Tình Đầu Cũng Như Tình Cuối
Chương 64 Hoảng sợ
– Mẹ… sao vậy… mẹ… bác sĩ… BÁC SĨ.
Tiếng hắn rất lớn làm các bác sĩ ở ngoài cũng giật mình chạy vào, 3-4 cô y tá và bác sĩ chạy vào vì lẽ mẹ hắn nằm phòng vip nên được chú trọng nhiều hơn, trong lúc hớt hãi chạy vào họ vô tình va phải vai cậu làm cậu chao đảo ngả vào tường, cậu mặt tái đi nhìn về phía một đống người bên giường mẹ hắn, còn hắn thì luôn hỏi bác sĩ và lo lắng cho bà, trong lòng cậu một trận chua xót xộc lên, mắt cậu cay xòe, cậu lủi thủi đi ra, lửng thửng trên hành lang, cậu cảm thấy mình thật dư thừa trong hoàn cảnh lúc đó, là vì cậu mẹ hắn mới đổ bệnh, vì cậu mà hắn trở mặt với bà, vì cậu mà cuộc sống của bà và hắn bị xáo trộn, cậu chưa bao giờ cảm thấy mất niềm tin như bây giờ, cảm thấy thất vọng chính bản thân mình, cậu cười khổ, dù sao đi chăng nữa thì bà vẫn là mẹ hắn, tình mẫu tử không bao giờ bị một thứ gì làm ảnh hưởng được, cậu lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, đi trên sân vô tình lại gặp anh hắn đang chơi với cu Bi, thấy cậu, anh hắn nói:
– Hai đứa nói chuyện với mẹ tôi xong rồi sao?
– Anh mau vào xem bà với Minh Khôi đi, bà bị tăng huyết áp trở lại rồi.
– Sao ? cậu trông dùm tôi cu Bi , tôi vô xem thế nào .
– Vâng, anh cứ để em trông cháu cho
– Cảm ơn cậu
Nói rồi, anh chạy nhanh vào trong, cậu quay lại nhìn bộ dạng anh chạy biết rằng anh rất lo cho bệnh tình của bà, cậu cười mỉm, bà thật sự rất có phúc, có được hai cậu con trai vừa tài năng vừa có hiếu, cậu đi lại bế cu Bi trên tay:
– Cu Bi chơi với chú nha
– Dạ cậu nút nhỏ mua bánh cho con na( chú út nhỏ mua bánh cho con nha)
– Cu bi nè, con đừng gọi chú là cậu út nữa nghe, như vậy bà nội con không vui đâu.
– Cậu nút đã nói cậu là vợ của cậu, nên gọi là cậu nút nhỏ.
Cậu cười nựng má nó, mặt có hơi thoáng buồn, nhưng vẫn ân cần giải thích:
– Bây giờ chú vẫn chưa phải là vợ của cậu út con nên con cứ gọi là chú nghe
Nó ngu ngơ, nhưng miệng vẫn chu lên gật gật đầu. Cậu bế nó ra ngoài mua bánh, bước vào cửa hàng đi lại hỏi cô nhân viên:
– Cô cho tôi hỏi có loại bánh nào mềm dành cho trẻ con không ?
– Dạ, có ạ, chúng tôi có vài loại ở đây xin anh xem qua
– Vâng
Cậu thả cu Bi xuống nhìn xuống tủ kính, nhìn qua một lượt chon lấy một cái bánh bông lan có phủ bột trà xanh cho nó. Đi qua bàn đặt nó ngồi trên đùi và cho nó ăn
– Con ăn từ từ thôi.
Cậu bé nhai bánh chắp chắp, có vài vụn bánh dính trên miệng, cậu cười mỉm lau miệng cho bé. Được một lát cậu bế bé lại cô nhân viên nói :
– Cô này, nhờ cô trông cháu bé này một lát tôi cần đi toilet một chút có được không?
– Dạ được anh cứ để cháu ngồi đó tôi trông cho ạ
– Vâng cảm ơn cô
Cậu đưa nó lại bàn lúc nãy và đi vào toilet.
Vì đây là cửa hàng nhỏ nên chỉ có một người trông coi, cậu vừa mới vào nhà vệ sinh thì có 3 khách hàng đi vào, cô vì đang bận nói chuyện với khách mà lơ đi cậu nhóc đang ngồi đó, cậu nhóc lúc này trượt xuống ghế, chập chững đi lại gần tủ kính nhìn bánh, chỉ chỉ trỏ trỏ, miệng vẫn còn dính vụn bánh, nó ngơ ngác nhìn quanh, nhưng không thấy cậu đâu, nó lại đi tới cửa ra vào, thấy cửa hé, nó mới bước ra ngoài, có vẻ thấy người đi qua lại nhiều có cả xe cộ chạy tấp nập nó đột nhiên sợ hãi, mặt hơi nhăn nhó bộ sắp khóc, nó cứ đi, nước mắt rơi, người đi đường thấy lạ nhưng họ vẫn không ngừng lại vì sợ người khác nghi ngờ là bắt cóc con nít.
Cậu đi ra ngoài nhìn qua bàn không thấy cu Bi đâu, hớt hãi chạy lại hỏi cô nhân viên:
– Cô ơi, cậu bé lúc nãy nhờ cô trông bây giờ đâu rồi?
Cô nhân viên đang nói chuyện với khách hàng giật mình ngước mắt nhìn qua bàn tóa hỏa:
– Thôi chết lúc nãy tôi còn thấy ở đây mà, tôi xin lỗi anh
Cô nhân viên và cậu hớt hãi chạy ra ngoài, cậu lo lắng mặt đã trắng bệch ra, cậu la lớn gọi nó:
– Cu Bi ơi… Bi ơi
Nhìn quanh vẫn không thấy, cậu hoảng sợ tột cùng vội bắt lấy một người đi đường hỏi:
– Anh ơi… anh có nhìn thấy một bé trai tầm 3 tuổi nhỏ chừng này không, nó mặc áo hồng,giày vãi đen
Người đàn ông lắc đầu, nỗi sợ hãi càng lớn hơn, cậu bắt đầu hoảng loạn chạy đi kiếm, khóe mắt hơi ẩm ướt, môi cắn lại, đi một đoạn ngắn cậu thấy một đứa bé đang đứng gần cột đèn khóc, hình như là cu Bi, cậu hớt hãi chạy lại, vừa chạy vừa kêu:
– Cu Bi… đứng đó… chú đây
Nó hình như không nghe thấy, vẫn khóc, nó từng bước lạng xạ bước xuống đường lớn, xe vẫn đang chạy, cậu trợn mắt, tim cậu như rớt ra, cậu mở miệng hét lớn:
– CU… BI
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!