Tôi đứng trước ngưỡng cửa, nhìn những cây cột dát vàng lấp lánh bên
trong điện, lại không thấy bóng dáng Long Thất đâu, đành rụt rè gọi khẽ: “Thất Vương Tử!”
Long Thất một thân đồ trắng, khoanh tay thong thả bước ra. Dạ minh châu
trong điện lóe ra ánh sáng nhàn nhạt càng khiến tôn vẻ phong thần tuấn
lãng của anh.
Anh ta mỉm cười: “Đến sớm vậy?” Đúng vậy, đến sớm thì biết sớm, khỏi phải tự dằn vặt nghĩ ngợi lung tung.
Tôi bày ra vẻ chờ đợi, Long Thật cười càng sâu, đi tới kéo tóc tôi: “Tôi chỉ muốn nhờ cô trông cửa thôi, sao lại bị dọa thành ra cái dạng này?”
“Trông cửa?”
“Đúng vậy, tháng sau là sinh nhật Phụ Vương, tôi muốn đi ra ngoài tìm lễ vật tặng ông ấy, cô giúp tôi ở đây trông cửa là được.”
Tôi nghe xong như trút được gánh nặng, cơn ác mộng hôm qua chỉ là ác
mộng mà thôi, cứ cảm thấy hài lòng mãi, với Long Thất cũng có thêm cảm
tình, tôi cười hì hì hỏi anh ta: “Anh tin tôi à? Không sợ tôi lấy đồ anh đi sao?”
“Thứ quý trọng nhất ở đây là tôi và nước Chung Tình, cô muốn mang tôi hay nước Chung Tình đi nào?”
Trên mặt đỏ bừng, muốn trêu anh ta thì đúng là tôi phải tu luyện nhiều.
“Anh đâu phải đồ vật, còn nước Chung Tình thì sao, cho tôi cũng chả thèm.”
“Vì sao? Nếu là người cô yêu nhất, chỉ cần cho người đó uống, cả đời này chắc chắn sẽ thủy chung với mình cô mà thôi.”
Tôi lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi còn muốn tu hành, với lại dù cho
đó là người tôi yêu nhất, người đó thích tôi thì không nên uống nước
Chung Tình, nếu hắn đã không thích tôi thì uống nước Chung Tình cũng có ý nghĩa gì nữa đâu.”
Long Thất khẽ cười, cúi đầu nhìn tôi: “Hợp Hoan, nếu ai cũng nghĩ như
em, thì tôi đã không cần phải ở lại trông chừng nơi đây.” Nghe giọng
anh, dường như rất là không thích ở đây, tôi hơi tò mò, không nhịn được
liền hỏi: “Anh thấy nơi này không tốt sao? Vì sao Phụ Vương anh lại
không cấp cho anh nơi khác?”
Long Thất thở dài nặng nề, ngẩng đầu nhìn đại điện nói: “Ông ta phạt tôi tĩnh tu ở đây một trăm năm, nói tôi không có chí tiến thủ, cả ngày
thong dong khắp nơi, dính phải thị phi, không như các huynh trưởng khác
đều kiến lập công danh.”
Long Thất bình thường nhìn ung dung tự tại tiêu sái không ràng buộc, nay lại có vẻ âm u, tôi luôn dễ mềm lòng, có chút không đành lòng, nhẹ
giọng nói: “Yêu thương càng sâu, trông đợi càng nhiều. Cha mẹ nơi nhân
gian đều mong con cái mình được thành rồng, huống chi các anh sinh ra đã là tiên thai, đương nhiên phụ vương anh kì vọng càng nhiều hơn.”
Long Thất càng thở dài não nề: “Ông ta cũng thật là thiên vị, chỉ thích
mỗi San San, mẫu hậu ta một hơi sinh bảy đứa con trai, ông ta kiên nhẫn
đặt tên được cho ba người anh trai, đám còn lại chúng tôi theo thứ tự Tứ Ngũ Lục Thất.” Tôi nhịn không được bật cười, tính của lão Long Vương
này cũng thật là.
Long Thất vò vò đầu, vẻ mặt đau khổ: “Vốn còn có San San làm bạn với
tôi, sau nha đầu này đi lấy chồng thì chuồn mất, chao ôi, vẫn là mẫu hậu nói rất đúng.”
“Bà ấy nói thế nào?”
“Bà ấy khuyên tôi từ sớm, con gái có ngây ngô khờ khạo thì còn lấy được
chồng, đàn ông mà ngu ngốc thì chẳng người nào chịu gả, đúng là vậy thật rồi.”
Tôi nghe xong không nhịn được lại bật cười, Vương Hậu và Long Vương đúng là người một nhà, tính tình hợp nhau hết sức. Nhìn thấy bộ dạng Long
Thất đau khổ không thiết sống, tôi liền ngừng cười, định an ủi anh ta
một phen. Nào ngờ lại thấy trong mắt anh ta tràn ngập ý cười. Xem ra, an ủi anh ta thật là chuyện dư thừa. Anh ta có không vui thì cũng như
chuyện hoa quỳnh sớm nở tối tàn, làm bộ vậy thôi.
Anh ta dẫn tôi vào điện phía tây, trong điện chẳng có vật gì ngoại trừ
một tòa bạch ngọc được điêu khắc thành một bể nước, gợn nước màu xanh
trong văn vắt, nuôi dưỡng một đóa hoa sen, trên cánh hoa có vài giọt
nước, trơn láng như ngọc, hơi rung rung, nhưng chỉ đọng trên cánh hoa mà không trượt xuống. Anh chỉ vào giọt nước kia nói với tôi: “Đây là nước
Chung Tình. Có ai tới lấy thì em cho vào trong bình ngọc là được.”
