Tinh Giới (Dịch) - Cứu Người Đẹp, Trúng Đạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Tinh Giới (Dịch)


Cứu Người Đẹp, Trúng Đạn



Chương 8: Cứu người đẹp, trúng đạn

“Lão tứ, giờ này đi ra dạo phố thật không phải là một quyết định anh minh.”

Sắp tới quốc khánh, khắp Bắc Kinh đông nghẹt người, Lâm Thiên lầm bầm với Tả Vân Phi ở bên cạnh. Tả Vân Phi cười khổ:

“Lão tam, ngươi hãy cảm nhận sự nhiệt tình của Bắc Kinh trước đi đã, đến ngày mai, có lẽ ngươi càng hiểu rõ hơn về cái gì gọi là núi người biển người.”

Đám Tả Vân Phi đi ra đã làm khổ những người đang âm thầm bảo vệ bọn hắn, chẳng qua bọn họ cũng là cao thủ, không lo bị mất dấu.

“Ông chủ, người đi đường quá nhiều, bọn họ ở cách quá xa rất khó bảo vệ có hiệu quả.”

Cao thủ bí mật đi theo của Tả gia báo cáo lên trên.

“Đi theo đằng xa là được rồi, thực lực bọn Tả Vân Phi không tệ, cho dù có phiền phức, cầm cự một đoạn thời gian cũng không có vấn đề gì. Trong dịp quốc khánh, không ai dám dùng súng lung tung đâu.”

Dùng súng ngoài đường trong thời điểm mẫn cảm này tức là hoàn toàn không coi bộ máy nhà nước ra gì, hậu quả của chuyện đó, cho dù là thế lực to lớn như Tả gia cũng không chịu nổi.

“Hiểu rồi, ông chủ!”

“Chủ nhân, đằng sau có mấy người đi theo chúng ta.”

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên.

“Đừng quản họ, bọn họ hẳn là bảo vệ của Tả Vân Phi. Tiểu Linh, nếu có người có sát ý mạnh mẽ đối với chúng ta, ngươi có phát giác ra không?”

Lâm Thiên hỏi.

“Có thể, chủ nhân, chẳng qua phạm vi chỉ trong vòng hai cây số, ngoài hai cây số, Tiểu Linh không làm gì được. Tiểu Linh tuy là quang não đỉnh cấp, chẳng qua hoàn toàn không thiên về quét hình, chỉ có công năng quét hình đơn giản thôi.”

Lâm Thiên hơi gật đầu, hai cây số tuy hơi ngắn, chẳng qua cũng tạm được, đại đa số súng ống có tầm bắn hữu hiệu đều không vượt quá hai cây số. Một số súng bắn tỉa có tầm bắn hữu hiệu hơn hai cây số, nhưng người dùng súng tuyệt đại bộ phận không chọn khoảng cách xa như vậy, ở gần một chút, hi vọng trúng cũng lớn hơn một chút.

“Tiểu Linh, nếu phát hiện địch ý mạnh mẽ, lập tức báo cho ta biết.”

Lâm Thiên dặn dò, cùng đi với đám Tả Vân Phi, Lâm Thiên quả thật có cảm giác không an toàn, nếu có sự cố bất ngờ xảy ra, bọn Tả Vân Phi thực lực cao có thể tránh khỏi, nhưng hắn cũng chỉ mạnh hơn người thường chút xíu, tỷ lệ rủi ro cao hơn một chút.

“Thứ 28!”

Lâm Thiên đếm thầm trong lòng, bọn họ đi ra chẳng qua mới nửa tiếng đồng hồ, nhưng số tên bị Nam Cung Uyển Nhi đá bay đã đạt tới con số 28! Thân thủ lợi hại, thủ đoạn không chút lưu tình đó làm Lâm Thiên nhìn mà cảm thán không thôi, trong lòng âm thầm suy đoán cho dù mình lên, chắc cũng sẽ bị Nam Cung Uyển Nhi đá bay.

“Thực lực, phải mau chóng nâng cao một chút, nếu không thì bị đả kích quá.”

Lâm Thiên lầm bầm trong lòng, đưa ánh mắt thương hại về phía tên vừa bị đá bay – người anh em, ngươi an tâm nằm trên mặt đất năm phút đi, chẳng qua ở đây nhiều người, cẩn thận coi chừng bị đạp bẹp đấy…

“Lão tam, ta nói đúng chưa, căn bản không cần chúng ta ra tay.”

Tả Vân Phi ghé sát Lâm Thiên cười hè hè.

“Cẩn thận coi chừng Nam Cung Uyển Nhi nghe thấy, cô ấy có thể cho rằng ngươi nói cô ấy bạo lực.”

Lâm Thiên không khách khí nói, Tả Vân Phi hơi biến sắc mặt:

“Không thể nào, có thể hiểu như vậy sao?”

“Người phi thường có cách hiểu phi thường!”

Câu này Lâm Thiên hoàn toàn không nói ra miệng, hắn cũng không muốn làm kẻ xúi quẩy chọc tới Nam Cung Uyển Nhi.

Trên một tòa cao ốc cách đó không xa.

“Sơn Bản quân! Nếu chấp hành nhiệm vụ, ta sẽ không thể chạy thoát.”

Một người trung niên ốm nhách mặc bộ đồ đen nói vào tai nghe, trước mặt hắn là một cây súng bắn tỉa đã lắp ráp xong.

“Tay của Tả gia, Chu gia, Tần gia, Tiêu gia đều thò quá dài, lợi ích của tổ chức đã bị xâm hại, giết mấy đệ tử gia tộc bọn chúng chẳng qua chỉ để cảnh cáo bọn chúng một chút thôi, ngoài ra, cũng coi như cho chính phủ Trung Quốc một chút kinh hỉ nhỏ, hừ, lúc này mà xảy ra sự kiện đổ máu trên đường, nhất định sẽ rất náo nhiệt đây. Tổ chức sẽ chiếu cố cho người nhà của ngươi.”

“Tuyệt!”

Súng bắn tỉa thò ra khỏi cửa sổ, mũi súng chĩa xuống chỗ nhóm Lâm Thiên.

“Chủ nhân, thăm dò được địch ý mạnh mẽ ở tòa cao ốc bên trái, đối phương sử dụng súng bắn tỉa, mục tiêu ngắm vào là Chu Dao!”

Tiểu Linh gấp gáp nói trong đầu Lâm Thiên.

Lâm Thiên biến sắc mặt, hắn đã bảo Tiểu Linh kiểm tra thực lực của Chu Dao, Mộ Dung Tuyết, Tần Kha. Theo số liệu cho thấy, thực lực Tần Kha không khác Tiêu Bạch là mấy, lợi hại hơn Tả Vân Phi, Nam Cung Uyển Nhi một chút, còn Mộ Dung Tuyết, cường độ tế bào tới gần 700, sức sống tế bào năm trăm mấy, tinh thần lực cũng gần bốn trăm, thực lực cao hơn Tiêu Bạch, Tần Kha một khoảng lớn, còn Chu Dao, ngoài dự liệu của Lâm Thiên, cô chẳng qua chỉ là người bình thường, chỉ có một đặc điểm là tinh thần lực của cô hơn 100, cao hơn không ít so với mức 50 của người bình thường, chẳng qua so với bọn Tần Kha, tinh thần lực cũng yếu hơn nhiều lắm.

Nếu súng bắn tỉa nhắm vào đám Mộ Dung Tuyết, Lâm Thiên lại không lo lắng, nhờ bản năng của người luyện võ bọn họ hẳn có thể cảm ứng khi có súng nhắm vào mình. Chỉ cần có cảm ứng, với thực lực của họ cho dù không hoàn toàn né được, tránh khỏi chỗ yếu hại hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng bây giờ người bị ngắm lại là Chu Dao, với một người bình thường như cô, muốn tránh khỏi đạn súng bắn tỉa căn bản là không thể.

“Chủ nhân, địch ý của đối phương nâng cao, sắp nổ súng!”

Nói nhiều vậy, thật ra chỉ trong chớp mắt thôi, Lâm Thiên thậm chí còn không có thời gian cảnh báo.

“Chu Dao, tránh ra!”

Lâm Thiên la lớn một tiếng, vội vàng xô Chu Dao đang ở cách khoảng hai mét phía trước bên phải hắn ngã sấp xuống đất.

“Phụp!”

Lâm Thiên biết mình trúng đạn, đạn bắn vào lưng hắn.

“Chủ nhân, dùng hết 2 duy giới lực xây dựng phòng ngự cục bộ, uy lực của đạn giảm 80%!”

Giọng của Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên.

“Lão tam!”

