Tin Tức Tố Của Ta Có Độc - Chương 36: Chương 34-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Tin Tức Tố Của Ta Có Độc


Chương 36: Chương 34-2


TTTCTCĐ – Chương 34 (2)

(dreamhouse2255)

Chương 34 (2):

Nhà đò vòng đi vòng lại nên không thể đi nhanh được, cứ thấy có bến cảng liền ngừng, chỉ vì muốn kéo thêm được khách nào hay khách đó.

Mỗi lần đi ngang qua một khu cảng, chỉ riêng thời gian cập bờ liền lãng phí hơn nửa giờ, Du Việt uống thuốc say tàu hai lần, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Trong mơ mơ màng màng nhớ rõ Vạn Dương Trạch gọi y dậy uống thuốc, nói dược hiệu sắp hết rồi, tựa hồ còn ôm y?

Nhưng kỹ ức đã không rõ ràng.

Hầu Vinh Hiên nhìn Vạn Dương Trạch ôm chặt Du Việt một đường.

Du Việt rốt cuộc ngủ hết giấc, thời điểm lần nữa tỉnh lại gió biển đã rất nhỏ, bệnh trạng say tàu cũng đỡ hơn nhiều.

Du Việt: “Hiệu quả thuốc say tàu này không tệ lắm.”

Vạn Dương Trạch: “Ừm.”

Du Việt dụi dụi mắt, lại nhìn xung quanh, y hoảng sợ.

Hầu Vinh Hiên nhìn thấy Du Việt biểu tình cảnh giác, hỏi: “Làm sao vậy?”

Vạn Dương Trạch cũng nhìn y.

Du Việt nhỏ giọng nói, “Trêи thuyền có một nửa người là học sinh của Đế Đằng.”

Hai người khác đều khá là khϊế͙p͙ sợ.

(dreamhouse2255)

Trêи thuyền không có ai trẻ tuổi mặc quân phục, học sinh trẻ tuổi thật ra là có, nhưng không thể xác định đối phương có phải người của Đế Đằng hay không.

Ba người bọn họ cũng không mặc quân phục, những người kia không dễ dàng ra tay cướp đoạt.

Du Việt nhận ra những người này chủ yếu là bởi vì quần áo của bọn họ đều là ra từ cửa hàng của lãn bản nương sườn xám.

Trào lưu thời thượng, kiểu dáng bất đồng.

Nhưng cẩn thận nhìn một chút, phối màu đen trắng, đều thuộc một hệ liệt, lúc ấy Du Việt đã nhớ kỹ mọi kiểu dáng.

Một trăm đồng nguyên bộ, tuyệt đối có rất nhiều người của Đế Đằng mua, đặc biệt là đám người Bắc Lĩnh kia.

Những người nọ làm bộ không quen biết nhau, tám chín phần mười lại là đám thích ôm đoàn của Bắc Lĩnh.

Chỉ chờ thời cơ bắt người lạc đàn.

Ba người bọn họ không địch lại nổi mấy chục người.

Ưu thế ở trêи thuyền không lớn, thậm chí không biết bọn họ khi nào sẽ rời thuyền, nếu là ở Thiên Xu, như vậy một mình Du Việt cầm ba tờ vé liền trở thành cái đích cho mọi người nhắm đến.

Đến Cửa Đá, Hầu Vinh Hiên muốn rời thuyền, Du Việt đưa y ra ngoài, nói muốn tiện thể hít thở không khí.

(dreamhouse2255)

Hầu Vinh Hiên nói cho Du Việt, “Vạn Dương Trạch đối xử với người không bình thường cho lắm.”

Du Việt vẻ mặt mờ mịt, “A? Có ý gì? Là phá lệ dụng tâm với ta sao? Đó là đương nhiên rồi, ta siêu mạnh.”

“Không phải……” Hầu Vinh Hiên cũng không biết nên giải thích thế nào, dù sao y xem trong lòng rất ê ẩm, “Ít nhất không giống như mặt ngoài, ta luôn cảm thấy hắn không có đơn thuần……”

Nếu thật sự là bởi vì Du Việt quá mạnh mà làm cho Vạn Dương Trạch cảm thấy kiêng kị, ngược lại đó mới là tình huống bình thường nhất.

Du Việt thản nhiên xua tay, “Không sao, chúng ta đã tương ái tương sát bao nhiêu năm, không cần lo lắng.”

“Tương ái?” Hầu Vinh Hiên còn mê mang hơn Du Việt, “Hai người các ngươi làm sao tương ái?”

Du Việt cảm thấy Hầu Vinh Hiên thật đáng yêu, ngây ngốc, nhịn không được nhéo mặt y một cái, “Thành tích khoa văn hóa của ngươi không tệ a, sao lại soi mói từng chữ như vậy, đây là thành ngữ, hình dung quan hệ như nước với lửa, hiểu không?”

Hầu Vinh Hiên không biết như nước với lửa làm sao tương ái, dù gì y cũng không nhìn thấy Du Việt cùng Vạn Dương Trạch tương sát, nhưng nếu y chờ thêm một chút, hẳn là có thể cùng làm nhiệm vụ ở Thiên Xu với Du Việt.

Nhưng hiện tại y chỉ có thể rời thuyền trước.

Hầu Vinh Hiên lấy ra thuốc ức chế của mình, đưa cho Du Việt, “Ngươi giữ đi, ta nghĩ ngươi có thể sẽ cần đến.”

(dreamhouse2255)

Du Việt nhìn, cái thứ này đối với tất cả Alpha mà nói chính là vật tư trân quý nhất không thể thay thế.

Trong lúc huấn luyện dã ngoại, tùy cơ ứng biến nghênh đón kỳ phát tình chính là một trong những loại khảo nghiệm, trường học sẽ không vì cái này mà ưu đãi bất kỳ ai.

Sau này làm nhiệm vụ chân chính, thậm chí sẽ thường xuyên gặp phải tình huống thuốc ức chế không đủ dùng cùng đủ các loại vấn đề linh tinh lặt vặt, nhưng vấn đề sinh lý cơ bản nhất cũng không thể khắc phục, vậy liền không thể phát huy ưu thế tốt nhất của một Alpha ưu tú.

Hầu Vinh Hiên là đang lấy bùa bảo mệnh trong huấn luyện dã ngoại ra, Du Việt trịnh trọng đẩy về, “Ngươi đang nghĩ cái gì đấy? Nếu ta thật sự cần sẽ đi đoạt vật tư của ngươi, hiện tại đang thi đấu, ngươi làm như vậy…… là bố thí.”

Hầu Vinh Hiên: “Ý của ta không phải như vậy……” Luôn cảm thấy nếu như Vạn Dương Trạch đối xử tốt với Du Việt, Du Việt thậm chí sẽ tiếp thu rất vui sướиɠ.

Du Việt nhét thuốc ức chế lại vào trong túi Hầu Vinh Hiên, “Ta nói giỡn, ngươi có phải coi ta thành đệ đệ không? Ta không yếu như vậy, nếu thật sự xảy ra xung đột khi làm nhiệm vụ, ta sẽ không hạ thủ lưu tình với ngươi, cho nên ngàn vạn lần đừng lôi kéo lấy lòng ta, lão tử có tiếng trở mặt không biết người, Vạn Dương Trạch rõ ràng nhất.”

Thấy Hầu Vinh Hiên như cũ lộ ra biểu tình bị thương, Du Việt lại vò đầu, y đã nói sai cái gì?

Nếu đối phương là Vạn Dương Trạch, y khẳng định trực tiếp cầm lấy thuốc tức chế.

Nhưng Vạn Dương Trạch chỉ có một.

Đối thủ một mất một còn nhiều năm như vậy chỉ có một, y thật sự không hạ thủ được với Hầu Vinh Hiên a.

(dreamhouse2255)

Du Việt gian nan giải thích, “Ngươi vô duyên vô cớ đối xử tốt với ta, ta sợ không cứng được với ngươi ở trêи sân thi đấu, ảnh hướng tới phát huy của ta liền không tốt, cho nên……”

Hầu Vinh Hiên vẻ mặt cô đơn: “Có phải đổi thành Vạn Dương Trạch ngươi liền sẽ nhận không?”

Không ngờ rằng Du Việt lại gật đầu, “Đúng vậy, ta còn có thể ở thời điểm cuối cùng cướp hết vật tư của hắn. Hắn rất mạnh, ta mới không cần nhường hắn, Hầu Vinh hiên, ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, nhưng ngươi có thể cho rằng là ngươi không đủ mạnh, cho nên ta không muốn thiếu nhân tình của ngươi, ta chỉ dùng hết toàn lực với cường giả.”

Hầu Vinh Hiên đại khái đã hiểu, y gật đầu, thậm chí yên tâm đi trước một bước.

Y xác thật không mạnh bằng Vạn Dương Trạch.

Không ai có thể sóng vai với Du Việt, nhiều năm như vậy cũng chỉ còn một mình Vạn Dương Trạch, xác thật là bởi vì Vạn Dương Trạch đủ cường hãn.

May mắn không phải bởi vì Vạn Dương Trạch lớn lên đẹp.

Nguyên nhân là bởi vì đối phương mạnh hơn mình làm Hầu Vinh Hiên tiếp thu rất tốt đẹp.

Y có thể mạnh lên.

Thuyền ngừng ở Cửa Đá gần nửa giờ, Vạn Dương Trạch phải giữ chỗ cho Du Việt, chỉ có thể ngồi ở bên cửa sổ trơ mắt nhìn hai người kia hàn huyên hơn hai mươi phút, trong lúc đó Du Việt còn nhéo mặt Hầu Vinh Hiên.

Vạn Dương Trạch không hiểu được hai người kia đã có phát triển kỳ quái gì.

(dreamhouse2255)

Du Việt đúng là thích đồng tình kẻ yếu, nhưng Hầu Vinh Hiên rất yếu sao?

Cũng không có đi.

Ở Cửa Đá lại có một nhóm người lên thuyền.

Thời điểm trở lại chỗ ngồi hô hấp của Du Việt đã trở nên hơi rối loạn, y tiến lại gần bên tai Vạn Dương Trạch nói, “Quá đen đủi, cái thuyền này, quá đen đủi!”

Vạn Dương Trạch: “Ừm.”

Là Ngụy Phàm Lĩnh lên.

Ngụy Phàm Lĩnh không có mặc quân huấn phục, nhưng người của Bắc Lĩnh đều biết hắn.

Mọi người như hổ rình mồi nhìn đối phương, không ai dám gây xung đột trước.

Huấn luyện mới qua một tuần, ai đắc tội Ngụy Phàm Lĩnh, ba tuần kế tiếp liền đừng mong sống tốt, cho dù muốn kéo âm hắn, vậy cũng phải chờ đến ngày cuối cùng mới được.

Một mình Ngụy Phàm Lĩnh cùng mười mấy người đạt thành cân bằng an tĩnh hài hòa.

Sau đó Ngụy Phàm Lĩnh ngồi xuống bên cạnh Du Việt.

“Hi, mỹ nhân.”

Du Việt hận không thể biến thân thành chó dữ, gằn từng chữ một, “Ngụy Phàm Lĩnh, cả nhà ngươi đều là mỹ nhân!”

Ngụy Phàm Lĩnh nhẹ nhàng ngồi, nhỏ giọng nói: “Không dám nhận, đối diện đều là người Bắc Lĩnh, ngươi có tin hay không, chỉ cần ta kêu một câu top 1 cùng top 2 Đông Quận đang ở nơi này, ta liền có thể cùng bạn cùng trường của ta đạt thành nhất trí tạm thời, đuổi hai người các ngươi xuống thuyền, để vật tư lại.”

Du Việt ngoài cười nhưng trong không cười, “Đây mới là ngươi a Ngụy Phàm Lĩnh, ta rất thưởng thức bộ dáng không từ thủ đoạn này của ngươi, rất kϊƈɦ thích, rất chân thật.”

“Quá khen,” Ngụy Phàm Lĩnh duỗi tay về phía Du Việt, “Thương lượng chuyện này đi, oan có đầu nợ có chủ, đưa thuốc ức chế của ngươi cho ta một phần.”

Du Việt: “Dựa vào cái gì?”

Thuốc ức chế của lão tử đều mọc ở trêи người.

“Ta vừa tới gần ngươi liền xúc động, thuốc ức chế dùng vượt quá kế hoạch, không tìm ngươi tìm ai?” Ngụy Phàm Lĩnh ngang ngược vô lý nói.

(dreamhouse2255)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN