Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?
Chương 19:
Cuộc chiến giữa Tề quốc và Sở quốc ngày càng gay go. Hơn mười năm trước, quân Sở đại bại dưới tay quân Tề. Sở đế nuôi lòng hận thù, cuối cùng, hơn mười năm sau cũng dẫn quân phục thù…
Thấm thoắt một năm cũng đã trôi qua. Giờ đây lại một mùa hoa đào nở nữa. Mộc Thanh Ly ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ, ngắm cánh đào bay. Làn gió lành lạnh thổi qua, nàng khẽ rùng mình. Tử Điệp đi tới, khoác thêm áo cho nàng.
” Vương phi, đào rơi rồi.” Tử Điệp ở bên cạnh nàng cũng nhìn chằm chằm gốc đào ở ngoài cửa sổ.
” Ừ, đào rơi rồi.” Nàng mỉm cười nói.
Mộ Dung Phong xuất chinh rồi. Tính cũng đã gần được một năm. Hắn thu xếp mọi việc vô cùng ổn thỏa, ngay cả Cố Lục và Tô Dật hắn cũng sắp xếp ở bên bảo vệ, giúp đỡ nàng. Hắn chu toàn như thế, cũng phần nào khiến nàng cảm động. Trước khi phi ngựa xuất chinh, hắn đã mong chờ một nụ cười, một câu từ biệt của nàng. Nàng có mỉm cười, nhưng một cách khách sáo.
Mộc Thanh Ly có chút gì đó chờ mong Mộ Dung Phong.
Đột ngột có người cắt ngang dòng suy nghĩ, Tô Dật đi vào, thưa nói: ” Tô công công mời Vương phi vào cung một chuyến, Thái hậu có chuyện muốn tâm sự với Vương phi.”
” Ừm, ngươi mời Tô công công về trước, lát sau ta sẽ đến.” Nàng nói với Tô Dật.
Tiểu Điệp chải tóc cho nàng, cố định kiểu tóc bằng một cành đào nhỏ xinh. Thái hậu cũng không cần lễ nghi cầu kỳ nên nàng chọn y phục tao nhã, thanh lịch . Bước ra khỏi phủ, đã có một cỗ xe ngựa chờ sắn. Nàng được Tử Điệp dìu lên xe, Tử Điệp cũng được phép ngồi cùng nàng.
Nắng xuân dịu nhẹ chiếu xuống An Thành. Cỗ xe ngựa xa xỉ này lướt qua con đường, tất thảy mọi người đều phải ngước nhìn trầm trồ.
” Tử Điệp, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Mộc Thanh Ly mỉm cười hỏi.
Tử Điệp lúc nãy giờ đang ngây ngốc, vừa nghe câu hỏi đã giật mình. Tử Điệp đáp khẽ:
” Bẩm Vương phi, nô tỳ mười lăm tuổi ạ.”
Mộc Thanh Ly “ừm” một tiếng.
” Ngươi…có thích Tô Dật không? Nếu thích, ta sẽ gả ngươi cho gã.” Nàng lại hỏi tiếp, giọng vô cùng thản nhiên.
Thân hình của Tử Điệp khẽ run lên, đôi mắt có xẹt qua một tia xúc cảm, nhưng rất nhanh lại biến mất. Nhưng Mộc Thanh Ly còn nhanh lên, tia cảm xúc của Tử Điệp đã sớm bị thu hết vào tầm mắt của nàng.
” Không ạ!” Tử Điệp nhanh gọn trả lời.
Mộc Thanh Ly không nói gì thêm. Nàng biết rất rõ, Tử Điệp không thích Tô Dật, mà là Cố Lục. Nhưng thật tiếc rằng, trong lòng của Cố Lục không thể chứa thêm ai ngoài Mị Liên Hương. Một cô gái mười lăm tuổi đã biết che giấu cảm xúc thật không dễ dàng…
Không khí trong xe ngựa có chút ngột ngạt, Mộc Thanh Ly với tay kéo bức màn che kiệu ra một chút, nàng ló đầu ra, gió xuân thổi phả vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Xe ngựa đi qua Minh Nguyệt lầu. Cũng đã lâu, nàng chưa có đến đây. Ký ức mồn một hiện về trong tâm trí của nàng, bao lần, Chiêu Liệt dẫn nàng tới Minh Nguyệt lầu chơi. Nhớ đến y, tâm nàng nhói đau. Năm qua, nàng đã rất nỗ lực để quên đi y….
Cuối cùng, xe ngựa cũng dừng trước Hoàng cung rộng lớn, nguy nga. Tử Điệp dìu nàng xuống xe. Tố Nguyệt cô cô đang đứng trước cửa Hoàng cung. Tố Nguyệt là hầu cận của Thái hậu, cùng bà trải qua những chuỗi ngày thăng trầm trong hậu cung lạnh lẽo nên rất được lòng bà.
Tố Nguyệt cô cô dẫn nàng đến Từ Ninh cung.
