Tinh Giới (Dịch) - Vàng Cũng Không Dễ Lượm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Tinh Giới (Dịch)


Vàng Cũng Không Dễ Lượm



Chương 7: Vàng cũng không dễ lượm

Bên trong một phòng khác.

“Dao tỷ, sao muội thấy tỷ hơi chú ý đến tên Lâm Thiên gì đó vậy? Hắn chẳng qua chỉ là một người bình thường thôi.”

Nam Cung Uyển Nhi hiếu kỳ nói.

Chu Dao cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói:

“Ta luôn cảm thấy hắn không đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Uyển Nhi, muội nói nếu một người bình thường ở cùng một chỗ với đám Tả Vân Phi như vậy liệu sẽ có cảm giác tự ti hay không? Nhưng Lâm Thiên hoàn toàn không có biểu hiện gì là tự ti cả, mà thấy chúng ta, biểu hiện của hắn cũng tương đối trấn định.”

Nam Cung Uyển Nhi gật đầu:

“Tỷ nói vậy, muội cũng cảm thấy hơi kỳ quái. Hì hì, Dao tỷ, tỷ có nghe một câu nói, khi một cô gái nổi lòng hiếu kỳ đối với một chàng trai thì đó cũng là lúc bắt đầu rơi vào tay giặc rồi, Dao tỷ thật sự rơi vào rồi nha!”

Trong mắt Chu Dao lộ ra một chút mơ màng:

“Uyển Nhi, tỷ không so được với muội, muội là viên ngọc trên tay Nam Cung gia, Nam Cung gia gia rất yêu thương muội, chuyện hôn sự của mình muội ít nhất cũng có quyền tự chủ nhất định. Còn tỷ, đã định sẵn là vật hi sinh cho liên hôn của gia tộc.”

“Dao muội, đừng bi quan như vậy, cho dù trong con nhà thế gia cũng có đối tượng hết sức không tệ.”

Tần Kha an ủi.

“Mộ Dung tỷ, tỷ thì sao? Tỷ có dự tính gì cho tương lai?”

Nam Cung Uyển Nhi hỏi Mộ Dung Tuyết, họ là bạn bè lâu năm với nhau, trước mặt đám Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết cũng không lạnh lùng như thế:

“Ta chỉ có một yêu cầu, đó là phu quân tương lai của ta phải đánh thắng được ta, nếu không cho dù gia tộc có bức bách, ta cũng không cưới.”

Nam Cung Uyển Nhi le le lưỡi:

“Mộ Dung tỷ, yêu cầu này của tỷ làm khó người ta quá rồi. Muội tự nhận thực lực cũng tính là không tệ, nhưng trước giờ tỉ thí với tỷ đều chưa bao giờ chịu đựng được hơn mười chiêu. Như bọn Tả Vân Phi và Tiêu Bạch, con cháu nhà thế gia cũng đã cực kỳ xuất chúng rồi, nhưng thực lực của họ hẳn sẽ không khác muội là mấy, yêu cầu của tỷ cao như vậy, cẩn thận coi chừng tương lai không lấy được ai đấy.”

“Nếu như vậy thật, ta nguyện đời này làm bạn với kiếm.” Mộ Dung Tuyết lạnh nhạt nói.

Tần Kha nói:

“Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, nghỉ ngơi vài tiếng trước đã, buổi tối chắc bọn Tả Vân Phi sẽ có bố trí hoạt động đó.”

“Tuân mệnh, Tần tỷ!”

Nam Cung Uyển Nhi làm bộ hành một lễ rồi đi vào phòng.

Bên phía nhóm Lâm Thiên, bốn người đều tự về phòng nghỉ ngơi, trong phòng có máy tính nối mạng, Lâm Thiên tải bộ truyện Thiên Long Bát Bộ xuống, tìm đọc đoạn miêu tả Lăng Ba Vi Bộ.

“Trên quyển trục có hình vẽ ghi rõ bộ pháp, lại chú giải cẩn thận phương vị liên quan tới 64 quẻ, chắc là Lăng Ba Vi Bộ có liên quan với 64 quẻ, ừm, lại vẽ những huyệt như Thiện Trung, Quan Nguyên, Trung Cực, các quẻ Dịch Đồng Nhân, Đại Hữu, Quy Muội, Vị Tế.”

Lâm Thiên tìm kiếm tư liệu trong đầu, có 64 quẻ, quẻ Dịch cũng ở trong đó, chỉ là những huyệt đạo gì đó thì không có.

“Mạo xưng thầy thuốc, cũng mạo xưng là người trong võ lâm, nếu cả tri thức cơ bản về huyệt đạo cũng không biết thì làm người ta hết nói nổi.”

Lâm Thiên nhỏ giọng nói một mình, vội vàng bảo Tiểu Linh tải tư liệu liên quan tới huyệt đạo truyền vào trong não mình, lần này có hắn đặc biệt quan tâm theo dõi, Tiểu Linh cũng không quẳng nguyên một đống tư liệu vào đầu hắn.

“Có Tiểu Linh cũng tiện, nếu không, để nhận ra những huyệt đạo li chi lít chít này chẳng biết phải mất bao lâu.”

Cảm nhận tư liệu trong đầu, Lâm Thiên cảm khái nói. Tư liệu không nhiều, Lâm Thiên tốn mười phút đã hoàn toàn chuyển những tri thức liên quan tới huyệt đạo thành một bộ phận tri thức của hắn, nhưng biết là một chuyện, vận dụng một cách cụ thể lại là một chuyện khác. Nhận huyệt, điểm huyệt đều không phải là chuyện đơn giản, có một số huyệt, chỉ chiếm có một chỗ nhỏ xíu, cũng có một số huyệt, mười cái tám cái chen chúc một chỗ, không cẩn thận mình muốn điểm huyệt này lại điểm trúng huyệt kia, còn chưa nói một số ẩn huyệt gì đó nữa.

“Được rồi, chuyện này cũng không gấp được, trước mắt biết vậy là được rồi, ít nhất có người hỏi cũng không tới nỗi không biết gì.”

Lâm Thiên suy nghĩ cũng thoáng, lập tức không dây dưa với chuyện này nữa.

“Tiểu Linh, bây giờ ta có bao nhiêu giới lực?”

Tiểu Linh nói:

“Chủ nhân, trước mắt ngài có bốn duy giới lực.”

Lâm Thiên cau mày:

“Giới lực này thật không đủ dùng, gia tăng thể chất cần dùng, gia tăng tinh thần lực cũng cần dùng, trị bệnh cho thằng nhóc Đoàn Vân đó cũng cần dùng, lấy đồ từ trong Tinh Giới ra cũng cần dùng nốt.”

“Chủ nhân, giới lực là thứ rất quý giá, mỗi ngày có mười duy, đã là rất không tệ rồi.”

“Ta biết.”

Lâm Thiên đương nhiên biết rõ sự quý giá của giới lực, như muốn trị khỏi bệnh tim bẩm sinh phát triển không tốt của Đoàn Vân cũng chỉ tốn 30 duy giới lực, một ngày mười duy đã là nhiều lắm rồi.

“Được rồi, từ từ thôi, ăn một ngụm cũng không thành kẻ béo được.”

Có bốn duy giới lực, trị liệu cho Đoàn Vân cũng không được bao lâu, Lâm Thiên cũng không muốn tiến vào thế giới Thiên Long Bát Bộ.

“Tiểu Linh, có một vấn đề hết sức nghiêm túc, chủ nhân của ngươi bây giờ cực kỳ nghèo, làm sao đây?”

Lâm Thiên lên tiếng hỏi.

“Chủ nhân, trong thế giới của ngài, các loại vàng bạc kim cương hết sức quý giá, nhưng có nhũng nền văn minh, vàng cũng chỉ là thứ hết sức bình thường, còn kim cương, cũng chỉ là thứ đá hơi hiếm có một chút thôi.”

Tiểu Linh cười nói.

“Chủ nhân chỉ cần tiến vào thế giới như vậy, rất dễ dàng kiếm được một lượng lớn vàng hoặc kim cương, chẳng qua để mang chúng ra khỏi Tinh Giới cần tốn giới lực.”

Lâm Thiên trước là mừng rỡ, tiếp đó lại cau mày:

“Tiểu Linh, mang đồ vật ra cần tiêu hao bao nhiêu giới lực vậy?”

Nếu tiêu hao giới lực quá nhiều, Lâm Thiên sẽ suy nghĩ làm như vậy có đáng giá không.

“Mang 1kg vàng ra cần tiêu hao 1 duy giới lực, cùng mức giới lực đó cũng có thể mang một viên kim cương to bằng nắm tay. Tính giá trị, mang kim cương ra có lợi hơn, nhưng tính đến chuyện viên kim cương to cỡ đó sẽ dẫn đến chấn động quá lớn, rất có thể sẽ khiến chủ nhân gặp nguy hiểm. Tiểu Linh đề nghị chủ nhân mang vàng ra, vàng thông qua giao dịch ngầm cũng có thể mang lại cho chủ nhân không ít tiền của, hơn nữa, cẩn thận một chút cũng không bị lộ thân phận.”

Tiểu Linh nói.

Lâm Thiên gật đầu:

“Một duy, vẫn có thể chịu được. Tiểu Linh, lập tức tìm một thế giới như vậy, chủ nhân ta đi đến đó lượm vàng.”

“Được chủ nhân, Tiểu Linh tìm cho ngài một nền văn minh tu luyện thân thể, nền văn minh đó có tài nguyên khoáng sản cực kỳ giàu có, hơn nữa có một số khoáng sản hàm lượng cực cao, căn bản không cần phải tinh luyện gì cả. Chẳng qua chủ nhân cần phải cẩn thận ở chỗ, người ở đó tuy tướng mạo không khác chủ nhân là mấy, nhưng về thực lực, cho dù là hắc thiết chiến sĩ cấp thấp nhất cũng lợi hại hơn chủ nhân ngài nhiều.”

Lâm Thiên tập trung tinh thần lực lên trên Tinh Giới, thân thể liền tiến vào trong Tinh Giới:

“Bắt đầu đi Tiểu Linh, ta sẽ cẩn thận, tuy bây giờ có ba cơ hội sống lại nhưng lãng phí là chuyện đáng xấu hổ.”

“Chủ nhân, bắt đầu truyền tống, có thể có khó chịu trong chốc lát, đó là hiện tượng bình thường.”

Tiểu Linh nói, ánh sáng trắng bao trùm lên người Lâm Thiên, chỉ trong khoảnh khắc Lâm Thiên đã xuất hiện trong một thế giới xa lạ.

Người mặc một bộ đồ bằng vải thô, ở eo mang một cây kiếm dài bằng sắt đen, chính là hình tượng của Lâm Thiên lúc này. Còn như quần áo vốn có của hắn thì đã rơi lại trong Tinh Giới rồi, cũng có nghĩa là hắn khỏa thân xuyên việt, chỉ là không biết Tiểu Linh dùng thủ đoạn nào mà kiếm cho hắn một bộ đồ bằng vải thô, còn như giày, xin lỗi, Lâm Thiên bây giờ đang đi chân không.

“Cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng là Tiểu Linh mới cài ngôn ngữ vào nhưng sử dụng lại đơn giản như tiếng Trung vậy.”

Trong miệng Lâm Thiên nói không phải tiếng Trung mà là ngôn ngữ thông dụng ở nền văn minh mà hắn đang ở.

“Tiểu Linh, sao không thấy vàng đâu?”

Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu.

Tiểu Linh nói:

“Chủ nhân, nền văn minh này tuy rất nhiều quặng vàng nhưng hoàn toàn không phải chỗ nào cũng có, chủ nhân cẩn thận tìm một lúc, hẳn sẽ tìm được.”

Lâm Thiên gật đầu, cất bước đi lên một sườn núi nhỏ cách đó không xa, đứng trên sườn núi, cảnh sắc xung quanh đều có thể thấy rõ ràng, nếu chỗ nào có quặng vàng hẳn không chạy thoát khỏi mắt hắn, vàng, đó là thứ đồ chơi phản chiếu ánh sang.

Sườn núi cách chỗ hiện tại của Lâm Thiên hoàn toàn không xa, cũng chỉ khoảng ba trăm mét, tốn chừng bốn, năm phút, Lâm Thiên đã leo lên sườn núi đó. Nhìn ra xung quanh, Lâm Thiên quả nhiên thấy một cục phản xạ ánh vàng rực rỡ:

“Vàng, ở đó hẳn là có vàng!”

Trong lòng Lâm Thiên bỗng nóng lên, rất có vài phần hưng phấn sau khi tìm được kho báu, chỉ là kho báu bình thường đều chôn sâu dưới đất, mà quặng vàng này thì rơi lung tung trên mặt đất.

“Xem ra cách khoảng bốn, năm cây số.”

Lâm Thiên nhìn nhìn đôi chân trần của mình mà nhíu mày, trên mặt đất khắp nơi đều là khoáng vật, có một số khoáng vật hết sức bén nhọn, đi chân trần trên những khoáng vật đó bốn, năm cây số, đúng là không phải chuyện để con người làm nha!

“Tiểu Linh, không có giày sao?”

Lâm Thiên hỏi trong đầu.

“Xin lỗi chủ nhân, có một số thế giới lão chủ nhân đã quy định sẵn, giống như thế giới này, khi bắt đầu tiến vào, chỉ có một bộ đồ vải thô và một thanh đao bằng sắt thôi.”

Tiểu Linh nói.

Lâm Thiên bất lực thở dài, chủ nhân trước của Tinh Giới thần thông quảng đại, không ngờ còn có thú vui ác như vậy.

“Mẹ nó, chết thì chết! Không phải đi chân không bốn, năm cây số sao? Vừa rồi đã đi được ba trăm mét rồi, vì để từ giã tầng lớp nghèo khổ tiến vào tầng lớp trung lưu, liều!”

Lâm Thiên nghiến răng, cất chân đi về phía trước, đương nhiên, đặt chân xuống phải tương đối nhẹ, hơn nữa phải nhìn nơi đặt chân xuống, một số cục đá nhìn như con nhím, Lâm Thiên kiên quyết không đi thử độ cứng của nó.

Cây số đầu tiên còn đỡ, tuy đau chút nhưng không chảy máu, có thể chịu được.

Cây số thứ hai, hai chân đều bị cạnh đá sắc nhọn cắt một đường, máu nhuộm đỏ bàn chân, Lâm Thiên nghiến răng kiên trì.

Cây số thứ ba, bàn chân bị các loại đá bén nhọn đâm cho máu thịt mơ hồ, Lâm Thiên mồ hôi như mưa, lúc này hắn đã không vì có được số vàng đó mà là khiêu chiến bản thân, hắn không tin chỉ một đoạn đường mà mình cũng không đi nổi.

Cây số thứ tư, Lâm Thiên dùng đao thay gậy chống để đi.

Tới hai trăm mét cuối cùng, chân Lâm Thiên đã bị thương tới mức đi không được nữa, chỉ có thể bò, chẳng qua tốn hai mươi phút, Lâm Thiên cũng bò tới nơi. Nằm sấp trên đất thở gấp, Lâm Thiên cất giọng cười to:

“Mẹ nó, đau chết lão tử rồi, chẳng qua chút khó khăn này mà muốn ngăn lão tử, đừng mơ!”

Mất không ít máu, mặt Lâm Thiên cũng hơi trắng bệch.

