Tìm Lại Nụ Cười - Asisu
Hãy tìm tôi
Raian đang đứng trước một cô gái đẹp, nhưng nàng lại cực kì lạnh lùng, không nói với hắn lời nào, mặc cho hắn lo lắng vì nàng không thôi. Bất chợt trong vô thức, hắn đưa tay lên chạm vào má nàng, xua những kí ức của hắn về nàng chạy đến gian phòng đây.
Raian dĩ nhiên không phải là người dễ yêu, hay phải lòng chớp nhoáng một ai đó.
Isis, cô gái này, lần đầu tiên hắn gặp là lúc nàng đến xin giúp đỡ tìm lại em trai. Nàng mang nét đẹp ngọt ngào của những cô gái phương Đông, không biết có phải vì hắn từ bé lớn lên bên Mỹ nên đã quá ngán ngẩm nét đẹp Tây Âu hay không, hoặc do bẩm sinh hắn đã ưu ái thích phương Đông. Ngay từ lần gặp nàng lúc đó, hắn trong lòng loé lên một tia thích thú, hắn muốn tìm hiểu cô gái này, nàng có một lực hấp dẫn vô hình đối với hắn. Tuy nhiên, với địa vị và gia thế của gia đình hắn, hắn không thể không đề phòng người lạ, hắn buộc phải hoài nghi nàng, một người không rõ xuất thân, hắn phải canh chừng nàng có âm mưu gì đó hay không. Nhưng mà sẽ không sao, nếu hắn là đối tượng nàng nhắm tới để mà lợi dụng. Hắn thừa hưởng công ty, một chủ tịch tập đoàn tài ba, nếu chỉ là hiện kim, hắn sẵn sàng đáp ứng dư thừa.
Rồi, nàng không nhằm đến hắn, nàng chỉ quanh quẩn thân thiết với ba và Carol. Trong một lần theo lời Carol năn nỉ và nhờ vả, nàng đã giúp hắn hướng dẫn nhóm sinh viên của Carol tại bảo tàng Cairo, kiến thức nàng quả là sâu rộng, những điều nàng biết về cổ đại, về những ngôn ngữ lạ lùng khó nhằn, điều đó càng làm hắn bị hấp dẫn, nàng đã giúp công việc hôm đó của hắn thành công tốt đẹp. Bọn sinh viên kia cứ bu quanh rồi xuýt xoa vì vẻ đẹp và sự sắc sảo của nàng. Chết tiệt, bọn chúng chỉ là con nít ranh. Hắn bực bội khi mà cái đám kia cứ quấn lấy nàng trong khi hắn thật muốn bắt chuyện với nàng, nhưng hắn không muốn mọi tâm tư đều biểu lộ ra bên ngoài, nên quay lại đâm ra biểu hiện nghi ngờ và ghét nàng.
Nàng hình như cũng chẳng ưa gì hắn, lần nào nhìn hắn cũng nhàn nhạt, lạnh lùng, khinh khi. Nhiều lúc hắn thực muốn kéo nàng và lay thật mạnh hỏi nàng tại sao hoặc đuổi nàng đi thật xa để hắn khỏi bị lâm vào trạng thái tương tư này, nhưng hắn từ bé đã được học cách tôn trọng và yêu thương phụ nữ. Với đất nước hắn mà nói, phụ nữ và trẻ em luôn là hàng đầu. Vì thế hắn không thể cư xử thô lỗ với nàng. Carol ốm, nàng chăm sóc nó như một người chị, nó ham chơi, nàng chăm nó chu đáo. Nàng đang có tính toán gì đây, nàng tại sao không bám lấy hắn để kiếm chác mà suốt ngày cứ dính với em gái hắn thế kia. Rồi hắn thoáng nghe Carol ước ao có nàng làm chị dâu, nhưng nó thì thầm rằng hắn theo chủ nghĩa độc thân, vì vậy em gái liền muốn ghép đôi nàng với Rodel. Ôi, cô em gái mà hắn yêu thương nhất, không lúc nào hiểu tâm tư của hắn.
Mấy ngày sau, ba hắn mất, rồi không lâu sau, nàng và Carol mất tích. Mọi ngừoi lúc đó chỉ nhớ Carol, nháo nhào lên thuê người đi tìm khắp nơi, chỉ có hắn thấy sự vắng bóng của nàng. Thời gian tiếp theo, mỗi lần thám tử và người được thuê đi tìm em gái hắn đến báo cáo tình hình, hắn đều lén sau lưng ngừơi nhà, hỏi những tên kia một ít thông tin về nàng, hắn không muốn ai biết hắn tìm nàng.
Bẵng đi cả gần hai năm. Trong thời gian qua, hắn không biết có phải ảo ảnh, trong đám cháy gặp Carol, lại em gái hắn được tìm thấy mấy lần, rồi tiếp tục bị bọn trộm bắt cóc, hiện đang không rõ tung tích. Còn nàng, hai năm, không một dấu vết. Hôm đó, hắn mang tấm phù điêu về nhà, rồi hắn được ông trời cho điều kì diệu. Hắn gặp lại nàng, trong cơn mưa rào của mùa hạ.
Nàng vẫn như thế, chỉ khác lúc trước nàng xinh đẹp và sắc sảo, bây giờ nàng thuần khiết vầ mong manh. Trong phút giây, chạm tay nàng, khi mà luồng điện đó chạy qua, hắn không hề biết hắn sẽ khắc sâu hình bóng nàng đến vậy. Rồi khi nàng bị tên kia bắt, hắn đến cứu, Lúc nàng bị bọn lạ mặt theo giết, nàng lại bị thương, lúc ấy hắn không suy nghĩ mạng sống lao đến bảo vệ nàng, lúc đó hắn biết hắn đã yêu nàng. Hắn liên tiếp muốn gặp nàng, và rồi hắn thấy hình ảnh nàng bị đâm. Cuối cùng, hắn ở đây, để thấy nàng đã chết.
Raian di chuyển bàn tay, nhẹ cầm bàn tay nàng nhấc lên, trao nụ hôn trân trọng lên tay nàng. Hắn giữ như thế một lúc lâu, giống như hắn muốn truyền hơi ấm cho nàng, hắn ước ao được nghe từ mạch máu trên bàn tay nàng đập một nhịp, một nhịp thôi. Nhưng, hắn không phải là thượng đế, hắn không thể xoay chuyển tình thế.
Vừa khi đặt tay nàng xuống, hắn nhác thấy giá gỗ và tấm phù điêu. Vội vàng chạy đến xem, quái lạ, tấm phù điêu không phải bị bể đã phục hồi có vết nứt, và vẫn còn bên phòng hắn sao, tấm này dường như còn mới, nguyên vẹn, có lẽ là bản sao của tấm kia chăng. Hắn tò mò, chạm tay lên bức phù điêu, vật vô tri kia dường như ngửi thấy mùi máu trên bàn tay vừa bị Raian dùng dao rạch, tuy chỉ là vệt máu đã khô, nhưng nó cũng đã phản ứng. Vì là máu của hắn, nên những suy nghĩ của Asisu dành cho hắn được truyền đến cho hắn.
“Tên kia thật khác lạ trong gia đình này, tóc đen, còn có nét giống Menfuisu em trai ta nữa.”
“Hắn thật đáng ghét, chỉ có mình hắn nghi ngờ và cư xử lạnh lùng với ta.”
“Ta vừa bỏ uy nghi, đi giúp hắn hoàn thành tốt công việc, một lời cám ơn và cái nhìn thân thiện cũng không có, đồ bội bạc vô ơn.”
“Được rồi, làm thế này hắn sẽ đau khổ.”
“Người kia là ai, trông rất quen, thật kì lạ, sao lại nhìn mình như vậy? Muốn tố cáo mình phải không? Trông giống Menfuisu quá.”
“Dòng diện kia là gì? Sao mà người mình bây giờ cứ nóng hổi thế.”
“Ngừoi đó hình như là Raian, cái tên vốn ghét mình đó sao. Hắn có thể đến đây được sao”
“Raian vừa cứu mình, hắn sao lại đến được đây lần nữa? Thôi rồi, không khí, mạng che mặt đâu rồi.”
“Vừa rồi hắn vì mình bị thương, hắn có sao không chứ, mấy tên ám sát chết tiệt.”
“Lần đầu có ngừoi bảo vệ mình như vậy. Thôi đi, không được suy nghĩ về hắn.”
“Chị Noami, cảm giác này là gì, thật kì lạ.”
“Vết thương của mình đỡ rồi, của người đó có vẻ nặng hơn, hy vọng y học hiện đại sẽ chữa trị cho hắn nhanh khỏi.”
“Raian, ngươi đâu rồi, đến cứu ta đi, sao ngươi vẫn chưa đến.”
“Cuối cùng, người đó vẫn không đến cứu mình.”
“Là mình đáng chết, tốt nhất đừng để ngừoi đó đến đây bị liên luỵ.”
Raian như vừa tỉnh lại từ cơn mê, lại từ chỗ tỉnh đi ngược lại vào cơn mê. Ra đó là tâm tình của nàng. Là hắn vô dụng, không thể biết được ẩn ý tấm phù điêu, không thể kịp lúc đến cứu nàng, là hắn đáng chết.
Hắn thả tay khỏi bức phù, một lần nữa lại gần nàng, trên mép bệ nàng nằm có khắc mấy dòng chữ Ai Cập rất đẹp, hắn không thể đọc hết được, chỉ loáng thoáng đọc được mấy chữ “con gái”, “nữ thần”. Mọi ngừoi đã quyết định dùng tên hiệu của nàng thay cho cái tên Asisu đã bị hiểu lầm và vấy bẩn. Raian chợt thấy phía dưới lớp hoa rải xung quanh dọc theo cánh tay nàng, có mảnh tay áo sơmi của hắn. Nàng đã giữ nó để biết đến sự tồn tại của hắn. Hắn rút lấy, bây giờ nó là vật duy nhất mang kí ức của nàng và hắn.
Phía bên phòng hắn, máu đã thấm hết vào phù điêu, khô hẳn, phù điêu liền có phản ứng kéo hắn về hiện tại. Vừa thấy có lực hút, hắn liền biết giống như những lần trước, hắn khao khát muốn chạy lại ôm lấy nàng, nhưng vẫn là cái thứ lực vô hình kì quái ấy ngăn cản hắn. Hắn tha thiết nhìn về phía nàng mặc cho vòng xoáy đã xuất hiện và kéo hắn về. Hắn miên man nhìn gương mặt nàng đang xa dần, đột nhiên trong đầu hắn như có tiếng nói
“Hãy tìm tôi”……..”Nhất định phải đi tìm tôi”…….”Nhớ là đi tìm tôi”……
Bên ngoài, ánh trăng sáng rọi vào làm hiện lên trên vách tường cái bóng của một người đàn ông cứ cuộn tròn, nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất.
Vừa bị hất văng về trên cái ghế xoay làm việc, hắn liền mệt mỏi thả mình xuống, không quản đã mất nhiều máu.
Nàng là ai? Isis là ai? Nhất định phải đi tìm nàng. Làm thế nào đế tìm nàng đây? Tìm một người đã chết? Hắn không quản nữa, hắn chỉ biết nhất định phải đi tìm nàng.
Phải tìm nàng.
—————-
Bây giờ, tin tức mới truyền ra xong, ngừoi dân bất quản nửa đêm, nhất là cư dân Amet, kéo đến bên ngoài điện, âm thầm quỳ lặng lẽ cầu nguyện cho Asisu, lặng lẽ đau lòng, lặng lẽ buồn thương. Những ngọn đuốc được cầm dựng soi tỏ khắp nơi, ánh đuốc vàng chiếu vào mặt mọi người như muốn cùng chia sẻ cái tang thương với họ. Không ai lên tiếng, không xô lấn, chen đẩy, không có tiếng hỏi han, không có tiếng í ới. Lâu lâu chỉ nghe tiếng khóc sụt sịt của ai đó trong số hàng ngàn ngừơi kia.
Ông bà Nora vừa nghe tin, bà Nora liền đứng không vững, gia nhân phải dìu bà vào phòng chăm sóc, còn ông liền chạy vào cung gặp Noami nghe ngóng tin. Họ không thể tin được, chỉ mới hôm qua, nàng còn cười cừoi nói nói kia mà. Arista, như một thành viên trong gia đình họ. Họ cảm thấy bi thương như vừa mất đi máu mủ ruột rà.
Quân lính bây giờ chia thành từng tốp nhỏ, không ai tranh giành hay đùn đẩy phiên gác, ai cũng không ngủ được. Bây giờ họ chỉ muốn thức để bảo vệ tối đa căn phòng kia. Tất cả quân phục của họ đều đổi thành màu trắng, quai cài nghiêm chỉnh, họ di chuyển đều dặn trong đêm, nhìn từ đằng xa như những bóng ma dật dờ có thể giết bất cứ ai dám mạo phạm tại đây.
—————–
Unasu đang đứng phía bên cửa chính điện, nhìn xuống bên dưới đoàn người, họ thật đông, nhưng trong hắn lại suy nghĩ về một vấn đề khác, là về cô gái đã ra đi trước đó. Hắn cảm thấy mình thật đáng trách, nhưng cũng thật đáng thương.
Lời nhắn trong chiếc hộp trầm hương dành nàng để lại cho hắn. “Ta nhận hộp trầm hương này, với tư cách là Arista, ta trả ngươi những hộp trầm hương còn lại, với tư cách là Asisu.”
Ban đầu hắn ghét nàng, căm thù nàng vì nàng đã hại lệnh bà của hắn. Mỗi lần nàng đến, hắn sẽ lại vây quanh hoàng phi chăm chăm nhìn nàng thù địch như thể sợ nàng sẽ ăn tươi nuốt sống người hắn tôn kính kia, hắn ngăn chặn bao nhiêu kế hoạch của nàng. Tại sao hắn lại yêu nàng, nàng không thể là Asisu.
Chén canh gừng, trầm hương hắn tặng nàng, những lời nói khuyên nhủ của nàng, những điệu múa tiên nữ, lần hắn đỡ nàng vào lòng, cái tát trời giáng của nàng. Làm sao có thể quên. Thì ra yêu một ngừoi đau khổ thế đấy.
Liệu trong một phút giây nào đó, nàng có từng thôi căm hận hắn chưa.
Unasu thả tay cầm hộp hương xuống, đưa tay kia đang giữ áng lụa nàng làm rơi hôm đó mà đặt vào trong lòng.
——————
Menfuisu, Carol, Noami, Ragashu, Izumin, Unasu, hầu như tất cả mọi ngừoi đều giữ tình trạng như thế suốt ba ngày. Vì vậy Imotep là ngừoi đứng ra lo liệu trong ba ngày này, từ việc chuẩn bị tang lễ, đón tiếp sứ giả khắp nơi cúng viếng, đến việc lo liệu văn thư triều chính. Đến ngày thứ tư, khi lễ nghi an táng đưa tiễn nàng diễn ra, mọi người mới hoàn hồn lại một chút. Carol cùng Menfuisu thực hiện đúng những nghi lễ dành cho nữ hoàng, nữ thần tôn kính của Ai Cập.
Kiệu để Asisu nằm mười ngừoi khiêng, được giáp vàng, bốn cột chống gắn rất nhiều ngọc đẹp và quý hiếm, gắn lên theo hình con rắn được trạm trổ uốn lượn quanh. Những mặt bên treo vải trắng lụa phủ kín, nếu người ta ở gần thì có thể thấp thoáng thấy một cô gái đang nằm đấy. Đây chỉ là kiệu đưa nàng đến Amet, còn lại khi đến nơi, lăng mộ của nàng vẫn được thiết kế như những lăng mộ hoàng gia khác. Nàng vẫn sẽ nằm trong cỗ quan tài hình nữ thần đang cầm hai gậy quyền lực bắt chéo. Gian phòng của nàng sẽ lộng lẫy như của mẫu hậu, ngoài ra còn có những gian khác kế bên dùng để nhữung vật dụng của nàng khi còn sống mà nàng yêu thích muốn mang theo. Tuy nàng muốn để tấm phù điêu kia bên cạnh, nhưng Carol biết được ảnh hưởng xấu phù điêu tới chị, cô đoán qua bức thư cô nhận được, qua những dòng nàng viết cách thức hòng chặn lời nguyền trên gia đình cô, nên không muốn để gần chị quá, cô muốn chị luôn được thanh thản, nên quyết định để nó ở gian phòng gần kề.
Trong lúc Asisu được kiệu giữa hàng ngàn ngừoi khóc thương, từ đằng xa, ngoài cung điện, trên lưng ngựa, tuy ở hai phía đối nhau, nhưng Ragshu và Izumin đều cùng thẫn thờ bi ai nhìn theo kiệu Asisu được đưa đi, xa dần, xa dần.
Đợi khi dần khuất bóng, bọn họ mới hướng ngựa lại hai hướng khác nhau, ai đi về nước ấy. Trong lòng mỗi người một suy nghĩ hỗn độn khác nhau.
—————–
Một năm sau ngày Asisu mất, tại hiện đại, Raian vừa nhận được thư mời cho cuộc bàn luận về dầu khí tại hòn đảo phía tây của Ai Cập vào ba ngày tới. Hắn nghe nói nơi đây đã trở thành nơi yêu thích của các tài phiệt, họ có thể vừa bàn công việc, thương nghị đối sách, vừa nghỉ dưỡng và cảm nhận mùi hương của sa mạc. Hắn cực kì muốn đến đây.
Hắn thở dài, một năm trôi qua dài đằng đẵng, vẫn không có chút gì về nàng.
—————
Chú thích của Fia
Cho bạn Bubuphan nhé 🙂
Về từ “dát vàng” và “giáp vàng”.
Theo từ điển Tiếng Việt của Viện ngôn ngữ học kết hợp với Uỷ ban Xã hội học Việt nam, được quy chiếu theo bộ luật về chính tả và cách dùng từ Việt được ban hành từ năm 1984 đến nay, định nghĩa :
_Dát có 3 nghĩa : 1. Làm mỏng kim loại bằng sức đập. 2. Gắn thêm từng mảnh trên bề mặt, thường để trang trí. 3. Nhát.
_Giáp có 4 nghĩa : 1. Vỏ cứng bọc bên ngoài để che chở cơ thể, có sức chống đỡ với binh khí. 2. Đơn vị dân cư. 3. Kí hiệu thứ nhất trong mừoi can (Giáp Ngọ). 4. Có một phần giới hạn chung, có các đầu mối gặp nhau, tiếp xúc với nhau.
Mình biết mọi ngừoi sử dụng “dát vàng”, ở chap Sự thật (mấy chap đầu) mình cũng dùng từ “dát vàng” để mô tả. Tuy nhiên, từ “dát vàng” gợi lên cảm giác miếng vàng mỏng te ( theo định nghĩa 1), chỉ có bề ngoài, mình dùng từ “giáp vàng” (dĩ nhiên với “giáp” theo theo định nghĩa 1) ý muốn thể hiện độ dày của vàng chung quanh, tạo người đọc cảm giác được sức nặng của cái kiệu và vàng khắp trên kiệu như bộ giáp chắc chắn bao bọc che chở cho kiệu cũng như cho Asisu.
Các nguồn tư liệu Fia tham khảo đều có nguồn gốc chắc chắn và rõ ràng, Fia muốn tôn trọng ngừoi xem nên không dám viết nhăng viết cuội đâu.
Fia cám ơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!