Uông Ngạn cầm theo một ly cà phê, xoa huyệt Thái dương đi vào, bên cạnh có hai đồng nghiệp, miệng lầu bầu nói: “Tôi cảm thấy công việc này dậy quá sớm, ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà… Tôi mới ngủ ba tiếng đã bị các cậu dựng dậy!”
Dưới mắt Đại Cường cũng có quầng thâm: “Còn không phải là tối hôm qua tổ chức liên hoan, thế mà cơm thì không ăn, anh nhất định phải cùng đội trưởng bắt kẻ tình nghi gì hay sao?”
Uông Ngạn liếc mắt nhìn cậu ta: “Cái gì gọi là nhất định phải? Tôi đây là cống hiến sức mạnh cho xã hội hài hòa, thấy việc nghĩa hăng hái làm, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, có hiểu hay không? Có chút cảm quan chính trị đi.”
Đại Cường không dám cãi lại, quay đầu lẩm bẩm với người bên cạnh: “Rõ ràng là nhìn thấy đội trưởng đội cảnh sát nhà người ta đẹp trai…”
Cậu ta không nói tiếp, Uông Ngạn đằng trước dừng bước chân.
Không phải nghe được lời cậu ta nói, Uông Ngạn gọi một tiếng: “Lão Hạ!”
Hạ Tây Châu cùng Thẩm Tư Phi dừng bước, quay đầu lại nhìn anh.
Uông Ngạn cười đi lên trước, bỗng nhiên cau mày lại, vỗ lưng Hạ Tây Châu, “Không tệ, xong việc rồi. Đến làm gì thế?”
Thẩm Tư Phi giơ tờ danh sách trong tay lên: “Đăng ký.”
Sau khi đánh dấu vĩnh viễn phải đến ghi chép pheromone một lần, từ nay về sau trên toàn bộ hệ thống network, họ sẽ dính chặt lấy nhau.
Cạnh giới tính thứ hai sẽ ghi chú là đã đánh dấu.
Uông Ngạn cười nói với Hạ Tây Châu: “Giờ tôi mới ý thức được cậu bị người nhà quản, không giống người độc thân như tôi. Lần sau còn đi uống rượu với tôi được không?”
Hạ Tây Châu dừng một chút, theo bản năng liếc nhìn Thẩm Tư Phi, nói: “Cái này chắc là không thành vấn đề.”
Uông Ngạn nhìn theo bóng lưng của họ rời đi, giống ngày đăng ký kết hôn ấy.
Cơn gió buổi sáng hơi lạnh lẽo thổi qua, ánh nắng vẫn chưa sáng rõ, hắt vào người không cảm thấy nóng, nhưng hắt nghiêng vào cả tòa nhà.
Bóng dáng Hạ Tây Châu và Thẩm Tư Phi, một người cao lớn vững chãi, một người thon dài tuấn tú. Lúc trò chuyện, Thẩm Tư Phi hơi ngẩng đầu lên, lộ ra độ cong gò má cùng phần cằm duyên dáng. Mà Hạ Tây Châu thì nghiêng đầu hơi cúi xuống, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng toát ra vẻ dịu dàng.
Đại Cường có điều xúc động: “Sếp ơi, giờ em thật sự cảm giác được Alpha và Omega mới là xứng đôi. Một đôi trời sinh.”
Thẩm Tư Phi không biết Đại Cường nói gì, không thì cậu nhất định sẽ khích lệ đối phương tinh mắt.
Sau khi đánh dấu vĩnh viễn lần thứ hai đăng ký vào, quan hệ của hai người được ghi chép trên hồ sơ sau đó để vào phòng hồ sơ bảo quản, một bản còn lại sẽ cho họ cất giữ. Mà lúc hệ thống kiểm nghiệm pheromone sẽ tự động đưa ra độ xứng đôi pheromone.
Thẩm Tư Phi mở báo cáo ra, thấy số liệu xứng đôi cuối cùng, không nhịn được cười.
Hạ Tây Châu đang lái xe, liếc mắt sang, “Làm sao thế?”
Thẩm Tư Phi nhìn hắn, khép báo cáo lại, nói: “À, chẳng qua là em cảm thấy chúng ta chắc là được ông trời tác hợp.”
Hạ Tây Châu thấy khó hiểu: “Lúc trước anh nói với em rồi, một đôi trời sinh, mà em khăng khăng không tin.”
