Trong mơ mơ màng màng tôi mở to mắt, nhất không biết mình đang ở đâu,
duỗi eo, ngẩng đầu lên thì chút nữa liền nhảy dựng. Trước bàn có một
người đàn ông, tay cầm một chiếc quạt xếp đang từ từ phe phẩy, xem chừng ngọn gió trong mơ chính là từ đó mà ra. Tôi trừng mắt nhìn tên khách
không mời mà đến này, nhất thời không biết phải làm gì, chẳng phải Kiến
Mộc đã nói nơi này không có người ngoài lui tới sao?
Anh ta híp híp mắt nhìn tôi: “Tôi chưa từng gặp qua cô?” Tôi tỉnh táo
trở lại, nhanh chóng đánh đòn phủ đầu: “Tôi cũng chưa từng gặp anh, anh
là ai?”
Anh ta cười, xem chừng trông còn đẹp hơn so với Kiến Mộc: “Tôi tên Tiểu Thất, cô gọi là gì?”
Tôi nghĩ mình bị Kiến Mộc đem tới đây xem chừng là không muốn để người
khác hay, nên tôi chẳng định để anh ta biết mình là ai. Tôi lấy thêm can đảm, đáp lại anh ta: “Tôi không nói cho anh đâu.”
Anh ta hơi ngẩn ra, mở to mắt: “Vậy là không được, tôi báo tên cô rồi, cô cũng phải nói lại cho tôi chứ.”
Đồ độc tài! Vì sao tôi phải nói cho anh? Tôi suy nghĩ, cười nói: “Tôi gọi là Tiểu Bát.”
Hắn ta trừng mắt lớn hơn, thu quạt giấy, đột nhiên bước tới, bỗng lại đè tôi lên bàn sách, động tác cực nhanh khiến không kịp né tránh. Chờ khi
phản ứng lại được thì mũi anh ta đã muốn đụng đến mũi tôi rồi! Tôi ngây
ngẩn cả người, sống cả ngàn năm tuổi, tôi cũng chưa từng tiếp xúc gần
gũi với kẻ nào như thế này bao giờ! Tôi nhất thời không có cách nào hô
hấp được, không biết là do bị chặn hay vì bị hù dọa. Ánh mắt anh ta chỉ
cách một gang tay, lóe lên tia nhìn muốn nói không bỏ qua, đâm vào mắt
tôi ánh sáng sao Kim, trong lòng hoảng sợ. Anh ta hung dữ nói: “Gọi là
Tiểu Bát sao, vậy để tôi giúp cô nếm thử cái gì gọi là thất trên bát
dưới.” Vừa nghe lời này xong, tôi đem chút lí trí còn sót lại nhanh
chóng trả lời: “Tôi tên là Hợp Hoan!” Anh ta nhìn vào mắt tôi, sau đó
buông ra rồi đứng thẳng lên phe phẩy cái quạt, trông rất khí độ thần
nhàn (khí tức ổn định, thần thái nhàn nhã), phong thái nhẹ nhàng. Tôi
hít thở từng ngụm lớn, cảm thấy khuôn mặt mình rất nóng, tai cũng nóng
nữa. Trong đầu còn cảm thấy rất hối hận, tại sao tôi lại lên kêu cứu
chứ! Đáng lẽ tôi phải thi chú để dạy dỗ tên nam tử vô lễ này một phen
mới được chứ. Tôi vậy mà lại bó tay chịu trói, bị người ta phi lễ một
phen. Vừa thẹn vừa giận nhìn gã lai lịch bất minh này, muốn giáo huấn
anh ta một chút nhưng rồi lại không dám manh động.
Anh ta phe phẩy cái quạt giấy, thở dài: “Ôi chao, tôi đây thành thật thẳng thắn như vậy, cô lại nỡ lòng nào lừa tôi thế chứ.”
Tôi cố bình tĩnh, đề phòng mà đứng cách anh ta ba mét. Anh ta đi tới,
giảm ba mét xuống còn một, cười tươi rói: “Tiểu Hợp Hoan, cô là từ đâu
tới, sao tôi chưa từng gặp qua cô vậy? Nếu cô không nói thì có thể tôi
sẽ đi tố giác với Long Vương đó nha.” Đây mà gọi là người thành thật
thẳng thắn đấy hả, tôi tức giận nhìn anh ta, nhưng đành khai thật: “Tôi
là bạn của Kiến Mộc.”
Anh ta nghe xong, lộ vẻ vô cùng kinh ngạc: “Ồ, người như cậu ta mà cũng có một người bạn đáng yêu thế này sao?”
Lớn như vậy, đây là lần đầu tôi được người ta nói là đáng yêu, nếu là
người khác khen, tất nhiên tôi sẽ mừng rỡ một phen, còn anh ta hả, phải
cẩn thận mới được, tôi lạnh lùng nói: “Tôi không có đáng yêu, tôi là thụ tinh tu ngàn năm, chọc giận tôi, tôi sẽ…”
Anh ta cười hì hì: “Sẽ sao nào?”
Tôi nghĩ nghĩ, không thể được, tôi phải mang lòng thiện, không được sát sinh.
Tôi cúi đầu không nói, quay người lật sách không thèm để ý đến anh ta
nữa. Hồi lâu sau, những tưởng anh ta thấy không thú vị thì sẽ bỏ đi,
không ngờ là đã một canh giờ trôi qua mà vẫn còn đứng ở đấy nhàn nhã phe phẩy quạt, tôi cúi đầu thì cảm thấy anh ta đang nhìn mình, khi ngẩng
đầu thì thấy đang đọc sách. Vốn muốn đuổi anh ta đi, nhưng lại sực nhớ,
mình cũng chẳng phải chủ nhân ở đây, đành bỏ cuộc. Chao ôi, tôi sinh ra
là để gặp cái người gàn dở như thế này sao?
Kiến Mộc rút cuộc cũng tới. Tôi được cứu rồi.
Kiến Mộc trong thấy tôi liền cười nhẹ một tiếng, quay sang nhìn Tiểu
Thất thì lập tức nụ cười chợt tắt ngay lập tức. Anh lại chắp tay thi lễ: “Thất vương tử!”
Tôi hoảng hốt. Tiểu Thất kia vỗ vỗ Kiến Mộc: “Thư ốc tàng kiều.(1)” Sau đó quay đầu nhìn tôi cười một cái rồi bỏ đi.
Hắn còn cười được chứ tôi thì hoảng lắm, nghe Kiến Mộc nói: “Anh ta là
con trai thứ bảy của Long vương. Tên là Long Thất. Chỉ là anh không nghĩ công chúa đi rồi mà anh ta còn tới.”
Tôi còn đang hồ đồ, Kiến Mộc liền tiếp: “Anh ta là đứa con không được
lòng nhất của Long vương, nhưng lại rất thân với công chúa cưng của
ngài. Lúc công chúa còn chưa gả, ngày nào anh ta cũng tới, công chúa đi
rồi anh còn tưởng sẽ chẳng ghé nữa đâu. Anh ta chưa nói cái gì với em
chứ?”
Tôi ừ một tiếng, trong lòng có chút bất an. Anh ta lại là con của Long
vương cơ đấy! May mà tôi cũng chưa có hung dữ gì, nhưng hình như cũng
chẳng đủ hòa hảo gì cho cam. Tôi bắt đầu lo lắng không biết anh ta có
đuổi tôi đi hay không đây, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải chờ đến tháng sau mới được, tôi không muốn quay về tìm trong sổ ghi chép đâu.
Kiến Mộc thấy vẻ đau khổ của tôi, cười nói: “Em không cần lo lắng đâu,
anh ta là người không để tâm đến chuyện khác nhất long cung đấy. Trời
sinh tính đạm nhạt vậy nên mới khiến phụ thân không vui.”