“Tiểu Linh, khối nào khoảng chừng một ký?”

“Khối bên tay phải ngài khoảng chừng đó.”

Tiểu Linh nói.

“Chủ nhân, ngài mất khá nhiều máu rồi, cần phải lập tức trở về trong Tinh Giới để được chữa trị.”

Lâm Thiên nắm lấy cục vàng bên tay phải mình, nói:

“Mau đưa ta về đi, tổn thất nhiều vì khối vàng này rồi, đau muốn chết không nói, xem ra phải tốn không ít giới lực để trị vết thương ở chân ta nữa.”

Ánh sáng trắng chớp lên, Lâm Thiên biến mất khỏi chỗ cũ.

Ở trong Tinh Giới.

“Chủ nhân, trị khỏi vết thương trên người ngài cần tốn hai duy giới lực, sau này ngài còn hai duy giới lực.”

“Ơ, không phải có bốn duy giới lực sao? Lấy một cục vàng ra dùng hết một duy, trị vết thương ở chân tốn hai duy không phải là còn một duy sao?”

“Chủ nhân, trong đoạn thời gian ngài ở trong Tinh Giới này, Tinh Giới lại hấp thu được một duy giới lực.”

Tiểu Linh nói.

“Có lập tức trị vết thương ở chân ngài không?”

“Lập tức!”

Ánh sáng trắng trùm lên hai chân và những chỗ bị thương khác trên người Lâm Thiên.

“Thoải mái rồi, thế giới tu luyện thân thể chết tiệt ấy, sau này không phải vạn bất đắc dĩ không vào nữa, chịu khổ không nói, còn hại ta tổn thất thảm trọng!”

Lấy một cục vàng ra chỉ tốn một duy, nhưng chữa trị hai chân bị thương lại tốn hết hai duy. Đây là sự tiêu tốn giới lực mà Lâm Thiên không chịu nổi, so với tổn thất giới lực, chút đau khổ mà hắn phải chịu chỉ là thứ yếu.

Mười phút sau, vết thương ở chân và những vết thương khác trên người hắn đã biến mất không thấy nữa, máu mất đi dường như cũng được bổ sung một chút, chí ít Lâm Thiên không còn cảm giác choáng váng khi mất máu nữa.

“Tiểu Linh, ta đi ra. Vàng để lại trong không gian này.”

Lâm Thiên nói.

Nháy mắt sau Lâm Thiên đã xuất hiện trong phòng, đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, vừa khéo lúc này từ cửa phòng vang lên:

“Lão tam, ngủ dậy chưa? Cùng đi ra đi.”

Tả Vân Phi la lớn ngoài cửa.

Lâm Thiên duỗi mình, cảm thấy khắp người tất cả đều bình thường, vội vàng tới mở cửa phòng ra. Tiêu Bạch và Ngụy Phong lúc này cũng đã nghỉ ngơi xong.

“Lão tứ, buổi tối rốt cuộc có hoạt động gì vậy?”

“Không có hoạt động gì đặc biệt, cùng mỹ nữ đi dạo phố, đãi ngộ này không phải người bình thường có thể gặp được.”

Tả Vân Phi cười hè hè.

Lâm Thiên cau mày:

“Lão tứ, ngươi có lộn không, cái này xem ra không phải hưởng thụ mà là hành hạ, bọn họ mỗi người đều đẹp như tiên trên trời, đi ra đường cái không phải cả đống người vây xem sao, nếu còn có một số động tay chân bậy bạ, tỷ lệ xảy ra rắc rối đạt tới 99%!”

“Sai, không phải 99%, mà là 100%!”

Ngụy Phong không vui nói.

“Nếu xảy ra tình trạng đó, lão tứ ngươi một mình gánh vác đi.”

Tả Vân Phi cười he he:

“Với bản lĩnh của họ làm gì tới lượt bọn ta động thủ, bọn họ không nặng tay, người khác đã phải thắp nhang rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN