Tìm Lại Nụ Cười - Asisu
Cảm giác quen thuộc
Từ lúc Asisu ra đi đến bây giờ đã được hơn một năm, tình hình Ai Cập và các nước vùng Trung Đông dĩ nhiên biến đổi không ít. Những biến đổi này đã tạo nên bước ngoặt lớn cho việc nhìn nhận sự thống trị của hầu hết các vị vua sau này.
Sau khi lễ an táng Asisu hoàn tất, Ai Cập tiếp tục đau buồn đôi ba ngày, rồi với sự khuyên can của Imotep cùng một số quần thần nên Menfuisu cố gắng áp chế nỗi buồn và lấy lại tinh thần tiếp tục công việc triều chính. Không đợi lâu, Nebanon liền được kết án và xử chém bêu đầu thị chúng. Mặc dù Menfuisu coi thế là còn nhẹ nhàng với hắn, nhưng Carol đã nhân từ không muốn hình phạt thái quá, vả lại trước đó, hắn có bãi bỏ một số hình thức xử tử tàn khốc rồi. Nebanon những ngày trong ngục vẫn mong chờ bên ngoài sẽ có thủ hạ đến cứu, tuy nhiên vì quân linh bố ráp khắp nơi, bọn họ lo cho tính mạng và sự trừng phạt của thần linh hơn là cái nghĩa khí cứu chủ, cuối cùng trước khi chết, hắn đã thừa nhận tội lỗi. Điều duy nhất hắn khúc mắc trong lòng và ôm theo nó ra đi, đó là : mọi người ai cũng ham mê quyền lực, hắn cả một đời muốn leo lên ngôi cao, còn Asisu có trong tay mọi thứ, nhưng cô ta lại từ bỏ tất cả, ấy là vì sao? Những quan viên theo phe hắn cũng bị xử phạt theo luật lệ Ai Cập, một vài người nhẹ nhất bị cách chức, tịch thu gia sản, một vài bị lưu đày, số nặng hơn thì được ban rượu độc. Menfuisu vô cùng gặp khó khăn trong việc sắp đặt lại các vị trí quan viên. Hắn thật ngạc nhiên, số lượng quân thần theo Nebanon lần này khá nhiều, vì vậy vị trí bỏ trống gần như hơn một nửa số chức quan cần có trong việc phục vụ triều đình. Carol với trí thông minh đã cùng Imotep hỗ trợ cho Menfuisu tổ chức các cuộc tuyển nhân tài. Tuy chiêu mộ được kha khá , nhưng toàn là những người trẻ tuổi, bồng bột như hoàng đế, thiếu kinh nghiệm trong việc lớn quốc gia, nên chỉ có thể đảm đương những chức quan nhỏ trước, những quan viên xót lại vốn dĩ có đủ khả năng đảm nhận chức lớn thì hầu hết đều từ quan vì vụ kinh hoàng vừa qua tác động quá lớn,chức quan trọng yếu vẫn là vấn đề nan giải. Menfuisu nhủ thầm, cũng may mà còn có tể tướng Imotep và tướng quân Minuê, nếu không chắc một mình hắn không cầm cự được.
Unasu đã hoàn toàn chuyển sang bên đội cận vệ cung hoàng phi, vì Ruka bây giờ đã lộ thân phậ thật đã trốn chạy về Hitaito. Còn tướng quân Nakuto cùng đoàn ngừoi Noami trở về ốc đảo Amet. Noami một tay chăm lo đứng đầu nơi đấy, Nigi và Narati trở thành thân cận của Noami, còn Ari cùng Nakuto kiên quyết làm người canh chừng bảo vệ bên lăng mộ Asisu tại rìa ốc đảo. Amet không biết từ bao giờ, được mọi ngừoi khắp nơi gọi là Đảo Thánh Thiêng, chắc có lẽ nó ngày càng được phát triển mạnh mẽ và lăng mộ của con gái nữ thần đặt tại đây. Người ta một mực tin rằng, chính nữ thần đã luôn hiện hữu chúc phúc cho nơi này.
Tình hình kinh tế Ai Cập như một giọt mưa từ trên trời cao rơi thật nhanh xuống đất, vỡ tung toé một cách nghiêm trọng. Sau khi Ragashu trở về Babylon, hắn tuyệt nhiên không còn đả động gì chiến tranh, cũng chẳng đề cập đến việc kết lại liên minh với Ai Cập. Hắn ra sức tập trung phát triển kinh tế thương buôn trong nước, với tài năng lãnh đạo của hắn, kinh tế chẳng mấy chốc đi lên, hắn liền đẩy mạnh những nguồn lời lãi hiện kim đó cho việc xây dựng quân đội hùng mạnh. Cứ như vậy, Babylon ngày càng đi lên như diều gặp gió. Các nước nhỏ xung quanh tìm đến xin liên minh, quy hàng Babylon càng ngày càng nhiều. Tuy nhiên, Babylon cấm tất cả những gì liên quan đến Ai Cập. Hàng hoá Babylon không được trao đổi với ngừoi Ai Cập, hễ là thứ gì từ Ai Cập được cập cảng Babylon hoặc thương buôn của Ai Cập đều bị đánh thuế không phải gấp đôi, mà là bốn năm lần, chỉ trừ Amet.
Bên phía Hitaito, Izumin cũng không phát động chiến tranh nữa, liền kí liên minh với Babylon. Tuy rằng kinh tế bên Hitaito không tiến bộ vượt bậc như Babylon, nhưng nhờ vào liên minh này không chỉ là nông nghiệp mà buôn bán cũng thuận lợi thấy rõ. Những kinh nghiệm về nông nghiệp cùng những sản phẩm chỉ trồng được ở một nơi, bây giờ được hai nước trao đổi, ngừoi dân phong phú hơn về lương thực. Lại nói đến buôn bán, nếu một sản phẩm làm ra ở Babylon giá mười đồng bạc, nhưng cùng sản phẩm đó làm ở Hitaito thì do điều kiện thuận lợi hơn nên làm ra chất lượng vừa tốt và giá chỉ có năm đồng bạc, thương nhân Babylon sẽ mua lại với giá bảy đồng bạc. Đôi bên cùng có lợi. Dĩ nhiên, Hitaito cũng áp dụng chế độ tuyệt giao với Ai Cập như Babylon.
Người dân khắp nơi, tất nhiên trừ dân Ai Cập, chẳng dại dột gì mà đâm đầu vào Ai Cập làm ăn.
Hai nước lớn liên minh, các nước nhỏ xung quanh thần phục. Dần dần các nước nhỏ gần Ai Cập, như Libya (công chúa Kafura), Nubia(hoàng tử Massha),…đều có thù trước với Menfuisu, nên đồng loạt chuyển sang quy thuận một mối về hai nước lớn kia. Algol thì từ trước đến giờ không có biết rõ sự thể, chỉ biết loáng thoáng Asisu chết rồi hai đế quốc lớn kia lại không phát động chiến tranh, như một con ruà rụt cổ, nhưng hắn thì khác, thù cũ, hắn quyết trả bằng được, nếu những tên kia không tham gia, thế lại càng hay, sự việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Lại thêm đế quốc Minoa, thái hậu bị thương gần như hấp hối, quốc vương Minosu bị Atorat khống chế bắt làm bù nhìn, Atorat lại là điểm chốt chính trong thuỷ chiến của Minoa, nên thế cục bây giờ ở đó rất hỗn loạn. Mọi quyền hành đều nằm trong tay, Atorat thù hận Carol đã ghét bỏ hắn, nên đã hợp tác cùng Assyria.
Ai Cập bây giờ bị cô lập hoàn toàn. Thương buôn cực kì khó khăn, những mặt hàng dần không phong phú và cải tiến, chỉ có trong nước buôn bán với nhau, một số mặt hàng vốn dĩ ngừoi dân ở đây không thể tự làm ra, trước đây phải du nhập, giờ thì hay rồi, không ai chịu bán cho Ai Cập thì lấy gì mà mua. Về nông nghiệp cũng như thủ công, mặc dù Carol với kiến thức hiện đại đã giúp người dân khắc phục một số thứ, nhưng có những cây không trồng được ở Ai Cập, dù cô biết có kĩ thuật lai tạo giống, nhưng thời cố đại làm gì có đủ phương tiện để thực hiện, còn thủ công. Rất nhiều người dân tứ phương trước đây đến Ai Cập làm ăn, bây giờ họ bằng mọi cách rút khỏi Ai Cập, một lượng hàng lớn bị hao hụt. Tuy rằng Ai Cập có hai vị lãnh đạo thông minh, nhưng có một số chuyện, không phải thông minh là có thể làm được.
Bên phía nữ hoàng Amazonet cũng chẳng thể giúp ích gì được nhiều cho Ai Cập, chính họ còn đang phải chuẩn bị đối mặt với nguy cơ chiến tranh. Imotep cũng cố gắng hy vọng có thể cải tiến tình hình từ việc xin nhờ Amet hỗ trợ, như Noami lạnh lùng từ chối, dù cho Ai Cập có bị giặc đánh tới, bọn chúng cũng nhất định chừa ra Amet không đụng vào, không vì danh của nữ thần, cũng vì đằng sau Amet còn có Babylon và Hitaito chống lưng. Ai Cập vừa chịu chiến tranh kinh tế, vừa đối mặt với nguy cơ chiến trường. Mọi tình huống xảy ra đều bất lợi cho Ai Cập. Càng ngày càng có tin đồn lan rộng, rằng Ai cập vì đã ruồng bỏ hiện thân của nữ thần, nên bây giờ bị trừng phạt. Kinh tế tụt dốc không phanh thì làm gì có đủ điều kiện để xây dựng quân đội mạnh, chiêu binh giỏi. Phiến loạn lại nổi lên khắp nơi.
Imotep liền nghĩ ra một cách tạm thời chế ngự tình hình, kế hoạch của ông là để Menfuisu dẫn quân đi tấn công đánh chiếm một nước nhỏ, chính xác là Media, nhằm vừa có thêm nguồn cung, vừa răn đe một số nước chư hầu phản bội Ai Cập. Với các nước như Media, dù quân đội Ai Cập không còn hùng mạnh nhưng vẫn thừa sức để chiến thắng. Vậy là kế hoạch của Imotep được đa số đồng tình và Menfuisu nhanh chóng thực hiện.
Tuy nhiên, hoàng đế Media đâu dễ để nước bị bắt nặt. Hắn lợi dụng một lần Carol đi xuống chợ Têbê, liền lừa nàng lạc sang gần ranh giới Libya, sau đó loan tin dụ Menfuisu đến, đổ lỗi cho bên Libya rằng giam giữ hoàng phi, sau đó âm thầm để họ rơi vào bẫy, bắt sống được hoàng đế Ai Cập. Carol gian nan lắm mới về lại được cung điện ở Hạ Ai Cập. Cô liền nhớ lại một cách ngày xưa người Trung Quốc đã dùng, cô liền lấy tư cách hoàng phi, thông báo rằng hoàng đế Ai Cập đã chết vì bị bọn tạo phản chuốc độc, chọn nơi an nghỉ kim tự tháp gần với kim tự tháp của tiên đế, cách lăng mộ chị Asisu không xa, mọi lễ nghi, vật dụng, việc quốc tang, cô đều làm như thật. Chỉ có vấn đề quan tài rỗng, để mọi người càng tin tưởng, cô bèn nghĩ đến tấm phù điêu, cô thuyết phục Noami, tuy lúc đầu khó khăn, nhưng vì nghĩ hoàng đế chết thật, nên cũng thay Arista làm chút gì đó, nên cuối cùng đã đồng ý. Dù tấm phù điêu đặt gần Asisu để chị dễ kiểm soát nó, nhưng bây giờ dời đi, nếu có chuyện gì cô tự nguyện chịu lời nguyền giáng phạt, phải cứu Ai cập. Tấm phù điêu được đặt cạnh gian phòng quan tài của Menfuisu. Nhằm bảo vệ ngăn không cho bất kì ai đến gần một phần, một mặt lan truyền tin này : Kim tự tháp của hoàng đế Ai Cập được nữ thần bảo vệ. Sự thật sẽ không bị lộ.
Carol bây giờ nhớ lại lúc trước, không khỏi phì cười trong lòng, thì ra lúc đó, nàng thấy mộ của Menfuisu liền cảm thán vị hoàng đế này chết trẻ, rồi những bức khắc trên tường về cuộc đời của ngừoi này, việc tại sao trong quan tài lại không tìm thấy xác ướp, lại còn tấm phù điều kia bị nàng vô tình đánh rớt trong lúc quan sát kim tự tháp của Menfuisu. Mọi kí ức khơi gợi lại. Thì ra, chính một tay nàng sắp xếp ở mấy ngàn năm trước đây này.
Bọn ngừơi Media bán tín bán nghi tên hoàng đế mình đã bắt được, nếu hắn là hoàng đế giả, vậy tên hoàng đế thật chỉ giả vờ trúng kế. Còn nếu tên này là thật, thì màn kịch kia chẳng phải chứng minh cho thấy Ai Cập từ bỏ hắn rồi sao, có lẽ hắn đã trở nên vô dụng, nhưng phải giữa mạng hắn phòng ngừa mọi tình huống. Bọn chúng quyết định cùng hợp tác với Libya tấn công Ai Cập trước, rồi quyết định xử lí tên này sau, để đảm bảo. Bọn Algol cũng chuẩn bị tấn công Ai Cập thì hắn lại chần chừ, đợi bọn kia làm tốt thí trước. Khi mà quân Media và Lybia tiến công thuận lợi vào thành, chúng thầm nghĩ hoàng phi Carol có tài quân sự mà để sự việc như thế nào sao, chỉ là hư danh, rồi cười mỉa mai. Trong lúc đó, Minuê cùa Honsu đã được lệnh theo dõi sẵn ở chỗ giam Menfuisu, lúc này thi quá dễ để cứu hoàng đế ra. Sau khi thoát ra, Menfuisu thần tốc quay về nắm quân Ai Cập, trong đó có một số quân lính được Carol ra lệnh ẩn đi, nhằm che mắt để mọi ngừoi thấy quân Ai Cập ít ỏi và yếu ớt. Menfuisu với sự dũng mãnh và tài thao lược quân sự bẩm sinh, lại quân Ai Cập rõ từng ngóc ngách trong thành. Chẳng bao lâu sau, quân giặc bị bao vây ngay giữa lòng thành. Trận chiến ngã ngũ.
Điều đó đã gây ra một chấn động lớn.
——————-
Hôm nay, Raian vừa từ Mỹ đáp máy bay xuống thủ đô Cairo, Ai Cập. Hắn vội lên chiếc xe Audi đen sang trọng đến ốc đảo phía tây. Ốc đảo Amet ngày nay ngừoi ta không còn gọi thế nữa, nó cũng không có tên rõ ràng, chỉ được gọi là Thiên Đường Sa Mạc. Chuyến đi này chỉ có hắn và thư kí, tin về Isis và Carol đều chưa có, hắn phân vân không biết lần này đến Ai Cập có nên nhỉnh chút thời gian đích thân hắn đi tìm hay không. Dù sao hắn cũng không phải là thám tử, nhưng cứ đợi thì hắn lo lắng và nóng lòng chết mất. Thời gian lâu như vậy rồi còn gì.
Lần đầu nhìn quang cảnh của hòn đảo, quả nhiên là chỗ yêu thích của các ông trùm, những nhà tài phiệt. Biệt thự mọc lên khắp nơi, hồ bơi xanh dưới ánh mặt trời chói chang, quả thích hợp cho việc tắm nắng và thư giãn. Mùi vị của cát và gió phảng phất. Đúng thật là lí tưởng. Hắn rảo bước đi về một căn biệt thự lớn nhất ở đây, đó là nơi các doanh nhân hàng đầu sẽ có cuộc họp quan trọng thương thảo về dầu khí.
Cuộc họp diễn ra nhanh hơn hắn nghĩ, hình như hòn đảo này tạo cho mọi ngừoi cảm giác dễ chịu nên mọi việc hầu như đều suông sẻ, việc chính tuy đã xong, chỉ có điều còn một vài việc lặt vặt cần mọi ngừoi ở đây vài ba hôm để giải quyết trong một buổi họp khác.
Raian từ tốn bước ra xe, ngôi biệt thự hắn sẽ ở là căn số năm, ung dung lái xe đến đó, sau khi để xa đúng chỗ, hắn bước vào quan sát. Mọi thứ ở đây được thiết kế khá độc đáo nhưng không kém phần sang trọng, hắn đặc biệt thích những khung cửa sổ rộng mở, thậm chí phòng bếp được lắp một tấm kiếng trong có thể nhìn hướng ra sân vườn thay cho mảng bê tông bít bùng. Bước lên lầu, vào phòng ngủ, bước ra cửa sổ quan sát. Đột nhiên, hắn nhìn ra phía xa xa, hình như đó là bảo tàng ở đây, nghe nói trước đây nó là thần điện gì đó của người Ai Cập, khi ốc đảo này được mua lại để đầu tư, mọi thứ cổ xưa hầu như không còn nguyên vẹn, chỉ có thần điện đó vẫn uy nghiêm ở đấy. Người ta đã sửa lại để thành bảo tàng, lấy chính những thứ trong thần điện lồng kiếng bảo vệ và trưng bày. Phía sau hắn còn nghe nói có lăng mộ công chúa gì đấy, nằm trong công trình khảo cổ của tiến sĩ Brown thì phải, lần trước nghe đâu ông ta còn dắt theo nhóm sinh viên của Carol khám phá kim tự tháp gì gần đấy, tuy nhiên về lăng mộ kia tiến sĩ Brown chưa khám phá được vì có nhiều mật động cơ quan hơn, lại thiếu máy móc gì đấy nên chưa kịp. Hắn đọc trên báo có biết tiến sĩ nói mọi thứ đã được chuẩn bị xong, hai ngày sau tiến sĩ sẽ tới đây để tiếp tục công trình của mình. Có lẽ hắn sẽ gặp được tiến sĩ đấy.
Nhưng mà, sao nơi ấy khiến hắn có cảm giác quen thuộc thế, nhìn chăm chăm một lúc, hắn đột nhiên dấy lên trong lòng suy nghĩ muốn đến đó. Không nói lời nào, hắn chạy vội vàng như có lực hút từ phía kia. Chạy ngang qua ông quản gia đang tính đến chào hỏi hắn khiến ông ngạc nhiên không thôi. Hắn không biết đường, như cứ nhằm theo cảm giác và định hướng của đôi mắt mà chạy. Hắn chạy như thể có ai đó rất quan trọng đang đợi hắn ở đó. Gần đến nơi, hắn mới ngừng một chút, ôm bụng thở dốc, như thể hắn vừa chạy vừa quên thở vậy. Trấn tĩnh lại một chút, hắn ngập ngừng đi về phía cánh cổng trắng cao cao của bảo tàng kia. Bảo tàng ở đây không tính vé, nhưng muốn vào phải đăng kí trước, có ngừoi hướng dẫn rồi mới được vào. Chỉ vừa bước gần đến cửa, còn cách vài bước, hắn liền cảm thấy trong kia như có thứ gì thôi miên hắn. Đầu hắn vang lên giọng nói
“Đến đây Raian”…”Raian”…”Raian”…”Raian tới đây đi”…”Raian”…
Mỗi câu vọng lên là lại thúc giục bước chân của hắn tiến về phía trước. Cho đến khi một giọng nói như hét làm hắn bừng tỉnh.
_Raian, cháu tính đi tham quan bảo tàng đấy à, cháu đăng kí ngừoi hướng dẫn chưa, hay để tôi làm hướng dẫn cho cậu nhé.
_Ồ, tiến sĩ Brown, lâu quá mới gặp bác.
_Ta kêu cháu này giờ, cháu cứ như ngừơi mất hồn không nghe.
_Cháu xin lỗi, bị viện bảo tàng này làm cho tò mò quá. Sao bác đến sớm vậy, báo nói hai ngày nữa mà.
_Ta nôn quá nên đến trước. Cháu có muốn đi chung với ta lúc đó không. Đảm bảo thú vị hơn viện bảo tàng này nhiều.
_Thôi đi bác, cháu bận lắm. Bây giờ cháu đưa bác về nhé, lần sau tham quan chỗ nằy cũng được, bác ở căn số mấy.
_À ừ, vậy cũng được, ta ở căn số mười.
Tiến sĩ Brown muốn đi xem xét tình hình ở đây một vòng trước, ông quá háo hức cho chuyện sẽ thựuc hiện trong mấy ngày sắp tới. Tuy nhiên, Raian đã lên tiếng, cũng lâu không trò chuyện, mời cậu ta một bữa trưa cũng là ý hay.
Hai bóng người quay đi về hướng ngược lại với bảo tàng, nhưng một người cao hơn cứ chốc chốc lại ngoái đầu lại nhìn, hắn cũng không hiểu tại sao, chỉ là cảm giác khiến hắn làm như vậy. Hắn cực géht bị những cảm giác như khống chế. Liệu hắn có nên quay lại đây.
—————-
Các bạn cứ an tâm là mạch truyện Fia đã nghĩ ra xong từ trước rồi, sau đó tìm cách giải quyết những chỗ bất hợp lí rồi mới viết lên đây cho các bạn. Mọi tình tiết khó hiểu sẽ dần dần được giải đáp từng chút qua các chap. Vì vậy mong các bạn đừng nôn nóng mà thấy sơ hở nhiều quá nhé. Fia không viết dạng mì ăn liền đâu. Thật lòng Fia tôn trọng độc giả lắm nên không có viết nhăng viết cuội đâu.
Fia sẽ cố gắng trau chuốt câu văn hơn nhé
Giải thích về từ cho bạn bubuphan mình có bổ sung thêm vào chap trước rồi nhé.
Còn kỹ năng type Fia không có thông thạo lắm nên có thể gõ sai thiếu dấu, mọi ngừoi bỏ qua cho Fia nhé.
Fia buồn nên bức xúc xíu thôi hà, mong mọi ngừoi thông cảm.
Fia cám ơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!