Tìm Lại Nụ Cười - Asisu - Ám sát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Tìm Lại Nụ Cười - Asisu


Ám sát



Arista đang đứng sát góc tường, không may rằng, bức tường đã bị khuất xém một nửa, chỉ cần hai tên kia quay mặt lại, họ liền có thể nhìn thấy phần chân váy đen bay phất phới phía sau. Nàng cầu mong rằng mắt chúng không tinh đến nỗi nhìn thấy màu đen trong màn đêm, tuy họ có đèn dầu đi chăng nữa. Thật khốn khiếp, có lẽ lúc đó nàng châm lửa quá tay. Nhưng chúng chỉ nói xong câu đấy, rồi Ragashu men theo tường thành, lao thẳng xuống, bên dưới không cao lắm, lại có sông đỡ, bên dưới có thuộc hạ chờ sẵn. Còn tên Nebanon thì đột nhiên quay sang trái, làm nàng hơi giật mình, nhưng hắn không để ý gì khác, vẻ mặt cười đắc ý đi hướng về chính điện. Nơi đây là quốc cấm, không ai được ra vào, quả là chỗ lí tưởng để bàn chuyện phản quốc thế đấy !

Arista phải quay trở về, hắn đã tiến đến chính điện, cung của hắn lại kế đấy, nếu tiếp tục đi có nguy cơ bị hắn phát giác là rất cao, đành đợi dịp khác. Tuy nhiên, thông tin về việc hắn hợp tác với Babylon thì là một thu hoạch không nhỏ. Nàng lén lút men theo hành lang thần điện, hướng ngược lại với Nebanon, cố gắng chạy thật nhanh. Đến chỗ giao giữa thần điện Sobek và thần điện Anuket, chỉ cần bước xong dãy hành lang này là an tâm, Arista giữ lại bình tĩnh, vừa mới hít thở xong, chợt nàng nghe tiếng nói :” Nữ tử tế, cô đi đâu mà ra ngoài giờ này, trời khá lạnh đấy, nữ thần bị cảm lạnh thì tôi sẽ đau lòng lắm đấy.” Nàng giật thót tim, là Nebanon, hắn đã biết nàng nghe được, hắn quay lại đuổi theo nàng. Không đâu, trước mắt cứ giả như không biết gì là tốt nhất :” Tôi muốn đi ngắm hoa sen vào ban đêm, quốc công đến đây có việc gì.” Rồi nàng quay mặt lại đối diện với hắn, lùi lại vài bước.

Nebanon vừa đi thì chợt nhớ phải đi xem xét tình hình bên Arista một chuyến, vì dù sao nếu nàng là con gái thần linh, sẽ được thần linh mách bảo biết hắn âm mưu. Hắn vừa quay lại, đi đến chỗ giao với thần điện thì thấy nàng run run đứng đấy, nàng sao không ở trong phòng, hay nàng ta nghi ngờ điều gì rồi, hắn muốn hỏi nhử nàng thôi. Hắn toan tiếp tục hỏi, thì một giọng nói líu lo :” Chị Arista, chị đang làm gì ngoài trời lạnh thế, em đang tính qua thăm chị đây,ở chính điện buồn chán quá.”Nàng thở phào trong lòng, con trộm mộ đó lần này xuất hiện đúng lúc thật. Arista được lời quay lại :” Hoàng phi, tôi muốn ngắm hoa sen, ở chỗ ốc đảo tôi hầu như rất ít hoa.”

Carol thấy vậy gật gù tươi cười, rồi bảo muốn đi ngắm hoa chung. Rồi cô quay sang hỏi Nebanon :” Hoàng huynh làm gì ở đây thế, cũng có nhã hứng thăm chị sao?” Nebanon đáp lại ngay :” Ta chỉ muốn đảm bảo an toàn cho nữ tư tế thôi, hoàng phi an tâm.” Hắn sau có cáo từ lui ra ngay. Carol đợi hắn đi khuất liền hỏi :” Chị sợ quốc công phải không, em trong lòng cũng sợ lắm nhưng không biết tại sao, lúc nãy vừa đến thấy chị nhìn mặt hắn lo lắng, có chuyện gì hả chị.” Carol đến đây có một mình, hình như là cô ta trốn đến, chắc có lẽ bị giam lỏng trong chính điện buồn chán quá, cũng vì cái tính này, mà Menfuisu của nàng là vua một nước đã bao lần không yên phải chạy đông chạy tây cứu nó. Dù sao thì hôm nay cái tính đó co như cũng có chút hữu dụng. Arista muốn đuổi Carol về, bây giờ tên kia đi rồi, nàng cũng không muốn bị làm phiền, đã vốn hận Carol nữa :” Cảm ơn hoàng phi đã giúp đỡ, nãy giờ đứng ngoài nhiều tôi hơi mệt nên muốn vào phòng nghỉ ngơi.” Sau đó cáo từ Carol, nàng lui vào phòng suy nghĩ.

Carol buồn bã quay về chính điện, muốn tìm chỗ tâm sự nhưng nào ngờ bị Nebanon phá đám. Bọn Unasu, Ruka và Nafutera không thấy cô đâu đang cuống cả lên, thấy hoàng phi về thì thở phào vui mừng, gặng hỏi cô đi đâu thì cô chỉ trả lời qua loa, không muốn cho chị Arista chuốc thêm phiền phức.

—————-

Sáng hôm sau, vừa hoàn tất buổi cầu nguyện cho người dân ốc đảo, nàng liền chạy sang điện chính, xin phép được tới nhà bà Nora ở hai ngày. Menfuisu không đồng ý, nhưng Arista đã nhờ Carol nói hộ vài lời trước đó, nàng nói với Carol rằng rất bị áp lực trong cung, muốn ra nhà chị Noami vài ngày để nghỉ ngơi thoải mái. Lại thêm nàng buồn bã, đóng cửa thần điện ngày hôm đó, lấy cớ cầu nguyện không gặp Menfuisu, hắn bất đắc dĩ phải đồng ý, không quên phái thêm Unasu, tướng Honsu và một số linh canh theo hộ vệ.

Bây giờ trước cửa và xung quanh dinh thự mới nhà Nora rải rác nhiều lính canh, cứ y như thủ phủ của một quan lại nhất phẩm trong triều. Bà Nora và chị Noami chỉ phì cười rồi cũng không quan tâm, lâu rồi nàng không đến nhà họ như lúc trước, bây giờ còn được nghỉ ngơi hai bữa thì rất vui. Uri và Nigi thì bám nàng không rời mừng rỡ, chăm sóc nàng đủ điều. Không phải Narati không chăm lo cho nàng tận tình, tẩm cung kia cũng không phải thiếu thốn gì, thậm chí còn hơn ở đây, nhưng mà ở đây có hơi ấm, còn ở nơi kia, thì không.

Tối hôm nay, ông bà Nora ra bên ngoài lo thương buôn và mua một số dụng cụ lặt cặt khác, còn Noami cùng Uri thì ra bên ngoài chợ đêm để mua những nguyên liệu lạ về nấu món mà nàng thích. Narati và Nigi thì lo dọn phòng cho nàng cùng mọi người. Với lại, nàng muốn ở một mình.

Arista ra hoa viên ngắm màn đêm và những bông hoa rực rỡ, ở đây tuy trăng không lớn như ở ốc đảo, ánh trăng không mạnh mẽ nhưng hoa ở đây quả nhiên được khí hậu tốt, đủ loại đủ sắc, dù đêm tối vẫn vươn mình khoe vẻ đẹp mĩ miều. Nàng chợt nhắm mắt lại môi mỉm cừoi, để làn gió thổi qua da mặt, đùa nghịch với tóc, nàng đã cả tháng nay không được hưởng thụ cảm giác này.

“Asisu, chị quá đáng lắm, Carol đã làm gì chị mà chị hại nàng ấy.”

“Hãy làm chủ hôn cho chúng ta”

“Asisu, từ nay chị không còn là chị ta, chị là kẻ phản bội Ai Cập.”

“Ngươi muốn tự kết liễu, hay muốn ta giết ngươi”

“Nữ hoàng độc ác, rắn độc.”

“Đồ phản bội Ai Cập.”

Arista vô thức đặt hai bàn tay lên trái tim. Nàng tự hỏi trong lòng :” Nữ thần Iris, liệu con còn xứng đáng được yêu thương.”

—————-

Ở thế giới hiện đại, Raian đang nhìn ra cây xương rồng ngoài ban công, lần đầu tiên thấy nàng, hắn cũng thấy loại cây xương rồng này ở đó. Giờ này nàng đang làm gì, lần trước hắn bắn người kia, nàng cùng Carol đã an toàn chưa? Đã chạy trốn chưa và cuộc sống như thế nào?

Hắn ngẩn ngơ một hồi, quay sang nhìn tấm ảnh nàng trong khung ảnh trên bàn. Tấm ảnh này do hồi nàng còn ở đây, làm hướng dẫn trong viện bảo tàng Cairo, một sinh viên bạn Carol thấy nàng đẹp quá nên chụp lại. Đó là khoảnh khắc nàng đang tập trung đọc văn tự Ai Cập cổ, làm mọi người tròn xoe mắt nhìn. Raian đã xin tấm này về khi mà nàng cùng Carol đều mất tích. Bây giờ nó đang nằm trong khung ảnh trang trọng trên bàn làm việc của hắn. Hắn bất giác cầm khung ảnh lên, một tay chạm phù điêu phía trên mặt bàn. Rồi đứng lên nhìn vào tấm ảnh, tay lại không chủ ý đưa lên mặt nàng trên tấm ảnh. Nàng giống như cơn gió, thoảng đến rồi đi, hắn muốn nắm bắt nhưng rồi nàng lại thoáng không tồn tại.

Trong lòng hắn cũng tự hỏi

Liệu em có thích tôi?

—————-

Đang suy nghĩ trong miên man, chợt nghe có tiếng động, nàng quay lại, một loạt những tên lính Ai Cập xông đến. Nàng chưa kịp thở phào thì thấy một tên cầm kiếm tiến đến. Không phải bọn chúng được phái đến bảo vệ nàng sao. Chết tiệt, đây là cảnh hồi thơ ấu nàng thường gặp, bọn chúng chắc chắn được người khác cài vào để giết nàng.

Hoảng hồn la lên, nhưng hậu viện cách xa cổng chính, lại thêm chắc hẳn mọi người nghĩ lính canh vừa vào trong nên an tâm không có ra hậu viện xem xét. Arista nhanh chân chạy hướng đến hành lang theo ra gian phòng bếp, nhưng chạy chưa được ba bước đã bị những cây thương chặn khắp nơi. Phía trước là bọn chúng, phía sau là tường cao. Khốn khiếp, thoát bằng cách nào đây, không có võ công, không có hộ vệ, không có đường lui. Một tên vừa nhảy vào, nàng vung tay loạn tạo khoảng cách, miệng không ngừng hét kêu cứu, nào ngờ một tên phía ngược lại cầm thương sượt qua vai, máu bắt đầu nhỏ xuống. Tên kia lợi dụng thời cơ kéo khăn che mặt của nàng xuống, hắn chưa kịp bình phẩm thì bị nàng rút từ chân ra con dao bạc đâm ngay bụng, dù bị vết thương bên vai trái, nhưng tay phải đã kịp thời lấy được dao bạc dưới chân. Cố hết sức, cắn răng chịu đau vết thương, càng lui về phía bức tường, tay phải giữ chặt áo choàng che nửa mặt. Những tên kia gầm gữ sấn tới.

Đột nhiên, bọn chúng bỗng thoáng lên ánh mắt hoảng sợ, đứng khựng lại một chút. Nàng cũng khó hiểu quay lại phía sau thì nhận ra, bức tường như đang bị tách ra từng bên dưới, những ánh hào quang từng vòng toả ra, càng ngày càng lan rộng, ánh hào quan đi tới đâu, bức tường như tan chảy tới đó, những viền chung quanh như một thứ axit bám trên tường, rồi một người đàn ông dung mạo gần như hoàng đế, ăn mặc có phần cổ quái, mạnh mẽ từ trong bước ra. Raian thấy Arista bị máu làm cho ướt đỏ một bên vai áo, lúc này đã ngã quỵ, thở dồn dập, liền lo lắng ôm vào lòng, hắn giống như sư tử bị chọc bị thương, ánh mắt căm thù nhìn đám ngừoi kia. Bọn chúng đã từng nghe tin đồn nàng được thần linh phái ngừoi xuống cứu lúc bị bắt cóc, nhưng vẫn còn hoài nghi, bây giờ tận mắt nhìn thấy, thận khiến ngừoi ta hoảng sợ. Nhưng mà hoàng tử Hitaito nghe nói bị trừng phạt tới gần như sự sống mong manh, bọn chúng nghĩ thân phận như chúng là chết cái chắc, nhưng vì gia đình, trước khi chết cũng phải giết cho được ngừoi nữ kia.

Một tên phát hoả trước cầm thương lao vào. Raian vì không chuẩn bị súng trước, lại đang không ở trong phòng như những lần trước, không suy nghĩ được gì, đưa tay lên đỡ cho nàng, thương đâm vào tay đau nhói, các dây thần kinh trên tay như đứt từng khúc, thế nhưng hắn dường như không có cảm giác, hắn chỉ quan tâm đến một điều, phải cứu nàng. Arista hoảng hồn nhìn hắn, máu bắt đầu thấm ướt cái tay áo mà ở hiện đại gọi là sơmi trắng. Nhưng Raian lần này không mang súng, hắn liền rút con dao bấm mà hắn hay phòng thân. Thấy người kia chỉa cái vật hình chữ nhật về phía mình thì ỷ y, tuy nhiên vừa đến độ đủ gần, Ryan một tay luồn qua phía dứoi cầm theo vật đó, bấm nút, lữoi dao bật ra, xuyên qua bụng, đâm chết tên kia ngay tức thì. Bọn người đằng sau quá hoảng sợ, một vật nhỏ nhắn chỉ bằng chừng nửa gang tay lại làm tên mạnh nhất đám chết không kịp chối. Lúc này, bọn Unasu và Honsu mới hoảng hốt chạy vào.

Ryan vừa quay lại hỏi nàng, vẫn là câu hỏi hôm đó :” Isis nàng có sao không?” Hình như Raian còn đang tính hỏi gì đó thì bị một ma lực ở bức tường phía sau hút vào, nàng ánh mắt thâm trầm nhìn hắn bị cuốn đi. Bọn Unasu chỉ kịp nhìn thấy những vầng hào quang dần khép lại và những tia như axit đặc thu về, bức tường không một dấu tích, như thể chưa có gì đụng vào nó, nàng nhanh chóng quay mặt đi, với mạng che bị rớt gần đó che mặt lại. Tất cả đều tỏ ra sợ hãi, đây là lần thứ hai, bọn họ chứng kiến thần linh phái ngừoi cứu nàng. Unasu thấy Arista bị thương thì điên tiết chạy lại ôm nàng, một bên bảo vệ nàng, một bên xông lên giết chết bọn kia, bọn kia cố chống trả nhưng kiếm thuật làm sao bằng, đến tên cuối cùng thì tướng Honsu kịp cản Unasu lại, bảo giải về điều tra, hắn mới dừng lại.

—————

Raian vừa bị hút về phòng thì trong lòng giận điên lên không thôi, hắn bị hút về, bên kia nàng cò bị mấy tên còn lại làm bị thương nữa không, có ai đến giúp nàng không, tại sao nàng bị truy đuổi, chắc chắn là do tên kia thù hận lần trước chưa bắt được nàng nên giờ mới muốn giết nàng. Dường như có thế lực gì đó ngăn cách nàng và hắn, lúc nãy hắn muốn ôm nàng cùng vào vòng xoáy về đây với hắn, nhưng có một lực ngăn cản cứ đẩy hắn ra xa nàng.

Lúc nãy đang nhìn ảnh nàng suy nghĩ, chợt vô tình lỡ tay làm rơi bể kiếng trên khung, hắn liền linh tính không biết nàng có chuyện gì không, miểng kiếng có mảnh rơi vào tấm phù điêu, hắn lại đợi một mảnh ra để lấy miểng kiếng đó, đột nhiên bức trường trong phòng hắn có một lỗ đen, bên trong là những vòng tròn trắng xoáy quanh, hắn nghe thấy bên kia có tiếng nàng hét, không suy nghĩ mà lao đến.

Chết tiệt, bây giờ hắn mới thấy đau, cánh tay giống như không còn cảm giác, như thể hắn không còn tay nữa vậy, hắn cố lết đến giường. Rồi Ryan lâm vào hôn mê.

—————

Sau khi đưa Arista về trị thương, Menfuisu biết tin liền nổi giận đòi chém chết tất cả bọn lính được phái theo bảo vệ nàng, cách chức Honsu và trừng phạt Unasu, nhưng bọn họ đều không phản kháng gì.Unasu bây giờ hắn mới hiểu hết lòng của hoàng đế khi thấy lệnh bà bị thương, thữ không màng hậu quả, chỉ muốn giết tên đó cho bằng được thì thôi. Nhưng may mắn có nàng và Carol đỡ lời, bọn họ mới an toàn.

_Hoàng thượng, tiểu nữ đã không sao, là do tên sai khiến bọn ngừoi kia cho chúng trà trộn làm lính Ai Cập nên họ mới không đè phòng. Nếu vậy chẳng phải lỗi tuyển quân lính là ở Ngài và tướng Minuê sao, tại sao lại trách bọn họ. Còn gia đình Nora, nếu Ngài dám đụng đến bọn họ tiểu nữ lập tức trở về với nữ thần.

Carol đứng kế bên hiểu ý nàng, lại bản tính vốn lương thiện, cũng nói giúp vài câu, Menfuisu bị nàng doạ cũng êm êm đồng ý. Bà Nora cùng Noami và Narati ngồi túc trực bên nàng mọi lúc. Bọn họ nghe tin lập tức đến kế bên nàng ngay. Arista cảm thấy thật may khi không bị hôn mê, chỉ mất máu nên cần tịnh dưỡng là đủ. Nàng suốt ngày chỉ nhớ đến người kia, anh trai của kẻ trộm mộ, tại sao lại vì nàng mà chịu thương, hắn là kẻ thù của nàng, hà tất phải làm như vậy. Trước giờ, chưa từng có ai vì nàng mà đỡ dùm nàng như vậy, không biết hắn vết thương sao rồi, lúc hắn bị hút đi nàng đã rất lo, nhưng thế giới hiện đại, cái gì cũng có thể cứu được. Ngươi là kẻ thù, xin đừng làm Arista lo lắng như vậy.

Carol và Menfuisu đến thăm nàng thường xuyên, nhưng nàng chỉ tiếp chứ không cho ở lại cùng qua đêm. Không hiểu tại sao, nàng dần dần không còn muốn Menfuisu kề cận, dù rằng trước đây nàng sống chết chỉ để được như vậy. Carol thì nàng chỉ muốn chực giết nó, tại vì nó mà nàng mới bị abứt cóc, mới có chiến tranh, nàng mới phải về hoàng cung, mới bị ám sát. Nhưng mà nàng lại nợ anh nó một lần, với lại nàng đã hứa với lòng không giết ngừoi nữa, nên nhẫn nhịn nó vài câu rồi thôi. Dù sao nó cũng giúp đỡ vài câu cho gia đình dì mẫu.

Từ sau chuyện ám sát, chuyện nàng là con gái nữ thần, hiện thân của nữ thần ngày càng nổi hơn, thậm chí còn được người ngừoi quan tâm và tôn sùng hơn cả Carol. Mọi người đều mô tả Raian như thể ngừoi hộ vệ được thần linh sai đến bảo vệ nàng mọi lúc mọi nơi, không được xúc phạm nàng. Trong khi cô gái sông Nile luôn là hoàng đế đi cứu, thì nàng luôn được thần linh hiện ra trợ giúp. Mọi ngừoi dân trong thành đến trước điện đều một lòng cầu mong cho nàng chóng khỏi. Nhưng nàng nhàn nhạt lấy cớ vết thương chỉ trong điện, chỉ có dân từ Amet nàng mới ra ngoài tươi cừoi cảm tạ. Với nàng, chỉ có ngừoi dân ở ốc đảo mới xứng đáng.

Vài ngày sau, vì chuyện của nàng đã trở thành đại sự quốc gia quan trọng bậc nhất, nên mọi chuyện sẽ được xét xử công khai. Tên còn sống xót được áp giải lên, ngừoi hắn đầy vết roi, nhìn thật sợ. Menfuisu ngồi trên cao cùng Carol, bên cạnh còn có Nebanon và Imotep. Nàng ngồi ngay cận dưới, nàng đã yêu cần Noami được ngồi cùng để chăm sóc nàng, Unasu ở đằng sau tự ý bảo vệ. Menfuisu gần như rống lên :” Nói, là ai sai khiến ngươi.”

Tên kia trong thoáng chốc, mắt long lên, nhìn chòng chọc Menfuisu cùng Carol, làm cô run rẩy, nép phía sau Menfuisu, hắn cũng thuận tiện ôm cô dỗ dỗ vài cái. Chợt tên kia nói lớn, nghiến răng từng chữ một :

_Chính là hoàng phi Carol đã sai ta.

_Không phải thiếp. Ta không có.

_Không được nói láo, ngừoi đâu đánh cho đến khi hắn nói thật.

Chợt Nebanon lên tiếng :”Hình như hắn có điều muốn nói, cứ để hắn nói hết.” Carol lúc này càng hoảng sợ nhìn tên kia, mắt rưng rưng muốn khóc. Nhưng cô tin Menfuisu sẽ tin cô, tên kia chỉ là xàm tấu. rồi tên kia nói tiếp

_Chuyện tôi nói là thật. Ngươi là một hôn quân Menfuisu, thế nên lệnh bà Carol, con gái sông Nile mới được đưa đến để gây chiến tranh, nhằm trao vương quyền của Ngài cho một ngừoi tốt hơn. Lúc con gái thần Iris xuất hiện, để ngăn cản chiến tranh, lệnh bà không muốn kế hoạch bị phá vỡ, nên mới sai chúng tôi đến giết nữ tư tế.

_Ta không có lí do gì để hại chị Arista cả, ta không phải. Tên lính kia, ngươi có bằng chứng thì hãy nói. Đừng li gián tình cảm của ta và chị Arista mà gây náo loạn Ai Cập.

_Ta sẽ cắt lữoi ngươi dám vu oan hoàng phi của ta.

_Menfuisu, hôn quân, chẳng lẽ ngưoi không thấy, Carol là thần linh, nhưng mỗi khi gặp nạn đều là để ngươi đến cứu không, còn nữ tư tế đều là do thần linh hiện thân đến ứng giúp. Tại sao lệnh bà không kêu thần linh hiện thân trừng trị mà phải đợi ngưoi đến, chẳng phải để gây hận thù chiến tranh sao.

_Ngươi đừng vu cáo hoàng phi. Nếu như vậy, ngay từ đầu hoàng phi phải phái ngừoi giết nữ tư tế rồi chứ, tại sao lại đến bây giờ mới ra tay. Ngưoi nói có sơ hở

_Đúng rồi, đúng rồi.

_Cách đây hai hôm, lệnh bà đang chuẩn bị cho cuộc chiến, để khiến ngươi bại trận, sợ nữ tư tế biết được, nên đi đến điện của nữ tư tế thăm dò, thấy nữ tư tế bên ngoài liền lo lắng sợ bị phát hiện rồi, nên tính giết chết, nào ngờ tên Nebanon kia đi tới nên chúng tôi mới không dám ra tay. Đợi đến lúc nữ tư tế muốn ra ngoài nghỉ ngơi, lệnh bà liền ủng hộ vài câu, thuận tiện cho chúng tôi hành sự

Nebanon gật đầu tỏ ý hôm đó thấy Carol một mình với nàng. Chuyện đấy cũng là sự thật, nên Arista gật đầu công nhận đã gặp Carol.

_Vậy tại sao ngưoi lại nói ra, không sợ bị thần linh trừng phạt.

_Dù gì tôi nói ra mọi chuyện cũng sẽ xảy ra theo ý cô gái sông Nile nữ thần, nhưng tôi sợ sẽ bị nữ thần Iris trừng phạt.

Nói rồi hắn đột ngột đưa cổ vào đao tự tử. Không ai phản ứng kịp.

Mọi nghi vấn đều đổ dồn về Carol, mọi chuyện hắn nói đều trùng khớp và hợp lí. Khi mà hiện tại, cô gái sông Nile là ngọn nguồn của chiến tranh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN