Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?
Chương 20: Bi thương.
Các tướng sĩ tiên phong và phó tiên phong đều hi sinh rồi? Các tướng sĩ tiên phong và phó tiên phong đều hi sinh rồi?
Choang!
Chén trà trên tay nàng vỡ tung dưới nền. Nước trà nóng bắn tung tóe lên váy nàng, mặt nàng. Nàng sững sờ đến mức chẳng thể cảm nhận được sự bỏng rát trên da mặt nàng.
Mộc Thanh Ly ngày trước có dò hỏi được rằng, y được phong làm phó tiên phong. Bây giờ, Tô công công lại nói như vậy. Nàng vẫn không tin được vào tai mình, hỏi lại một lần nữa, giọng nhẹ bẫng:
” Tô công công, ông có nghe nhầm không? Không thể nào!”
Ưu Nhã bật khóc. Tố Nguyệt cô cô cũng òa khóc to. Nhược Thanh và Tử Điệp mắt cũng đã rơm rớm lệ…
” Quân Tề vốn chiếm thế thượng phong. Nhưng chẳng thể ngờ…quân Sở gài vào quân doanh ta một tên gian tế. Tên khốn kia ngoài thì tỏ vẻ trung thành một dạ nhưng bên trong thì thâm hiểm, tàn độc. Lý thống soái tiên phong vốn tin tưởng tên gian tế kia, ngay cả kế hoạch đánh trận cũng để hắn biết. Quân ta bị quân địch bao vây, rơi vào tình thế nguy cấp. Lúc ấy, Lý thống soái tiên phong dẫn đầu đội quân đã ra sức chém giết quân giặc. Sau đó, ông bị rơi vào trong trận của địch, chẳng tìm được đường thoát ra. Chiêu phó soái cưỡi ngựa chạy vào vòng vây cứu ông ta. Khi đầu lĩnh quân địch đã sớm một đao đâm vào ngực của y, thì đao của y cũng chém vào thân hình hắn. Y cuối cùng cũng hi sinh. Xúc động trước cảnh đó, quân ta càng kiên quyết đánh giết. Cuối cùng, quân ta giành chiến thắng. Các tướng sĩ tiên phong và phó tiên phong đều hi sinh vì Đại Tề rồi.”
Cơn ớn lạnh lan tỏa khắp thân thể nàng. Cả người nàng tựa như bị hút hết sực lực, ngã ngửa về phía sau. May mà Tiểu Điệp đã nhanh chóng đỡ được nàng.
Nàng gào lên the thé. Nàng đau đớn khôn nguôi, như bị vạn tiễn xuyên tâm. Y từng nói, sẽ sống cùng nàng đến hết đời ở nơi thôn quê yên bình. Vậy mà y đã hy sinh mình ở nơi chiến trường tàn khốc như thế ư?
” Tử Điệp, dìu Vương phi về phủ. Tố Nguyệt, ngươi mau mau tiễn Thanh Ly.” Ưu Nhã ngăn tiếng khóc của mình, nói với Tố Nguyệt cô cô. Ưu Nhã biết, Chiêu Liệt trong lòng nàng chiếm một phần rất lớn. Mặc dầu đã có phu quân, nhưng nàng vẫn không thể quên được y. Y chết đi, chắc hẳn nàng đau đến tê tâm phế liệt.
Tố Nguyệt dẫn nàng ra khỏi đại sảnh hoa lệ. Cả người nàng mềm nhũn dựa vào người của Tử Điệp. Mọi chuyện ập đến cứ ngỡ như là một giấc mộng, đau đớn tột cùng. Nàng ngây người nhìn khung cảnh xinh đẹp, diễm lệ nơi đây. Trời mây trong xanh, ánh dương ngập tràn. Hoa đào nở rực cả một vùng, tầng tầng lớp lớp đào không còn e ấp dưới lá xanh nữa, mà bung nở như sương, lại như tuyết. Gió xuân nhè nhẹ thổi bay cánh đào hồng. Hoa rơi xuống đất, một mảnh tà mị, kiều diễm. Đất trời như xoay chuyển, nàng như được chứng kiến, ở một nơi khác, là chiến trường tàn khốc nhuốm màu thê lương, thây nằm ngổn ngang. Một nam nhân mặc áo giáp bạc, cưỡi chiến mã điên cuồng phá bỏ vòng vây. Nhưng, những mũi giáo liên tục xuyên qua người y. Y ngã xuống, hy sinh. Mắt nàng rớm lệ. Lại như ảo, như ảnh, nàng như quay về năm xưa. Cảnh trông rất thật, như đang diễn ra ngay lúc này nhưng không phải, đó là một khoảnh khắc của vài năm trước. Nàng gặp y dưới gốc đào cổ. Y mỉm cười nhìn nàng, nàng ngây ngốc nhìn y. Bỗng dưng, một bông đào thắm rơi xuống trên vai nàng. Y tiến lại gần, nhặt nó lên, cài vào mái tóc đen nàng… Một khắc ấy, tựa như cả đời.
Ảo ảnh trước mắt tan biến. Đầu nàng chợt đau như búa bổ. Thân hình bé nhỏ của Mộc Thanh Ly không tự chủ được. Hồng y mảnh dẻ ngã xuống mặt đất màu hồng phấn. Nàng ngất đi. Thoảng đâu đó, có tiếng khóc bi thương chẳng nói thành lời của những người mất đi thân nhân…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!