Tôi nhìn mấy giọt nước kia, cảm thấy thật khó hiểu: “Ít vậy sao? Vài giọt này thì lấy mấy lần cho đủ.”
Long Thất búng lên trán tôi một cái, trả lời: “Cô bé ngốc, nước trên hoa sen sẽ chảy liên tục cho em.”
Gặp rộng hiểu nhiều, nào có kiến thức nông cạn như tôi, chao ôi.
Long Thất lại chỉ cho tôi bình ngọc ở đâu, sau đó nói: “Tôi phải đi đây, giờ này năm nào cũng là kiếp nạn của tôi, phụ vương nào có thiếu gì
đâu, tôi phải tặng ông cái gì mới được đây. Đau đầu quá đi mất.”
Anh lại làm ra bộ dạng không muốn sống nữa. Lại còn bứt tóc, như vậy…
tôi quay lưng cười trộm, nãy giờ ráng nhịn đến nỗi gò má cũng đau.
Không ngờ anh ta một bước vọt đến trước mặt tôi, trừng mắt: “Em còn cười tôi? Em không phải muốn giúp người làm vui, giúp người hành thiện sao?”
Anh ta tới gần quá, tôi lập tức thối lui từng bước, tự thanh minh: “Tôi
trước giờ không có tặng quà! Thật sự là không biết ý kiến gì, chỉ là tôi cảm thấy muốn tặng gì cũng phải có lòng, không phải tặng cái gì người
khác cũng thích được.”
“Cái này đúng là làm khó tôi quá đi, tôi tặng nào là dạ minh châu, bảo
kiếm thượng cổ, bàn đào của Tây Vương Mẫu, linh chi từ Nam Cực Tiên Ông, còn nữa…, thế nhưng phụ vương chẳng thích cái nào cả.”
Đúng vậy, nếu là một gã ăn mày, chỉ cần đưa ông ta một cái bánh bao thôi thì sẽ cảm kích rất nhiều, còn giàu có như Long Vương, bảo vật của ông
ta nhiều như sao trên trời, còn thiếu cái gì đâu. Tôi nhìn Long Thất
xoăn tít cả lông mày, rất là đồng cảm nhưng cũng chẳng có biện pháp gì
hơn.
Long Thất nhìn tôi, tôi không nói được lời nào, vẻ mặt không có câu trả
lời, không được giúp được. Anh ta thở dài: “Thôi, tôi đi tìm vận may
vậy, hi vọng có thể tìm được thứ gì đó khiến ông ta vừa lòng.”
Tôi vội nói: “Mau đi đi, còn có thể tranh thủ du ngoạn nhiều ngày nữa đấy.”
Long Thất nghe thế cười một cái: “Tiểu Hợp Hoan đúng là tri kỉ của tôi mà.”
Nói xong rẽ nước mà đi, tôi nhìn thân ảnh anh ta lao vút như mũi tên,
thật sự không biết là anh ta vội đi chơi hay muốn chóng tìm được lễ vật.
Long Thất đã đi được mười bảy ngày, tôi ở Chung Tình điện này rảnh rỗi
tới mức nổi mốc, cũng may tiền thân của tôi là cây, tính tình cũng ổn
định. Còn với tính cách như Long Thất mà bắt anh ta tĩnh tu ở đây thật
là làm khó quá mà.
Trong một tháng chỉ có tiểu phán quan của Diêm La điện lấy nước mà thôi.
Hôm ấy, tôi đang gật gù thì có một tiểu phán quan mang theo thủ dụ của
Long Vương đi tới. Như thể cửa tiệm vừa khai trương, tôi nhiệt tình,
liên tục không ngừng mời hắn ta ngồi xuống ăn miếng bánh uống ngụm nước
trà nghỉ ngơi, vội vàng vào trong điện lấy nước Chung Tình mang ra. Tiểu phán quan nhận lấy thở dà một hơi: “Có cái này, địa phủ chúng tôi có
thể ổn định được rồi.” Tôi nhất thời tò mò, hỏi hẳn chuyện là thế này,
có lẽ tiểu phán quan để chuyện trong lòng cũng thấy khó khăn, rút cuộc
tìm được người chịu nghe, thế là kể cho tôi nghe tất tần tật.
Thì ra ở trên trần gian có một đôi bạn hận thù nhau, đã qua ba thế, thế
này không phải tôi nợ anh thì thế sau là anh nợ tôi, lúc còn sống ầm ĩ
đến ngươi chết ta sống, chết đi mới ngừng. Sau khi vừa chạm mặt nhau ở
Diêm La điện, đúng là gặp lại kẻ thù, tức giận đỏ mắt, đánh nhau đến độ
Diêm La điện chướng khi mù mịt, khiến phán quan đại nhân tức giận đến
nỗi râu cũng cong vểnh lên. Đỉnh điểm là sau khi hai người uống canh
Mạnh Bà rồi đầu thai, cư nhiên lại trở thành một cặp vợ chồng, dây dưa
cả đời. Sau khi chết xuống Diêm La điện lại ầm ĩ không thôi. Lần này đến khi bọn họ đầu thai, Diêm Vương lão gia quyết định để hai người uống
nước Chung Tình, vừa không đại náo Diêm La điện, cũng để bọn họ sống cho an ổn.
Chủ ý này quả thật chính xác, Diêm Vương đại nhân quả thật là anh minh
sáng suốt, sau vị tiểu phán quan nhận nước Chung Tình vui vẻ bỏ đi.
Tôi thấy cặp đôi oán hận này cũng thật là kì lạ quá đi, nếu đã không
muốn người ta thiếu nợ mình, sao phải cứ đời đời kiếp kiếp ở chung một
chỗ với nhau như thế chứ, thật là nghĩ hoài cũng không ra.