Tìm Lại Nụ Cười - Asisu - Đến kinh thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Tìm Lại Nụ Cười - Asisu


Đến kinh thành



Sau khi cứu được Arista, Menfuisu cùng đoàn người muốn đưa nàng về Têbê để bảo vệ, nhưng nàng kiên quyết muốn trở lại Amet. Không còn cách nào khác, Menfuisu chỉa cắt cử Unasu cùng Minuê và một vài tên lính ở lại bảo vệ nàng, còn mình cùng những người còn lại phải về cung điện gấp. Hắn muốn đón nàng, quang minh chính đại, hắn muốn rước nữ thần vào chính điện, hắn vừa mừng vừa thầm cảm tạ thần linh đã qua ưu ái Ai Cập như vậy. Menfuisu đều muốn có cả hai nữ thần kề bên.

Vừa đến Amet, mọi người đã ùa ra lo cho nàng. Cả người dân nơi đây nữa, họ quỳ cúi rạp mình trước nữ thần. Sự kiện hôm đó nhiều người chứng kiến, một truyền mười, mười lại truyền trăm. Nhưng không cần nàng là hiện thân của nữ thần gì cả, trước đây nàng rất hay giúp đỡ họ cầu xin thần linh, những lời khuyên hữu ích, ai cũng sẵn quý mến nàng rồi. Có điều nàng không phải người hay nói, dễ thân thiện, mang phong thái của người tôn quý, nên bây giờ xảy ra sự tình này, họ càng tin và tôn thờ nàng. Arista thấy Uri, Narati, Nigi và bọn người Nakuto thì mừng muốn khóc. Bọn họ buổi sáng phát hiện nàng bị bắt cóc, đã điên cuồng đi tìm kiếm. Nàng cảm thấy tim mình tràn ngập cảm giác ấm áp.

Arista sau ba ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng được an tâm mà nghỉ ngơi. Nàng liền lệnh ngầm cho căn phòng cẩn mật, đi vào mật thất, thận trọng thay khăn che đã ám đầy bụi khói, thở một hơi thật thoải mái, rồi sau khi nhuộm lại tóc đàng hoàng, nàng mới bước ra khỏi đó và an tâm lui về phòng. Nàng mệt mỏi, nhưng không ngủ được, nàng suy nghĩ về tất cả mọi chuyện xảy ra mấy hôm nay.

Nàng hận bọn người kia không hiểu nàng mà xàm ngôn độc ác với nàng. Nhưng hình như chính nàng cũng chưa bao giờ chịu hiểu bọn họ.

“Ngươi nghĩ Menfuisu yêu bà ta?”

Menfuisu trước khi gặp Carol, đã từng bao giờ yêu thương nàng thật sự, chỉ trong một phút giây thôi không nhỉ? Nàng đã bao giờ hỏi hắn cần gì chưa? Hay nàng tự cho là mình luôn hiểu hắn. Còn Ragashu dù lợi dụng nàng, khi biết nàng bị Ai Cập ruồng bỏ, nhưng hắn vẫn để nàng làm hoàng phi, vẫn muốn nàng sinh người thừa kế cho hắn. Hắn không yêu nàng, nhưng sau khi nàng phóng dao vào hắn khi thấy hắn cùng Carol trong một buổi nghi lễ tắm rửa lúc trước, hắn không hề có ý nạp thêm phi tần, dù rằng hắn đã có cớ không cần đối xử tốt với nàng. Trong hậu cung của hắn, không có lấy một phi tần mỹ nữ nào khác, chỉ có nàng là hoàng hậu. Dù hắn cưới Asisu, nhưng nàng không yêu hắn. Ragashu quả thật đáng thương, ngoài việc đối mặt với triều thần, hậu cung cũng không có lấy một ai yêu hắn thật lòng. Thật giống nàng.

Nhưng mà nàng thật không ngờ, Menfuisu lại đến. Đến vì sợ mất danh dự, đến vì muốn giết tên hoàng tử kia đã xâm phạm Ai Cập, đến vì tên kia là đối thủ muốn cướp Carol khỏi hắn, hay hắn đến vì nàng? Menfuisu, ngươi quả là biết cách làm người khác đau lòng.

Còn tên Raian kia, hắn cứu nàng chắc chỉ vì muốn hỏi tin tức Carol. Đáng lý nàng muốn giết hắn, nhưng bây giờ lại nợ hắn một lần cứu giúp. Dù nàng một khi đã ra tay rất độc ác, nhưng chuyện ơn nghĩa, nàng cũng biết chứ. Arista thật đau đầu. Hay là tha mạng cho Carol nhỉ, coi như trả ơn hắn, cũng là buông tha cho chính mình. Không, con trộm mộ đó, không thể tha thứ. Nên tha hay là không đây.

“Con gái, đừng để thù hận biến con thành kẻ đáng sợ.”

“Isis, cô có sao không.”

“Arista, em gái, em như hiện thân của nữ thần, chắc chắn sẽ được nhiều người yêu thương lắm đấy”

“Noami ta nhất định sẽ luôn chăm sóc em.”

“Xin lỗi, ta đã không bảo vệ được nàng.”

“Tình yêu là thứ kì diệu, con bị tổn thương một lần, không có nghĩa là con không thể yêu được nữa.”

“Em gái, mọi cô gái đều xứng đáng được yêu, dù họ có là người như thế nào đi chăng nữa.”

” Asisu là một người đàn bà độc ác, tham lam quyền lực.”

“Vợ tôi là một người xinh đẹp và kiêu ngạo.”

“Nữ hoàng Asisu đã cứu mạng chúng thần lúc đó, già này chăm người từ bé, làm sao không yêu thương người.”

“Ari nguyện theo người.”

“Nơi đây thật bình yên, ta muốn ở đây mãi mãi.”

“Ta có mua rượu nho thượng hạng cho con đây, có tên nào dám bắt nạt tư tế của ta không, ta xử hắn?”

“Tư tế, ăn món này đi, tư tế phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé.”

Được rồi, đủ rồi. Buông tha cho bản thân thôi. Carol, ngươi ảnh hưởng đến đời sống của ta quá nhiều rồi. Từ giờ, ta không cho phép ngươi ám ảnh đến ta một phút giây nào nữa, biến ra khỏi cuộc đời của ta. Người hãy cứ sống cuộc sống của ngươi, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta vẫn hận ngươi.

————–

Menfuisu vừa về đến hoàng cung, liền thiết triều ngay để bàn nghị sự về chiến tranh. Hắn muốn đưa Arista về cung để bảo vệ. Gần như quần thần và nhân dân Ai Cập đều biết sự kiện chấn động mấy ngày qua. Hoàng đế, trọng thần, mọi người dân ở đó chứng kiến, chắc chắn là sự thật. Bọn nô lệ lại nghe nói nhờ nàng khuyên giải, mà bọn họ mới được khá lên như vầy. Cư dân ở đảo Amet nhỏ bé kia lại không hề nghèo khổ, kinh tế phát triển nở rộ. Thân thế nàng lại rất thần bí như cô gái sông Nile. Lại không ham mê quyền lực, từng từ chối được về chính điện làm tư tế, sống thanh nhàn. Ai nấy đều yêu quý vị nữ thần này. Thầm cảm ơn thần linh đã quá ưu ái cho Ai Cập. Hai vị nữ thần, sẽ luôn phù hộ cho họ

Menfuisu chưa kịp mở lời, thì Carol đã hào hứng muốn được đón cô gái kia về cung. Cô nghĩ nàng thật tốt bụng, góp phần giúp đỡ vào những chính sách cải tổ của cô, Unasu lại yêu mến nàng, Menfuisu cũng được nàng giúp đỡ, nàng ta lại không ham mê vinh hoa phú quý. Sự kiện kia cho thấy, biết chăng nàng là hiện thân thần linh thật sự, hoặc giả như nàng cũng đến từ tương lai như cô, thì cô sẽ có bạn, thật là hay biết mấy. Nàng không chịu về Têbê ắt hẳn là rất yêu thương nơi đó, sống tình cảm sâu nặng. Cũng giống cô không muốn rời khỏi Ai Cập này bao giờ. Carol thật thấy có hảo cảm dù chưa gặp mặt. Khi nàng về đến cung, cô sẽ tiếp đãi như người nhà. Nếu nàng ấy cũng thương Unasu thì hay quá. Nhưng thân phận cách biệt, không biết nàng ấy có yêu thương ai chưa?

Arista vẫn kiên quyết từ chối. Cuối cùng, để nàng chịu về Têbê, Menfuisu cùng các quan đều thống nhất di dời mọi người trong ốc đảo về kinh thành cùng nàng để di tản trước khi quân địch đánh vào. Arista nghe xong, đang trầm ngâm suy nghĩ, dĩ nhiên cư dân đảo nơi đây nếu nàng đi họ mới chịu dời đi. Nếu chuyện nàng là nữ thần lan xa, ắt hẳn các tên hoàng đế nước khác sẽ phải né nơi này ra không dám xâm phạm mới đúng. Tuy nhiên, biết Carol là nữ thần, bọn họ lại càng đánh chiếm dữ dội hơn đấy thôi. Thậm chí cô ta mới là nguyên nhân gây ra ngòi nổ cho chiến tranh.

Arista trước đây chỉ ở trong cung, chưa ra chiến trường, không bàn chiến sự, chưa thấy cảnh máu đổ đầu rơi nơi tham chiến, luôn có người bảo vệ nên xem chiến tranh là chuyện thường. Từ khi đến đây, hiểu rõ cuộc sống của ngừoi dân, nàng mới thấy chiến tranh thật đáng sợ. Nàng không dám nghĩ đến cảnh gia đình bà Nora phải chạy giặc toán loạn, đồ đậc bị mất, ông Nora và một số trai trong làng cũng bị điều đi quân dịch, rồi một trong họ ngã xuống, Noami bị bắt đi. Thật khủng khiếp. Các bậc quyền quý luôn muốn chiến đấu vì danh tiếng, nhưng người dân lại vô cùng sợ chiến tranh. Nàng không muốn nó xảy ra. Đang suy nghĩ, chợt Noami chạy vào, ánh mắt lo sợ :” Arista, sẽ xảy ra chiến tranh sao?” Nàng quay lại, ánh mắt dịu dàng, nắm lấy tay Noami an ủi :” Không sao đâu, không sao đâu mà.”

Dù sao mật báo của Nakuto có nói, Nebanon đang có động tĩnh. Ừ, bên ngoài chiến loạn, Menfuisu sẽ phải thân chinh tham chiến, không chỉ Hitaito mà Babylon cùng Assyria cũng bắt đầu rục rịch rồi, chắc chắn tên nô lệ kia sẽ kết hợp ra tay với Menfuisu trước rồi trong ứng ngoại hợp. Hoặc để Menfuisu chết trên chiến trường, hoặc xử trước đó. Nhưng nếu Menfuisu ra tiền tuyến, Nebanon chắc cũng phải theo tham chiến, hắn sẽ không muốn ra trận, nên khả năng cao sẽ hạ sát Menfuisu trước. Nếu Menfuisu nguy hiểm, nàng cũng phải về kinh thành một chuyến. Đành vậy, cũng vì dân cư ở đây, nhất là gia đình bà Nora phải an toàn. Nàng quay đầu lại gật một cái đồng ý. Menfuisu cùng Unasu mừng rỡ, chuẩn bị đón nàng đến Têbê.

Đoàn người trong thần điện của nàng xuất phát sau cùng. Arista thực muốn đi chung với gia đình bà Nora nhưng mà phải sắp xếp mọi chuyện còn lại và những đồ bảo mật khác nên đành đi sau. Mọi người được hoàng đế sắp xếp an bài rất chu đáo. Đoàn ngừoi của nàng chập trưa thì đến nơi, nàng phải vào cung diện kiến mọi người để được xếp nơi ở mới. Trên đường đến hoàng cung, người dân đổ xô ra nghênh tiếp nàng, muốn thấy dung nhan của nàng.

“Xin người ban phúc.”

“Thần linh thật ưu ái Ai Cập chúng ta, không chỉ có hoàng phi, mà còn có Người.”

Arista ngồi trong xe ngựa hoàng gia, dưới mạng che môi nàng nhếch lên, trong lòng cực kì khinh bỉ. Bọn điêu dân, trước đây còn chửi nàng không thương tiếc, bây giờ chắc không biết nàng là Asisu, một mực khen ngợi. Miệng lưỡi con ngừoi, quả thật đáng sợ. Nàng vẫn làm người thần thần bí bí ngồi trong xe, không nghiêng đầu ra lấy một cái, để mặc bọn người kia nói. Với nàng, cư dân Amet mới là những ngừoi xứng đáng được nàng yêu quý.

Đằng xa, từ bậc thềm hoàng đế, hoàng phi, bên cạnh có Nebanon và dàn tư tế, toàn bộ quan lại cao phẩm, chức trọng đều đến để đón nàng. Hình như lúc đuổi nàng đi Babylon, cũng đầy đủ như vầy đấy nhỉ. Chỉ khác cái tên Asisu và Arista mà khác đến vậy sao. Narati cùng Nakuto dìu nàng xuống, vừa kịp đặt chân xuống, trong lòng chán ghét vì lại phải nhìn thấy cái chốn mang nhiều đau khổ cho nàng, Menfuisu lên tiếng :”Mừng tư tế, à không, con gái nữ thần đến hoàng cung Ai Cập.” Nàng gật đầu cúi chào, nhưng hắn bảo không cần hành lễ. Carol không đợi giới thiệu, tíu tít chạy đến bên nàng mà cười :” Chào cô tư tế, ta là hoàng phi Carol, cô tên gì? Chuyện hôm bữa có làm cô bị thương chỗ nào không? Ta rất muốn kết bạn với cô, cô đồng ý nhé. Sao cô lại đeo mạng che mặt vậy, cô khó chịu ở đâu sao?” Mọi người phì cười vì hoàng phi hỏi nhiều đến thế, hoàng phi thật tốt bụng. Arista chưa vội nói, con trộm mộ đáng chết, nàng không muốn giết ngươi nữa, không có nghĩa là nàng hết ghét nó. Nhưng đã mang tiếng giả tạo, nàng cũng không ngại diễn kịch. Nàng cúi đầu hành lễ, nhưng Carol cản lại rồi nói không sao, ngưoi cũng biết điều một chút đấy. Lúc này nàng mới trả lời :” Thưa lệnh bà, tôi quen không lộ diện dung nhan, nên luôn đeo mạng che mặt, còn tên tôi là Arista, cám ơn hoàng phi đã quan tâm tôi nhiều như vậy, thật không biết để đâu cho hết.”

Bỗng nhiên có hai kẻ cũng sáp lại gần ta nở nụ cười, là Nebanon và Kaputa. Nebanon lúc nghe tin về một nữ thần sắp đến cung liền nghĩ, Menfuisu cưới được Carol, cô gái sông Nile, hắn là hoàng thân, biết đâu hắn cũng cứoi được con gái của thần Iris thì sao. Nếu vậy Ai Cập sẽ sớm về tay hắn, hắn sẽ luôn được phù hộ mà hưởng vinh hoa phú quý ngai vàng mà không sợ đe doạ. Hắn cũng nghe về việc nàng rất được Menfuisu tin tưởng, nếu quyến rũ được nàng, biết đâu có thể không tốn công sức mà hạ gục tên hoàng đế nhãi nhép kia. Vừa nhìn nàng, ánh mắt thật khiến ngừoi ta mê hồn, mạng che mặt làm hắn rất tò mò muốn biết về nàng.

Vừa nhìn thấy hắn cừoi, Arista vội giật lui lại một bước, chán ghét trong muốn đứng gần bọn mạt hạng đó. Carol thấy nàng lui lại vội tiến đến gần, nàng dựa thế, hơi xích lại gần Carol, lợi dụng nó một chút vậy. Carol nghĩ nàng sợ, cũng phải thôi chính cô còn cảm giác ghét tên hoàng thân thế nào ấy, còn tư tế, cô cực kì ghe tởm hắn, hắn đã nhiều lần hại cô, chia rẽ cô với Menfuisu, cô quay sang vỗ vai nàng, mỉm cười trấn an rồi nói :” Không sao đâu, kia là hoàng huynh của hoàng đế, quốc công Nebanon, còn kia là quan tư tế Kaputa.” Lúc này từ đâu, Unasu đã đứng sau lưng nàng, ánh mắt giận dữ bảo vệ nàng. Thật là, lúc trước dùng ánh mắt diễu nàng kia muốn giết nàng, bây giờ sao lại đổi rồi, nàng cưởi mỉa trong lòng. Nebanon lên tiếng :” Đúng vậy, tôi mong chờ được gặp nàng lâu rồi.” Nàng toan tính hành lễ, dù sao cũng phải nhịn, thân phận khác trước, Menfuisu chạy đến chắn trước nàng :” Ta và hoàng phi đều là người lãnh đạo tối cao mà còn không cần nhận hành lễ của nàng, không ai được nhận nghe rõ chưa.” Rồi nhìn Nebanon dằn mặt. Nàng thở phào, cũng may không phải quỳ trước cái nhơ nhớp kia.Nebanon thầm nhẫn nhịn, hắn sẽ trả hết nỗi nhục lại vào một ngày không xa.

Rồi Menfuisu quay lại nhìn nàng lên tiếng :” Ta sắp xếp cho nàng làm tư tế ở chính điện. Mong nàng đồng ý và sắp xếp nhé.” Carol cũng thêm vào :” Đúng vậy, nếu cô thiếu gì thì cứ nói tôi sẽ đều cung cấp ngay cho cô. Nếu cô thấy khó khăn cứ đến tìm tôi giúp đỡ, nếu buồn tôi sẽ đến nói chuyện với cô. Chúng ta sẽ là chị em tốt.”

_Xin thứ lỗi cho tôi hoàng đế, tôi vốn không quen với cuộc sống và những luật lệ ở hoàng cung, lại chỉ làm tư tế ở thần điện nhỏ, xin vẫn cứ để tôi ở với gia đình bà Nora. Vẫn nên để cho ngài tư tế đây chủ quản. Nếu có sai xót tôi sợ thần linh sẽ trách phạt.

_Nhưng nàng là nữ thần, lại là tư tế. Không thể chung chạ với dân thường được, Như vậy là bất kính. Vả lại ngoài kia rất nguy hiểm

_Đúng vậy, cô ở xa chính điện như thế, tôi không chăm sóc cô được. Còn nếu luật lệ, có thể thả lỏng cho cô mà.

Lúc này, Imotep mới lên tiếng, ãny giờ lão già đó đứng quan sát một hồi, thấy thật là đại phúc cho Ai Cập, nàng thật giống hoàng phi tuy có hơi ít nói.

_Xin nữ thần đừng làm khó chúng tôi, xin để chúng tôi thể hiện thành kính.

_Hoàng phi người thật tốt. Vậy xin hoàng đế sắp xếp cho tôi thần điện gần sông Nile nhất, tôi muốn được đến thăm mọi người ngoài kia mỗi ngày. Và họ cũng dễ dàng đến chỗ tôi. Hoàng phi nếu buồn chán cũng có thể đến trò chuyện với tôi. Tôi thấy hoàng đế và hoàng phi đã ưu ái cho tôi lắm rồi, tôi không đòi hỏi. Xin người hiểu cho.

Carol thấy nàng kiên quyết, dù gì cô vẫn có thể tới lui để thăm nàng, nên nói vài câu với Menfuisu. Dù hắn không vừa ý, nhưng cũng đành phải đồng ý. Lúc này mọi ngừoi đều chú ý, những thần điện gần sông Nile đều là những thần điện cách xa chính điện nhất, Nebanon nghĩ, cô gái này, quả thật không có mưu đồ với Ai Cập, cách xa cung điện, cách xa hoàng đế. Nàng biết rõ vị trí các thần điện chứ, đây cũng là chủ ý của nàng, càng ở xa chính điện, hành động dễ dàng hơn, khó bị phát hiện hơn, cũng dễ dàng bỏ trốn hơn.

Sau đó, vì tẩm cung gần thần điện Anuket lần trước bị nàng thiêu, giờ thành chỗ quốc cấm, bị niêm phong, nên nàng sẽ ở tẩm cung gần thần điện Sobek. Dù sao chỉ cần ở đâu, nàng cũng quen thuộc cả rồi mà. Phải quay lại cái nơi đau khổ này nữa rồi. Nàng thực hận không thể chém chết hết mấy cái tên phiền phức kia.

Mọi người, kể cả Menfuisu, Unasu thấy Carol và nàng gặp lần đầu lại thân thiện nên trong lòng vui vẻ không thôi. Cùng là con gái của thần linh cả mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN