Ngày hôm nay thực sự chấn động với Dịch Gia, Dịch Đạt Dân và mẹ của anh ta chính thức bị cảnh sát bắt giữ bởi vì có liên quan đến vụ tai nạn giao thông của Dịch Kính Nam vào hơn hai năm về trước.
Ông nội Dịch vô cùng bàng hoàng, bà nội Dịch sốc đến mức ngất xỉu, ông Dịch thì trầm ngâm một góc do anh ta cũng là cháu ruột, còn bà Dịch thì tức giận liên tục mắng nhiếc và liên hệ với luật sư giỏi nhất thành phố Z.
Bữa trưa và bữa tối chẳng một ai nuốt trôi cơm, không khí ảm đạm thê lương không giống như gia đình vừa có hỷ sự hơn một tuần trước.
Buổi tối, Hà Nhược Liên tắm xong ra ngoài.
Dịch Kính Nam sợ vợ một mình buồn nên đem hồ sơ và Laptop về phòng ngủ làm việc.
Lúc cô bước ra, mùi hương cơ thể chính thức thu hút lấy hắn, ngẩng lên nhìn cô đang uyển chuyển tiến lại chiếc ghế ở bàn trang điểm ngồi xuống.
Dịch Kính Nam gian manh, gập chiếc Laptop trên đùi và đặt sang một bên, nhanh chóng tiến đến.
Bàn tay to lớn nóng bỏng đặt xuống bả vai của Nhược Liên, nhìn cô thông qua chiếc gương, nói:
– Để chồng giúp vợ thoa kem nha?
Quá quen với hành động lưu manh của hắn, Nhược Liên vừa lấy kem thoa lên da mặt, vừa trả lời:
– Anh rảnh rỗi đến thế sao?
Dịch Kính Nam khẽ cười, cầm lấy tuýt kem body trên bàn và sau đó khụy một chân xuống dưới nền như lúc cầu hôn, nâng một chân của cô đặt lên đùi hắn và dùng kem thoa vào.
Từ lâu, Hà Nhược Liên có thói quen buổi tối đi ngủ không mặc đồ lót, có hôm còn chẳng chịu ăn mặc gì cả vì cảm thấy như vậy thoải mái, trừ những ngày đến kỳ kinh nguyệt.
Khi có chồng, thói quen có lợi như thế thì Dịch Kính Nam luôn luôn ủng hộ và bảo cô tiếp tục duy trì.
Thế nên, hiện tại hai chân được tách ra, vùng nhạy cảm của phụ nữ chính thức lọt vào mắt xanh của ai đó đối diện.
Bàn tay chạm đến đâu là Hà Nhược Liên bật cười sằng sặc đến đó, nhột không tả nổi, đánh vào bờ vai trần to rộng của hắn, lên tiếng:
– Đừng thoa nữa, em nhột quá.
– Em đừng suy nghĩ đen tối là không nhột nữa.
– Anh suy nghĩ thì có.
Cuối cùng cũng xong, Dịch Kính Nam lập tức bế ngang Hà Nhược Liên lên trên tay đi lại chiếc giường.
Hắn ngồi dựa lưng vào thành giường còn cô thì tựa vào người hắn, ôm ấp lấy nhau dường như vô cùng nhớ nhung và yêu thương đối phương.
– Kính Nam, nếu như anh không xảy ra tai nạn, có lẽ chúng ta chẳng phải xa nhau hai năm.
– Đâu ai biết trước được điều gì, mọi chuyện xảy ra thì chúng ta phải chấp nhận thôi.
Anh đoán được từ lâu, nhưng do chưa có bằng chứng và hôm nay Trình Hách đã tìm ra.
Nói chuyện nghiêm túc thế đấy, nhưng bàn tay của Dịch Kính Nam không hề an phận, cứ luồn lách chu du khắp nơi trên thân thể mát lạnh của Hà Nhược Liên.
– Anh đừng như thế nữa được không?
– Anh là đàn ông, nằm cạnh vợ mà không sờ mó mới có vấn đề đó Nhược Liên.
Hà Nhược Liên tò mò, ngẩng lên hỏi hắn:
– Vấn đề gì?
– Chán vợ.
Ánh mắt của Hà Nhược Liên đắm chìm vào khuôn mặt của hắn, lúc hắn mang kính thực sự rất đẹp trai và lãng tử, chính xác là cô đã bị nhan sắc này cuốn hút ngay lần đầu gặp nhau.
…ΩΩΩΩΩΩ…
Nửa tháng không đi làm, công việc đều nhờ ông Dịch giải quyết thay cho, hôm nay cả hai đã chính thức trở lại.
Nhân viên và cổ đông của tập đoàn nhốn nháo trước thông tin Dịch Đạt Dân bị cảnh sát bắt giữ.
Sáng nay có cuộc họp, Dịch Kính Nam đã bổ nhiệm chức vụ phó tổng cho một người khác thay thế anh ta.
Hai vợ chồng làm chung một nơi cũng nhiều điều thú vị, như nhớ lúc nào thì gặp nhau lúc đó, có thể ăn cơm và về nhà cùng nhau, không có cảm giác nghi ngờ hay ghen tuông.
Giải quyết xong công việc, Hà Nhược Liên lên phòng làm việc của Dịch Kính Nam chờ hắn.
Mặc dù đã là vợ chồng, nhưng cô vẫn lịch sự gõ cửa xin phép bởi vì sợ có nhân viên hay đối tác làm ăn.
– Sau này không cần gõ cửa.
Nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của hắn mà đau lòng, Hà Nhược Liên chủ động đi lại ngồi xuống trên đùi và lấy tay xoa xoa khuôn mặt, giọng mềm mại hỏi:
– Mệt lắm sao?
– Ừm, vừa mệt vừa nhớ vợ.
Hà Nhược Liên mỉm cười, nhướn người hôn vào môi hắn, sau đó lên tiếng:
– Hết nhớ chưa?
– Hết nhớ nhưng chuyển sang muốn.
Thấy được ánh mắt ma mị và nóng rực của Dịch Kính Nam, cô lập tức nhảy xuống khỏi người, đứng cách xa hắn nói:
– Về chưa anh?
Dịch Kính Nam bật cười, đứng dậy thu xếp giấy tờ cần giải quyết gấp cho vào cặp táp của mình, sau đó xòe bàn tay trước cô, cất lời:
– Về thôi.
Từng ngón tay đan chặt vào nhau, cả hai hạnh phúc vui vẻ tung tăng đi về, không ngại ngùng trao cho nhau những nụ hôn thắm thiết, chẳng e dè âu yếm thể hiện tình cảm của mình, ai nhìn thấy đều phải ganh tỵ trước cuộc sống vợ chồng son của họ.
Về nhà, mọi người đã ăn tối và đều lên phòng nghỉ ngơi.
Hà Nhược Liên tắm xong, xuống nhà hâm nóng thức ăn do người làm đã về.
Dịch Kính Nam xuống sau, thấy cô bận bịu hắn cũng phụ giúp lấy bát và đũa, đem những món ăn đã được làm nóng ra bàn.
Trước đây, công việc này là của bà Dịch.
Hôm nào cũng gọi hỏi hắn ăn tối ở đâu và sau đó chuẩn bị cơm nóng.
Bây giờ nhìn thấy Hà Nhược Liên thay thế, tuy rảnh rỗi nhưng bà ta lại có cảm giác mất mát, không chút thoải mái.
– Há miệng, em ăn chậm quá.
– Uống súp.
Hà Nhược Liên nhai thức ăn vừa được Dịch Kính Nam đút cho, nũng nịu hắt mặt về bát súp trên bàn.
Hắn cầm lấy, múp một muỗng và thổi nguội, sau đó cưng chiều đưa lên tới miệng cho cô.
– Cảm ơn chồng!
– Em làm gì cũng chậm chạp, cũng may c ởi đồ của anh nhanh..