Tôi thở phào, giữ chặt Kiến Mộc để anh kể về cuộc sống ở hai trăm năm
này ra sao, tôi nghĩ không có tôi làm bạn, chắc là anh buồn và cô đơn
lắm. Cũng tại thấy Kiến Mộc có vẻ vui mừng như vậy làm tôi nghĩ mình có
chút tự đa tình. Anh cười: “Không lâu đến vậy đâu, ba ngày ở long cung
là bằng một năm trên trần thế, anh ở đây cùng lắm chỉ cảm thấy là đã qua một năm mà thôi. Huống chi môi trường nơi này rất có lợi cho việc tu
hành, kết quả so với lúc chúng ta khổ sở tu luyện ở núi Kì Bàn cũng
không giống nhau.
Tôi nhìn nụ cười tự tin của anh khiến trong lòng có cảm giác hơn thua,
tính tôi nhàn tản như vậy đúng là cần phải có một tấm gương đứng ở trước mặt mới được.
Nâng cốc nói cười tâm tình một đêm, trời vừa hửng sáng Kiến Mộc sảng
khoái tinh thần đi ra bên ngoài, tôi lại ngáp lên ngáp xuống đi ngủ, quả đúng là tu vi bất đồng, khi còn tỉnh táo ý niệm duy nhất là muốn gắng
sức đuổi theo anh mới được.
Lại là một giấc mộng đẹp, tôi đang đứng trên đỉnh núi cao, đưa mắt nhìn
xa xăm, núi non trùng điệp, trời quang mây tạnh. Trong lòng cảm khái
‘nhất lãm chúng tiểu sơn’(2). Đột nhiên từ đâu thổi tới một trận cuồng
phong, tôi té thẳng từ đỉnh núi xuống. Giật mình, tôi tỉnh lại.
“Cô là đang tu luyện bằng cách ngủ sao?” Một thanh âm trong trẻo vang
bên tai, sau đó thấy trước mắt là một chiếc quạt xếp! Tôi nổi giận, nhảy đổng lên: “Thất Vương Tử nên đổi tên thành Thiết Phiến công chúa(3) là
được rồi đấy.” Long Thất cười hề hề, quạt quạt trước mũi tôi: “Giận rồi
sao? Có thể tỉnh từ mộng đẹp, phải càng sớm càng tốt.”
Nhìn thấy vẻ ôn hòa mềm mỏng của anh ta, tôi liền nổi cáu. Thật ra là,
ban nãy tôi nổi giận là do chưa tỉnh ngủ, bây giờ bị anh ta quạt trước
mũi thì cũng tỉnh táo lại: Dù sao cũng phải nên kiềm chế một chút, khiêm nhường đôi phân, người trước mặt mày Long tử. Tôi kiềm chế sự bất mãn,
cố gắng dịu lại sắc mặt.
Long Thất cười hề hề, tôi ráng nhịn sự bực mình chuyện anh ta vô lễ và
phá tan giấc mơ đẹp của tôi, nhưng khách quan mà nói, anh ta cười rộ lên trông hấp dẫn lắm.
“Tiểu Hợp Hoan, từ sau khi San San gả đi, thật chán hết sức, bây giờ cô
tới tôi lại có người chơi cùng rồi. Ôi, thật là tốt quá đi.”
Tôi nhìn vẻ tươi cười vui vẻ của anh ta, lạnh lùng tặng cho một câu:
“Tôi không rảnh chơi cùng anh, tôi đến tìm người, tìm xong rồi còn phải
lo tu hành. Tôi không giống anh, từ nhỏ đã là một tiên thai không cần tu luyện, còn tôi chỉ là một yêu tinh quèn mà thôi.” Ôi chao, xuất thân
thật quan trọng biết bao, trong lòng tôi cảm thấy thật bùi ngùi.
Long Thất nghe tôi phát tiết xong cũng chả giận, hỏi lại: “Tìm người?”
Tôi nhìn ánh mắt dò hỏi của anh ta, trong lòng chán nản không thôi, thế
nào lại không cẩn thận để lộ ra chứ, đúng là giận quá mất khôn. Về sau
trước khi nói phải nghĩ cho kĩ mới được.
Tôi hết giận, khe khẽ nói: “Nghe nói long cung có mặt kính thủy tinh…”
Long Thất bày ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, đi tới trước bàn, tự rót cho mình chén trà, lười nhác dựa vào bàn, sau đó chầm chậm nói: “Hợp Hoan, cô
cũng biết kính thủy tinh không phải cũng được nhìn đúng không?”
“Đúng vậy, tôi cũng nghe Kiến Mộc nói rồi.” Tôi cúi đầu đáp.
Long Thất nhìn tôi, sau đó cười khà khà, tôi cảm thấy bộ tươi cười của
anh ta rất say lòng người, nhưng cũng rất có âm mưu. Da đầu hơi tê tê.
Tôi hồi hộp chờ xem từ miệng anh ta có nói ra được câu nào ngạc nhiên
không.
“Cô nhìn miệng tôi, là muốn tôi hôn sao?” Long Thất vừa nói vừa ra vẻ
muốn dán lại đây. Lần này tôi phản ứng mau hơn, lập tức cách xa ba mét.
Anh ta dừng bước, nháy mắt: “Nhưng mà, tôi lại có thể nhìn tùy ý.”
Mắt tôi sáng rỡ, lập tức bỏ sự đề phòng tới gần anh ta hơn một chút, bày ra vẻ muốn thân cận.
“Tôi mang cô đi nhé?”
Không phải là tôi đứng xa quá nên nghe lầm đấy chứ? Tôi liều mang tiến tới gần hơn một chút.
“Cô không muốn đi xem với tôi sao?”
“Đương nhiên, cầu còn chẳng được nữa ấy chứ.” Tôi không có nghe sai, vui mừng quá đỗi! Vì thế không nhịn được cười lên, không cần chờ nữa rồi.
Long Thất nhìn tôi có chút thất thần. Xem chừng tôi không làm tốt cái
khoản vui buồn không để lộ trên mặt rồi, có chút hơi ngượng ngùng, cúi
đầu nhịn cười rót cho một chén trà, đưa đến tay anh ta.
“Thất Vương Tử, tôi biết nên cảm tạ anh như thế nào đây?”
Long Thất nhận tách trà, dừng một chút, nghiêm mặt nói: “Ừh, để tôi quay về suy nghĩ nên để cô cảm tạ tôi như thế nào mới được.”
Tôi sững sờ, kì thật tôi chỉ nói xã giao một chút thôi mà, tưởng rằng
anh sẽ khoác tay áo, ‘cảm tạ gì đâu, tiện tay giúp đỡ’ thôi chứ. Thế thì vừa độ lượng vừa phong độ không phải sao! Nào ngờ, anh ta tưởng thật
còn muốn suy xét để tôi tạ ơn như thế nào nữa, thật là ngoài dự liệu mất rồi, tôi có hơi lúng túng, lòng biết ơn này của tôi cũng không phải
thành ý gì to lớn đâu, làm ơn đừng có đưa ra yêu cầu gì khó khăn quá,
thụ tinh tôi đây tu vi rất thấp, năng lực có hạn thôi à nha.
Trong lòng tôi bắt đầu lo sợ bất an, liếc trộm nhìn anh ta, chẳng nhìn ra ý đồ gì.
“Ngày mai cô tới Chung Tình Điện tìm tôi đi.” Long Thất uống xong tách trà, rời đi.
Tối đó chờ Kiến Mộc quay lại, tôi liên tục kể cho anh nghe, Long Thất
muốn giúp đỡ. Anh nghe rõ ràng chuyện tôi kể, ban đầu thì kinh ngạc sau
lại vừa mừng vừa lo.
“Long Thất giúp em thì tất nhiên là chuyện tốt, anh ta Long Tử thì chắc
chắn thế nào cũng làm được. Chúng là tại sao anh ta lại giúp em nhỉ, còn muốn em đi tạ ơn nữa, chẳng lẽ là..?
“Chẳng lẽ gì chứ?”
Kiến Mộc im lặng cả buổi mới chậm rãi đáp: “Thôi, ta không thể lấy dạ
tiểu nhân đo lòng quân tử được, cứ chờ đến mai rồi tính vậy.”
Nghe Kiến Mộc nói vậy làm tôi có cảm giác buồn bực, nói nửa lời như thế chỉ tổ khiến tôi buổi tối gặp thêm ác mộng mà thôi.