sân sau, đẩy cửa ra nói với tôi:
“Tháng sau là sinh nhật Long vương, dịp này năm nào cũng là lúc tiệc lớn khách đông, sẽ có các vị tiên tới Long cung chúc tụng, rất náo nhiệt.
Chờ lúc chúc thọ thì em hãy thỉnh cầu Long vương cho chúng ta được xem
kính thủy tinh, khi ấy Long vương tâm tình đang vui lại đang khách khứa, hiển nhiên chẳng hẹp hòi đâu.” Tôi quan sát căn phòng một chút, nơi này như một thư phòng, gọn gàng sạch sẽ, lại hết sức tao nhã lịch sự. Kiến
Mộc rót cho tôi một chén trà, nói: “Đây là thư phòng của Long nữ, chưa
từng có người ngoài vào, em cứ yên tâm ở đây.” Nói xong, anh bỏ đi, bảo
là trước điện trực không thể không có người. Hừ, nói tôi là người thân
của anh mà chẳng trò chuyện thân mật cùng tôi được một chút nữa.
Tôi chỉ tức giận một lát vậy thôi, nghĩ đến tính Kiến Mộc cũng thuộc hàng bướng bỉnh, liền hết giận tự lo cho thân.
Tôi ngồi vào trước cửa sổ, tiện tay lật ra một quyển sách, có lẽ là hơi
mệt, nhìn thấy Kiến Mộc thì tâm trạng cũng thả lỏng, cho nên tôi càng
xem càng mệt, cứ thế mà ngủ.