Tả Vân Phi nhìn thấy Lâm Thiên trúng đạn, điên cuồng gào lên, vội vàng nhào tới. Tiêu Bạch, Ngụy Phong đã đi lên trước một chút, khi nghe Lâm Thiên kêu Chu Dao tránh ra bọn hắn quay đầu lại, lúc này cũng vừa khéo thấy cảnh Lâm Thiên trúng đạn. Sắc mặt hai người đều điên cuồng biến đổi, lúc này cũng không đếm xỉa gì tới chuyện ẩn giấu hay không, thân hình nhoáng lên chặn đường đạn bay tới, cánh tay phải Tiêu Bạch được bao phủ bởi một tầng ánh sáng lấp lánh trong chớp mắt, cả cánh tay giống như bạch ngọc, đây là hiện tượng khi Bạch Ngọc Thủ mà hắn luyện toàn lực phát động.

Tinh khí thần toàn thân đều tập trung lại, bỗng nhiên, cánh tay phải Tiêu Bạch hóa thành ngàn vạn ảo ảnh vung ra như chớp, một tiếng nổ bị kìm hãm vang lên trên tay Tiêu Bạch. Tiêu Bạch như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch trong chớp mắt, lui lại một bước, vài tia máu thấm ra từ trong tay phải đang nắm chặt. Không ngờ hắn dùng tay trần bắt một viên đạn súng bắn tỉa.

Mấy nhóm người âm thầm đi theo nhóm Lâm Thiên không xa thấy nhóm Lâm Thiên bị tập kích thì liền biến sắc mặt, một số người vội vã chạy tới bên này, một số người phóng tới tòa lầu nơi đạn bắn ra.

Viên đạn thứ ba cũng bắn ra, nhưng bị thanh nhuyễn kiếm Mộ Dung Tuyết rút ra từ eo gạt bay lên không trung. Gạt bay viên đạn cũng làm cô hơi biến sắc mặt, chẳng qua thực lực cô cao hơn Tiêu Bạch không ít, cũng không có bị thương. Võ công cao tới mức gạt bay đạn, khiến những người đang khủng hoảng xung quanh kinh hãi không thôi.

Ba viên đạn bắn ra rồi, cũng không còn viên nào bắn tới nữa, hiển nhiên tay súng bắn tỉa kia đã bó tay chịu trói hoặc thấy việc không thành đã quả quyết tự sát đi tới chỗ thượng đế lão nhân gia rồi.

“Xe cấp cứu!”

Tả Vân Phi gấp gáp nói, điểm khóa mấy huyệt đạo của Lâm Thiên, nội lực không hề tiết kiệm trút vào thân thể Lâm Thiên.

Rất nhanh, Lâm Thiên được đưa lên xe cứu thương chở tới bệnh viện, bọn Tả Vân Phi tự nhiên cũng theo tới bệnh viện, còn như tình huống ở hiện trường, vậy không cần bọn họ xử lý, tóm lại tuy sự kiện nổ súng đã xảy ra, nhưng sau đó Lâm Thiên không thấy một tin tức, bài báo nào nói tới sự kiện này cả.

Tả gia, phụ thân Tả Quốc Cường của Tả Vân Phi nổi giận đùng đùng.

“Tra ra là thế lực nào không?”

“Ông chủ, không ra. Tay súng đó tự sát rồi, trên người không có thứ gì cho biết thân phận, súng bắn tỉa sử dụng cũng là thứ thông dụng trên quốc tế.”

Bên cạnh Tả Quốc Cường, một người đàn ông mặc bộ đồ tây màu đen cung kính nói.

“Có thể tra ra thân phận hắn không?”

“Hắn tự sát bằng cách chích thuốc ăn mòn hiệu quả cao, khi người của bọn ta chạy đến thì thi thể đã gần như bị ăn mòn hết, không cách nào xác định tướng mạo, bây giờ đang tìm kiếm tin tức từ kho tư liệu gien của quốc tế, chẳng qua tỷ lệ tìm thấy tin lức liên quan hẳn sẽ không lớn.”

Tả Quốc Cường gật đầu, ông cũng biết những tay súng như vậy đi lại trong bóng tối, khả năng gien được đưa vào kho dữ liệu gien quốc tế là rất nhỏ.

“Khiếu Thiên, thằng nhóc bị bắn trúng đó sao rồi? Lần này may mà có nó, nếu không lửa giận của Chu gia cũng không dễ chịu đựng, dẫu sao nhân viên bảo vệ chủ yếu vẫn là từ Tả gia chúng ta.”

Sắc mặt Tả Quốc Cường hòa hoãn lại chút ít.

“Đứa nhỏ đó.”

Lệ Khiếu Thiên cau mày lại.