Thẩm Tư Phi cười: “Giờ em tin.”
…
Sau đó Thẩm Tư Phi bắt đầu học lên tiến sĩ, cùng Hạ Tây Châu thay phiên chăm sóc tiểu Hạ Duy.
Tiểu Hạ Duy tám tháng từ khi học bò xong là ầm ĩ không chịu được, thường thường quay người lại là tìm không thấy, lần nào cũng làm cho Thẩm Tư Phi hoài nghi trên người nó có động cơ điện.
Lúc tiểu Hạ Duy một tuổi Hạ Tây Châu mới tổ chức tiệc, ngày náo nhiệt ở thành phố S.
Từ khi ông Hạ ra nước M, nhà họ Hạ tập trung phát triển ở nước ngoài, ở trong nước chỉ duy trì hiện trạng, thậm chí là ngày càng đi xuống. Sau khi Hạ Tây Châu trở lại mới thật sự là chấn chỉnh lại gia nghiệp, khôi phục sự huy hoàng của ngày xưa.
Mà buổi tiệc này chỉ là bắt đầu kế hoạch lớn trên vùng đất này của Hạ Tây Châu.
Thẩm Tư Phi chỉ ôm con lộ mặt, dù sao cậu cũng không muốn thật sự cho con nhỏ như thế đã đắm chìm trong thế giới xa hoa đồi trụy này.
Buổi tối lúc về, cậu bất ngờ gặp Thẩm Hoa Hạo ở hàng rào ngoài cửa.
Thẩm Hoa Hạo mặc âu phục đứng trong gió đêm, cúi đầu nhìn xuống không biết đang nghĩ gì, chợt nghe thấy tiếng quay đầu, đôi mắt hắn sáng lên: “Anh hai!”
Thẩm Tư Phi: “Sao cậu lại ở đây, tìm anh à? Có chuyện gì không?”
Thẩm Hoa Hạo lắc đầu nói: “Em không sao, em chỉ tới thăm anh thôi, nghe nói cháu trai một tuổi, em không tham gia tiệc rượu, mà em chuẩn bị cho nó món đồ chơi nhỏ, mang tới đưa cho nó.”
Hắn nhét túi giấy trong tay vào tay Thẩm Tư Phi, bị Thẩm Tư Phi nắm chặt tay. Thẩm Tư Phi hơi nhướng mày: “Sao tay lạnh thế, cậu ra ngoài mà mặc ít thế? Không lạnh à?”
Thẩm Hoa Hạo hắt xì hai cái liên tục.
Thẩm Tư Phi nói: “Cậu có việc thì vào nhà nói đi, thuận tiện cho cậu xem tiểu Hạ Duy.”
Thẩm Hoa Hạo sững sờ, vội nói: “Không được không được, em chỉ mang đồ tới, em còn có việc. Em phải đi ngay.”
Thẩm Tư Phi nhét đồ về trong tay hắn: “Cậu ở đây chờ một lát, anh đi vào lấy áo khoác cho cậu.”
Trong nhà ngoại trừ ba miệng ăn nhà họ chỉ có hai người làm, Thẩm Tư Phi lật qua lật lại, cầm cái áo khoác cũ Hạ Tây Châu không mặc nữa đi ra.
Thẩm Hoa Hạo thấy cậu lấy áo khoác đen ra, vội nhận lấy, hai người đứng gần, Thẩm Hoa Hạo bỗng nhiên giật mình, “Anh… mùi pheromone của anh đâu?”
Cửa biệt thự mở ra, Hạ Tây Châu ôm tiểu Hạ Duy ra xem, ánh sáng trong phòng hắt ra.
Thẩm Hoa Hạo thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên hiểu ra.
Hắn học môn Sinh học, Omega bị đánh dấu vĩnh viễn khác đánh dấu tạm thời, có thể khống chế pheromone không tiết ra ngoài, lúc thường giống Beta.
Dù sao cũng đã sống chung nhà, lại có con, sớm muộn gì cũng sẽ đánh dấu vĩnh viễn.
Hắn nói: “Anh hai, bên ngoài lạnh lắm, anh vào đi, em phải đi rồi, em còn có việc.”
Ở chỗ không nhìn thấy sống lưng hắn vẫn thẳng tắp như cũ, như là một loại kiên trì nào đó sau khi trưởng thành, sự tùy tiện và bộp chộp trước kia lắng đọng đi. Nếu như vào ban ngày, Thẩm Tư Phi có lẽ thấy được mặt mày hắn chín chắn hơn.
Hắn quay người ở giao lộ, nhìn thấy Thẩm Tư Phi ở cửa, giơ tay vẫy.
Bóng người của hắn đi vào bóng đêm.
Biến mất trong tầm mắt Thẩm Tư Phi giống như nhà họ Thẩm.
Ai cũng sẽ một gia đình của mình, có cuộc sống của mình, tiểu Hạ Duy mới ra đời, ở trong lòng anh hắn chiếm vị trí quan trọng.
Quá khứ là quá khứ, mà không làm cho người ta ủ rũ. Tương phản, hắn nhìn ra được Thẩm Tư Phi vì vậy mà trở nên mềm mại hiền hòa hơn, mà mình cũng vì vậy mà trưởng thành thận trọng.
Giống như nhà họ Thẩm, ba Thẩm từ sau sự kiện đó cũng không cố chấp với danh lợi như xưa nữa, quan hệ với Lý Thiến cũng không còn thân mật, Lý Thiến bởi vậy sống khó khăn một quãng thời gian.
Thẩm Khiết càng không phải nói. Giới giải trí nước sâu, mặc dù có chút vốn tư cũng vẫn phi thường hiểm ác. Cô ta thoát khỏi cuộc sống thoải mái, không còn là công chúa nhỏ ngày xưa, từ chối quy tắc ngầm, cũng bị phong sát, sờ so4ng lần mò, lảo đảo.
Tình huống không tốt, mà cũng không xấu.
Thẩm Hoa Hạo bắt đầu khởi nghiệp, bắt đầu bận rộn, hắn hi vọng tương lai có thể ôm đủ thực lực và tiền tài để được lựa chọn nhiều hơn.
…
Gió nhẹ thổi rèm cửa sổ sát đất phấp phới, Thẩm Tư Phi ngồi trên thảm trải sàn, chơi với tiểu Hạ Duy.
Nhóc con hơn một tuổi mặc áo len, trước ngực in hình một con gấu, môi hồng răng trắng, đôi mắt trong suốt vô tội, nó lăn lộn trên thảm trải sàn mềm mại, chơi cực kỳ vui vẻ, bị ba nó đè lại.
Ba ôm nó ngồi xuống, bóp bóp hai má phúng phính, tiểu Hạ Duy giơ bàn tay bụ bẫm tỏ vẻ kháng nghị, dùng giọng nói hàm hồ nói: “Oa a…”
Đại khái là ý không muốn, Thẩm Tư Phi cũng mặc kệ mình bị con ruột ghét bỏ, để tiểu Hạ Duy đối diện mình, ngón tay thon dài quấn lấy ngón tay nhỏ xíu, “Tiểu Hạ Duy, nói theo ba, ba —— ba —— “
Tiểu Hạ Duy mở to đôi mắt đen láy giống ông bố Alpha, ngoác miệng ra, “Đá đá—— “
Thẩm Tư Phi lặp lại: “Ba —— “
Tiểu Hạ Duy: “Bá — “
Hạ Tây Châu vắt âu phục trong khuỷu tay, kéo caravat từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy cảnh tượng một lớn một nhỏ mặt đối mặt tĩnh tọa, nhếch miệng nói: “Đang làm gì đó?”
Thẩm Tư Phi: “Tiểu Hạ Duy sắp hai tuổi vẫn không biết gọi ba, có phải là học chậm không?”
Hạ Tây Châu đi tới, xoa xoa cái đầu của con trai, ôm tiểu Hạ Duy đang lén lút bò đi.
Nhóc con vẫn chưa tới hai tuổi nhìn nhỏ mà không nhẹ, Hạ Tây Châu nói: “Vội cái gì, nó vẫn chưa tới hai tuổi, từ từ đi. Hơn nữa con trai của anh sau này sẽ không kém. Nào, tiểu Hạ Duy, chứng minh cho ba con xem.”
Tiểu Hạ Duy ôm cổ hắn, tư thế thân mật, mềm giọng nói: “Ba —— “
Thẩm Tư Phi trừng mắt: “Sao nó nghe lời anh thế?”
Hạ Tây Châu mặc áo khoác cho tiểu Hạ Duy: “Không còn sớm nữa, chúng ta phải đi, đưa nó tới chỗ cụ Thường.”
Thẩm Tư Phi nói: “Có phải là lúc mới ra đời luôn ở cùng anh nên thân với anh không nhỉ?”
Hạ Tây Châu: “Có thể.”
Lúc tiểu Hạ Duy vừa ra đời, bởi vì pheromone nên cũng thích quấn lấy Thẩm Tư Phi, vừa rời khỏi Thẩm Tư Phi là khóc, khóc là không dừng được. Sau đó cậu ra ngoài làm việc, Hạ Tây Châu ở nhà chăm nó, nó mới quấn lấy hắn.
Trên thực tế nó thân thiết với hai ông bố, chỉ là rất chân chó, ai không tốt với nó là nó tìm người còn lại.
Sắp xếp cẩn thận tiểu Hạ Duy, hai người đi tham gia một cuộc đấu giá.
Hội trường xanh vàng rực rỡ. Âu phục giày da, người người nhốn nháo.
Thẩm Tư Phi và Hạ Tây Châu vào căn phòng nhã nhặn ở tầng hai mới mở miệng hỏi: “Thật sự có tác phẩm hội họa lúc mẹ em còn sống à? Đó không phải là kỳ trân dị bảo gì, không cần thiết đem ra bán đấu giá chứ?”
Từ tầng hai nhìn xuống, có thể nhìn rõ sân khấu triển lãm.
Hạ Tây Châu: “Cũng không phải là kỳ trân dị bảo mới được đem ra bán đấu giá, đặc biệt là đối với kiểu buổi đấu giá quyên tiền cho xã hội này, mọi thứ có ý nghĩa đều được đem ra bán đấu giá.”
Thẩm Tư Phi tìm một chỗ ngồi xuống.
Trong phòng chỉ có hai người họ, trên ghế có đệm, cậu ngồi một lúc, cảm thấy khó chịu, Hạ Tây Châu nhìn cậu dịch người, hỏi: “Ghế tựa không thoải mái à?”
Thẩm Tư Phi khựng lại, hỏi: “Có loại đệm tựa kia không?”
Hạ Tây Châu tỉnh ngộ, hắn cách bàn đến gần kề tai nói nhỏ: “Em ngồi chỗ anh, anh xoa bóp cho em.”
Thẩm Tư Phi da mặt mỏng, hai người ở riêng không có người khác, lần đầu không tiết tháo, cậu hạ thấp giọng mắng: “Lượn.”
Phàm là người này kìm chế chút, cậu cũng không đến nỗi xót.
Lời tuy nói như vậy, Hạ Tây Châu vẫn đứng dậy đi ra ngoài, cầm đệm vào cho cậu, Thẩm Tư Phi đặt sau thắt lưng tựa vào, vẻ mặt thoải mái hơn không ít.
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, tầng một có người ngạc nhiên nhìn sang phòng trên tầng hai.
Danh tiếng của Hạ Tây Châu ở trong giới không thấp. Phàm là nhân sĩ thành công, tài là không đủ, còn phải nói vẻ ngoài, nói ngọn nguồn gia tộc. Hạ Tây Châu có nhà họ Hạ, phối hợp với năng lực thiên phú, không nghi ngờ chút nào là được trời cao quan tâm, nên ngồi ở chức vị cao.
Ở trong giới, hắn được công nhận là thiên tài Wall Street, người trẻ trong Forbes Rich List trong vòng mười năm, không ít truyền thông muốn mời hắn phỏng vấn, lên tạp chí, Hạ Tây Châu luôn không hứng lắm.
Có lẽ là tâm thái kiếm đủ tiền sữa bột, chỉ muốn về nhà ôm vợ con.
Hai người họ tới mấy vòng cuối cùng được toại nguyện mua về hai tác phẩm hội họa hoàn mĩ nhất của mẹ ruột Thẩm Tư Phi khi còn sống. Một bức là bé gái đứng trong ánh nắng chiều trước biển rộng, một bức là bình minh trong vườn hoa.
Màu sắc ấm áp, phong phú, sinh động, rất tích cực lạc quan khiến người xem cảm thấy người vẽ chắc hẳn là người cẩn thận dịu dàng mà nhiệt tình với cuộc sống.
Người có tác phẩm hội họa không cần công bố thân phận, Thẩm Tư Phi chỉ có thể tìm được chữ ký của mẹ mình ở một góc vải của tranh sơn dầu, giống trên những bức tranh phác thảo chưa hoàn thành.
Mặc dù không phải bức họa của Thường Mân, đây là một âm mưu, Thẩm Tư Phi cũng không để ý lắm, để cậu tìm được một chút vết tích của mẹ ruột, biết mẹ mình cũng từng sống nhiệt tình như vậy là đủ rồi.
Quan trọng hơn là tiền bán đấu giá sẽ quyên góp cho trẻ mồ côi hoặc bị vứt bỏ trên toàn quốc.
“Chúng tôi sẽ đóng gói tranh gửi đến nhà, ngài chỉ cần về nhà chờ đợi.”
Nhân viên mỉm cười nhìn người khí thế xuất chúng, chín chắn thận trọng trước mặt.
Thẩm Tư Phi viết địa chỉ, “Vậy chúng ta đi về trước thôi, đi đón tiểu Hạ Duy.”
Điện thoại trong túi Hạ Tây Châu có thông báo tin nhắn, hắn cầm lên đọc, bỗng nhiên hắn nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Thẩm Tư Phi: “Có chuyện gì thế?”
Ba ngày sau, mọi người đều biết ngày nay cử hành tang lễ cho ông Hạ ở nước M.
Ông Hạ không thể chịu đựng qua sự già yếu, qua đời trong bệnh viện ở Trung Quốc, Hạ Tây Châu trở thành chủ nhân duy nhất của nhà họ Hạ, trong tay hắn có quyền quyết định cao nhất, tiền trong tay cũng bởi vậy được nâng cao lần nữa, càng khiến người ta kính nể và ngước nhìn.
Ba miệng ăn nhà họ ngồi máy bay đến nước M tham gia tang lễ.
Tiểu Hạ Duy còn rất hồ đồ, đứt quãng hỏi: “Cụ… Đi đâu?”
Thẩm Tư Phi ôm nó, nói: “Cụ Hạ đến một chỗ rất xa, sau này chúng ta sẽ không được gặp lại nữa.”
Ấn tượng của cậu với ông Hạ là ông lão cố chấp, nhãn mác duy nhất là người kia từng nỗ lực khống chế Hạ Tây Châu.
Tiểu Hạ Duy tiếp tục hỏi: “A a…”
Ở trên máy bay, tiểu Hạ Duy không hiểu cái gì ngủ say, Hạ Tây Châu đắp chăn cho nó.
Thẩm Tư Phi nhỏ giọng hỏi: “Công ty không có thay đổi gì chứ?”
Hạ Tây Châu ngồi xuống cạnh cậu: “Nào có khoa trương như vậy, cũng không phải chiến tranh gì, trên di chúc viết rõ ràng anh là người thừa kế.”
Hạ Tây Châu liếc nhìn tin tức trong email, là viện điều dưỡng gửi tới, chú hắn Hạ An Khang qua đời tối qua.
Hắn rất ít khi hỏi đến những tin tức này.
Trước khi hắn về vẫn là trẻ mồ côi trôi dạt khắp nơi, sau khi quay về tham dự tranh đoạt tài sản, xưa nay không cảm nhận được chút hơi ấm nào, thậm chí còn từng bị đối xử ác ý, vì vậy hắn không cần có bất luận tình cảm gì với họ.
Thẩm Tư Phi vốn không có ý định hỏi nhiều, thấy hắn trầm mặc lâu chút, cậu nói tiếp: “Anh đang xử lý chuyện gì khó giải quyết à?”
Hạ Tây Châu lắc đầu, forward email cho ekip ủy thác, “Không có gì, chỉ là có cảm giác được giải thoát.”
Thẩm Tư Phi nói: “Là không có người lớn quản thúc anh.”
Cậu khựng lại, vội nói áy náy: “Xin lỗi.”
Hạ Tây Châu nói: “Không cần xin lỗi, đúng là chưa từng có người lớn quản thúc anh.”
Thẩm Tư Phi khen ngợi Alpha nhà mình: “Nhưng anh vẫn rất ưu tú.”
Hạ Tây Châu cười cười, nghiêm túc nói: “Bởi vì em luôn kéo anh lên. Lúc anh bị giày vò trong bùn bẩn, em là ánh sáng mà anh thấy.”