” Thần thiếp bái kiến Thái hậu. Thái hậu vạn phúc kim an.” Nàng chu đáo hành lễ với Ưu Nhã đang ngồi trên mộc kỷ.
Ưu Nhã “ừm” một tiếng, sau đó quay sang Tố Nguyệt cô cô nhẹ nhàng nói:
” Tố Nguyệt, mau mau dẫn Vương phi vào chỗ ngồi.”
” Vâng ạ.” Tố Nguyệt cô cô ứng tiếng, vui vẻ dẫn nàng đến chỗ ngồi gần Ưu Nhã.
Sau khi đã yên vị, Ưu Nhã sai Tử Điệp rót trà cho nàng. Nàng khẽ nhấp một ngụm trà nhỏ. Thật thơm! Tử Điệp lại rót thêm trà cho nàng.
Những người ở tuổi của Ưu Nhã nhan sắc đều dần phai mờ. Nhưng Ưu Nhã thì khác, bà vẫn giữ được nét đẹp của tuổi xuân. Năm xưa, bà là hảo bằng hữu của Trương nhị tiểu thư- Mẫu phi của Mộ Dung Phong. Hai người thực lòng xem nhau là tỷ muội, như hình với bóng. Mặc dù sau này phải chung một chồng, nhưng vẫn không hề đấu đá lẫn nhau…Sau khi Trương An Khuê mất, bà đã chăm sóc Mộ Dung Phong, từng ngày nhìn hắn lớn lên. Còn Mộc Thanh Ly, tiếng xấu đầy rẫy, nhưng bà cũng không ghét bỏ nàng, thậm chí còn có chút yêu thích tính điềm tĩnh của nàng.
” Mẫu hậu, Thanh Ly tỷ tỷ, Nhược Thanh tới rồi.” Từ xa, đã vang đến âm thanh trong trẻo pha lẫn nét tinh nghịch của Nhược Thanh.
Nhược Thanh bước vào trong đại sảnh. Vừa thấy Mộc Thanh Ly đã cười tươi rói. Nàng cũng mỉm cười, dịu dàng nhìn Nhược Thanh.
” Công chúa, muội đến rồi.”
Ưu Nhã thì lắc lắc đầu, cười ngán ngẩm:
” Nha đầu Thanh Thanh này, lúc nào con mới nghiêm túc được vậy !”
Nhược Thanh bĩu bĩu môi hồng, nói:
” Mẫu hậu, con là vậy mà.”
Nhược Thanh là nữ nhi ruột của Thái hậu Ưu Nhã, hoàng muội của Mộ Dung Triệt. Nàng là công chúa được sủng ái bậc nhất Tề quốc này. Ngày trước, Tiên đế mực thương yêu, chiều chuộng Nhược Thanh. Giữa các công chúa, chỉ duy nàng được phong hiệu, hiệu của nàng là An Nhiên. Nàng còn được cùng Tiên đế du sơn ngoạn thủy. Sau này, Mộ Dung Triệt lên ngôi Hoàng đế, nàng được phong làm An Nhiên Trưởng công chúa, vẫn được sủng ái như cũ.
Nhược Thanh rất thân với Mộc Thanh Ly. Mộc Thanh Ly cũng rất thích tiểu công chúa này. Khi rảnh rỗi, Nhược Thanh lại năn nỉ Ưu Nhã cho đến Phong Vương phủ chơi. Ở đó, Mộc Thanh Ly dạy Nhược Thanh thêu thùa, đánh đàn.
Ưu Nhã, Mộc Thanh Ly, Nhược Thanh cùng trò chuyện rất vui vẻ. Nhìn nét hồn nhiên, tinh nghịch trên gương mặt khả ái của Nhược Thanh khiến Tố Nguyệt bất cười khe khẽ. Còn Mộc Thanh Ly, nàng cũng thực sự cười, mọi nhẫn nhục trên khuôn mặt nàng đều không còn nữa. Thấy vậy, Tử Điệp bên cạnh cũng an lòng đôi chút.
Đang cười nói vui vẻ, Tô công công đột nhiên chạy vào, nói:
” Thái hậu, Thái hậu, Đại Tề chúng ta thắng rồi, thắng rồi.”
Ưu Nhã và Nhược Thanh nhanh chóng đứng lên cười mừng. Tố Nguyệt cô cô và Tử Điệp gương mặt đều tỏ vẻ vui mừng khôn xiết. Mộc Thanh Ly cũng thở phào một tiếng, chắc có lẽ Mộ Dung Phong đang an toàn và…y cũng thế. Nàng cầm chén trà lên định uống.
” Nhưng…” Tô công công giọng nghèn nghẹn.
Nàng có chút không yên, ngước mắt lên nhìn Tô công công.
” Tô công công, còn nhưng nhị gì nữa?” Nhược Thanh gắt lên.
” Nhưng, nhưng…Các tướng sĩ tiên phong và phó tiên phong đều hi sinh rồi.” Khó khăn lắm, Tô công công mới nói thành câu. Không biết tự khi nào, nước mắt của Tô công công đã rơi xuống, vỡ tan.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!