“Ông chủ, đứa nhỏ đó hoàn toàn không bị thương trí mạng, chẳng qua rất kỳ quái, dựa vào uy lực của súng bắn tỉa, đừng nói bắn xuyên qua một người, cho dù bắn xuyên qua hai người cũng không thành vấn đề, nhưng chỉ bắn xuyên vào lưng thằng nhỏ đó chừng hai thốn, với lại, nó chỉ là người bình thường, làm sao phát hiện Chu Dao tiểu thư bị súng bắn tỉa ngắm trúng trước bọn thiếu gia chứ?”

Tả Quốc Cường hơi mỉm cười:

“Khiếu Thiên, chẳng lẽ bây giờ ngươi còn cho rằng thằng nhỏ này là người bình thường sao? Đại lục Trung Hoa nhiều kỳ sĩ, có lẽ nó cũng có một chút bản lĩnh đặc thù!”

“Ông chủ, vậy có cần quản chế nó không?”

Tả Quốc Cường lắc đầu:

“Không cần thiết, lần này coi như nó giúp chúng ta rất nhiều. Nếu làm như vậy hơi có vẻ lấy oán trả ơn, với lại, nó có thể phát hiện ra sự uy hiếp của súng bắn tỉa ở ngoài một cây số, ngươi cho rằng nó không phát hiện ra các ngươi âm thầm quản chế sao? Quan hệ giữa Vân Phi và nó không tệ, có nó ở đó, Vân Phi cũng an toàn hơn nhiều.”

Viên đạn được lấy ra khỏi thân thể Lâm Thiên rất nhanh, cũng may không có nhiễm độc gì lớn, nếu không Lâm Thiên phải xui rồi. Còn như tay của Tiêu Bạch, chỉ bị thương chút chút, băng bó chút thuốc là xong, hắn có nội công trong người, chút thương vặt đó chỉ cần hai ngày là có thể khỏi hoàn toàn rồi.

“Lão tam, ngươi dọa chết ta rồi, đó là súng bắn tỉa đấy, không phải súng nhỏ bình thường đâu, sao ngươi lại ngốc như vậy?”

Tả Vân Phi ngồi cạnh giường nhìn Lâm Thiên nằm sấp nói với giọng vẫn còn sợ sệt.

“Lúc đó tình hình quá gấp, đâu có nghĩ nhiều được như vậy.”

Lâm Thiên cười khổ một cái, nếu không phải Tiểu Linh khẩn cấp dùng 2 duy giới lực cuối cùng hình thành một tầng phòng ngự cục bộ, bây giờ hắn cũng không phải nằm trên giường, mà là nằm trong nhà xác rồi. Tuy bây giờ Tinh Giới có ba cơ hội sống lại, nhưng chỉ tính khi Lâm Thiên ở trong Tinh Giới thôi, trong thế giới hiện thực, chết là toi đời luôn.

“Lâm Thiên, cảm ơn ngươi!”

Chu Dao vừa gọt táo vừa dịu dàng nói, trong mắt cô, mơ hồ có thể thấy vài phần tình ý.

“Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân thật tốt, lại khiến tiểu tử ngươi gặp phải. Lão tam, làm sao ngươi biết súng bắn tỉa ngắm vào Chu Dao vậy? Còn nữa, đạn súng bắn tỉa lại chỉ bắn vào thân thể ngươi có hai thốn, chậc chậc!”

Tả Vân Phi cười hè hè. Lâm Thiên nói:

“Đây là trực giác, giác quan thứ sáu có biết không? Da ta dày, súng bắn tỉa bắn không vào.”

Tả Vân Phi bĩu môi:

“Còn có giác quan thứ sáu hả?”

Tiêu Bạch bỗng nhiên nói:

“Lão tam, có phải ngươi luyện công pháp có tính phòng ngự, bây giờ bị phá mất rồi không?”

Tiêu Bạch cảm thấy trong thân thể Lâm Thiên hiện giờ không có lực lượng gì, những cơ bắp mềm đó, đừng nói súng bắn tỉa, cho dù một viên đá bén nhọn một chút cũng có thể chui vào được.

“Coi là vậy đi, chẳng qua cho ta chút thời gian vẫn có thể hồi phục lại được.”

Lâm Thiên hơi gật đầu.

Trong lòng Lâm Thiên lại đang nhỏ máu, vốn chỉ còn vẻn vẹn 2 duy giới lực, không ngờ bây giờ lại dốc sạch rồi, không có giới lực, tới vết thương cũng không trị nổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN