Tinh Giới (Dịch)
Đều Là Cao Thủ
Chương 2: Đều là cao thủ
“Chuyện này để ta tự giải quyết!”
Lâm Thiên từ chối ý tốt muốn dạy dỗ Vương Hạo của bọn Tả Vân Phi, hắn biết với khả năng của bọn Tả Vân Phi, muốn dạy dỗ Vương Hạo một trận là chuyện hết sức đơn giản, chuyện này cứ nhìn sau khi xung đột trong tháng quân sự, Vương Hạo gặp bọn hắn phải đi đường vòng là hiểu.
Tiêu Bạch hơi cau mày:
“Vậy ngươi tự mình cẩn thận, Vương Hạo cũng không phải người bình thường, lại tâm ngoan thủ lạt.”
Tiêu Bạch trước nay không nói nhiều, lần này nói nhiều như vậy đã là rất hiếm có rồi, Lâm Thiên gật đầu.
“Được rồi được rồi, không nhắc tới thằng cha mất hứng đó nữa, vết thương này của lão tam mau băng bó lại đi!”
Tả Vân Phi đổi đề tài, Lâm Thiên chỉ chỉ những thuốc men trên bàn vi tính:
“Ta đang chuẩn bị xức thuốc đây.”
Trên bàn vi tính của hắn hoàn toàn không có máy vi tính, từ nhỏ ba mẹ hắn đã qua đời, vẫn luôn tự mình làm công kiếm tiền sinh sống, trả đủ được một năm học phí ở đại học Hải Thiên đã coi như không tệ rồi. Máy vi tính, cái đó hắn trước nay chưa từng dám mơ đến. Còn trên bàn của Ngụy Phong, Tiêu Bạch, Tả Vân Phi đều có kê cao một chiếc laptop.
Ngụy Phong hỏi:
“Lão tam, ngươi ăn cơm trưa chưa?”
“Nếu chưa chúng ta cùng ra ngoài ăn đi, một tháng học quân sự không được ra khỏi trường, trong miệng đã nhạt lắm rồi!”
Bọn Ngụy Phong biết hoàn cảnh nhà Lâm Thiên không tốt, ba ngày nay thường rủ Lâm Thiên ra ngoài cải thiện khẩu vị, nhưng Lâm Thiên trừ lần đầu tiên đồng ý ra ngoài còn những lần khác đều không chịu. Hắn biết nếu đi ra bọn Ngụy Phong nhất định không để hắn trả tiền, mà mỗi lần đều ăn ké bọn họ, với tự tôn của mình, Lâm Thiên lại không chịu được. Chẳng qua bây giờ có được Tinh Giới, Lâm Thiên đã có thể bỏ qua. Có Tinh Giới, kiếm một ít tiền tài tuyệt đối không phải chuyện khó.
Lâm Thiên trả lời:
“Chưa ăn đâu, để ta băng bó vết thương xong rồi đi.”
Năm phút sau, Lâm Thiên đã băng bó vết thương xong. Thân là một cô nhi, mấy năm nay chuyện bị thương không ít, đã rất thành thạo chuyện tự băng bó cho mình.
“Ha ha, đi, tới lúc đó giới thiệu cho các ngươi một chút thứ tốt!”
Trên mặt Tả Vân Phi đầy nụ cười dâm đãng.
Đi ra khỏi phòng ngủ, mười phút sau bốn người nhóm Lâm Thiên đã đến một quán ăn nhỏ bên ngoài trường học. Quán ăn nhỏ loại này cạnh trường học Hải Thiên ít nhất cũng phải hai ba chục nhà, sở dĩ chọn quán này, ngoài việc thức ăn đúng là không tệ ra, chuyện sạch sẽ cũng là một nguyên nhân quan trọng.
“Đã một tháng rồi, dưới sự nỗ lực của mấy đứa bên câu lạc bộ” tám “, cuối cùng cũng chọn ra hai mươi ứng cử viên hoa hậu trường học, xếp hạng cụ thể chưa có, bọn ta ăn nhanh chút, chín giờ bắt đầu bầu chọn trên mạng rồi!”
Chọn món ăn xong, Tả Vân Phi cười he he nói.
Trong trường đại học, những thằng rảnh rỗi đến mức nông nổi tuyệt đối không ít, hàng loạt câu lạc bộ, tổ chức loạn xạ cứ thế sinh ra, câu lạc bộ “tám” là một trong số đó. Mỗi năm khi sinh viên mới vào trường là đoạn thời gian bận rộn nhất của câu lạc bộ tám, các chị năm tư ra trường, các em năm nhất vào trường, bảng người đẹp trong trường phải sắp xếp lại, xếp bảng người đẹp trong trường là một trong những công tác quan trọng nhất trong năm của câu lạc bộ tám.
“Chất lượng mỹ nữ trong tân sinh năm nay cao hơn trước đây không ít, Tưởng Cầm khoa ngoại ngữ, Mộ Dung Tuyết khoa nghệ thuật, Nam Cung Uyển Nhi khoa tài chính, còn có Chu Dao khoa thông tin bọn ta, đều là những ứng cử viên có sức cạnh tranh trên bảng người đẹp của trường nha!”
Tả Vân Phi lớn giọng nói:
“Tưởng Cầm thuộc loại mỹ nữ dịu dàng. Mộ Dung Tuyết, người cũng như tên, cách xa lắc ngươi đã cảm nhận được hơi lạnh từ người cô ta tỏa ra, Chu Dao thuộc loại hình mỹ nữ cổ điển, trên người có một loại khí tức điềm tĩnh. Nam Cung Uyển Nhi, anh em sau này có gặp thì né ra xa chút, đó là nhân vật cấp ma nữ, mới từ khi vào học tới nay, người bị cô ta” chỉnh “đã không dưới hai chục người, trong đó còn có cả sĩ quan huấn luyện lớp cô ta nữa!”
Lâm Thiên, Tiêu Bạch, Ngụy Phong đồng loạt nhìn về phía sau lưng Tả Vân Phi.
“Các anh em, sao rồi?”
Trong lòng Tả Vân Phi nổi lên một dự cảm bất an.
“Tả Vân Phi, ai là ma nữ?”
Giọng nói đầy ắp sát khí từ sau lưng Tả Vân Phi vang lên. Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Ngụy Phong ba người cũng là tân sinh mới vào học một tháng như Lâm Thiên, nhưng không phải không có tiếng tăm gì như hắn, ba người bọn họ có danh tiếng nhất định trong đại học Hải Thiên, cho nên bị người ta nhận ra cũng không có gì lạ cả.
Sắc mặt Tả Vân Phi liền biến đổi, giọng này hắn quen nha, Nam Cung Uyển Nhi khoa tài chính, hồi học quân sự hắn đã chạy tới khu huấn luyện của khoa tài chính xem qua rồi.
Ba người nhóm Lâm Thiên làm như chẳng liên quan gì tới mình, đưa mắt nhìn chỗ khác, nhưng khóe mắt đương nhiên vẫn chú ý đến tình hình đang diễn ra.
“Ma nữ? Ai nói ma nữ chứ, bạn học này nhất định nghe lầm rồi.”
Tả Vân Phi cứng đầu nói. Nếu là mỹ nữ khác, hắn còn có thể mở miệng trêu chọc chút ít, nhưng Nam Cung Uyển Nhi thì khác, mười mấy thằng cha nằm viện trong phòng y tế trường chính là tấm gương.
Lâm Thiên hỏi trong đầu:
“Tiểu Linh, có thể kiểm tra thực lực bọn họ không?”
Nam Cung Uyển Nhi chỉ liếc hắn một cái, đã tạo cho hắn một sức ép hết sức mạnh mẽ.
“Chờ chút, chủ nhân.”
Tiểu Linh nói:
“Tả Vân Phi cường độ tế bào 425, sức sống tế bào 310, tinh thần lực 263, cường độ tế bào tay trái cao hơn mức bình quân toàn thân. Tiêu Bạch cường độ tế bào 513, sức sống tế bào 467, tinh thần lực 295. Ngụy Phong cường độ tế bào 214, sức sống tế bào 152, tinh thần lực 143. Nam Cung Uyển Nhi cường độ tế bào 452, sức sống tế bào 469, tinh thần lực 303.”
Lâm Thiên âm thầm hít một ngụm khí lạnh, tuy hắn biết những bạn cùng phòng mình không phải người thường, nhưng không ngờ mỗi người đều biến thái như vậy. Chẳng qua Lâm Thiên bình tĩnh lại rất nhanh, có Tinh Giới trên tay, đạt đến trình độ đó thậm chí vượt qua cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lâm Thiên nghĩ bụng:
“Không ngờ Nam Cung Uyển Nhi lợi hại như vậy, chẳng trách có thể đánh nhiều người vào phòng y tế như thế, theo số liệu xem ra, Tả Vân Phi còn yếu hơn cô một bậc, chẳng trách lại sợ như thế.”
“Thật sao, vậy chắc ta nghe lầm.”
Nam Cung Uyển Nhi nói xong câu này lại xoay người rời đi.
Tả Vân Phi mặt mày bi thảm:
“Thảm rồi thảm rồi, bị Nam Cung đại tiểu thư nhớ đến rồi, những ngày vui vẻ của ta cũng hết rồi.”
Lâm Thiên lấy làm lạ:
“Chẳng phải cô ta không nói gì sao?”
“Lão tam ngươi không biết, Nam Cung Uyển Nhi càng như vậy, chứng tỏ tương lai ta càng xui xẻo, ngược lại ta hy vọng cô ta đánh ta một trận ngay tại đây!”
Ngụy Phong nghiêm trang nói:
“Lão tứ, ngươi kiềm chế bi thương đi!”
Tả Vân Phi ra vẻ đáng thương nhìn Tiêu Bạch:
“Tiểu Bạch, không, nhị ca, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn anh em gặp nạn phải không? Với thực lực của nhị ca, nếu ra tay không phải có thể giải quyết một Nam Cung Uyển Nhi nhỏ bé kia dễ dàng sao?”
Trên mặt Tiêu Bạch lộ ra một nụ cười, lạnh nhạt nói:
“Trời tạo nghiệt có thể tha, tự tạo nghiệt không thể sống!”
“Ba cái miệng ăn các ngươi, thấy chết không chịu cứu!”
Tả Vân Phi oán hận.
Thức ăn mang lên, Tả Vân Phi nhanh chóng càn quét, hóa bực bội thành sức ăn.
“Hạo ca, chính mắt em trông thấy Nam Cung Uyển Nhi tiến vào tiệm này.”
Ngoài cửa đột nhiên truyền lại một đợt tiếng ồn, rất nhanh đã có bảy, tám người chen vào đại sảnh, người dẫn đầu trong đó chính là người đã âm thầm sai người chém một dao lên tay Lâm Thiên, Vương Hạo! Nhóm Lâm Thiên hoàn toàn không vào ăn trong phòng riêng, cho nên khi bọn Vương Hạo vừa vào thì Lâm Thiên ngồi nhìn ra cửa đã thấy ngay, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh, liền đó cúi đầu xuống, với thực lực của hắn lúc này còn chưa đủ chống lại Vương Hạo, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Ngụy Phong hừ lạnh:
“Vương Hạo, ngươi giỏi lắm!”
Thấy Tiêu Bạch, Ngụy Phong, Tả Vân Phi ở đây, Vương Hạo cũng tê cả da đầu, trong thời gian học quân sự hắn đã có mâu thuẫn với ba người Tiêu Bạch, kết quả tự nhiên là hắn chịu chút thua thiệt, cười gượng chào hỏi:
“Tiêu thiếu, Ngụy thiếu, Tả thiếu cũng ăn cơm ở đây à!”
Tả Vân Phi châm chọc:
“Vương đại thiếu gia thật uy phong nha, ra đường đều có sáu, bảy đàn em đi theo!”
Ánh mắt Lâm Thiên lúc này lại nhìn vào một người trong đám tay sai đi phía sau Vương Hạo, vết dao trên tay hắn là do người này lưu lại.
“Lão tam, là hắn?”
Tiêu Bạch chú ý đến ánh mắt của Lâm Thiên dò hỏi. Lâm Thiên nhẹ nhàng gật đầu, phủ nhận cũng vô dụng, với ánh mắt của Tiêu Bạch dễ dàng nhận ra điều này.
Sát cơ mạnh mẽ của Tiêu Bạch, Ngụy Phong, Tả Vân Phi liền bao trùm lấy tên kia, hắn chỉ là người bình thường, làm sao chịu nổi khí thế của ba người Tiêu Bạch, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, chân nhũn ra quỳ xuống đất, Vương Hạo biến sắc, mặt mày âm trầm:
“Tiêu thiếu, Ngụy Thiếu, Tả thiếu, chuyện này quá đáng rồi đấy!”
Tả Vân Phi cười lạnh nói:
“Hừ, nếu không phải lão tam không cho, hôm nay ta khiến ngươi đi đứng về nằm rồi, ở đại học Hải Thiên này người Tả Vân Phi ta trêu chọc không nổi cũng không ít, nhưng trong đó tuyệt đối không có ngươi!”
“Đi!”
Vương Hạo căm hận liếc Lâm Thiên một cái, xoay người đi ra ngoài.
Tả Vân Phi lầm bầm:
“Mẹ nó, gặp phải thằng khốn này, thật con mẹ nó mất hứng!”
Ăn cơm uống rượu, mãi tới tám giờ rưỡi, bữa cơm này mới coi như kết thúc, tiền cơm Tả Vân Phi trả, mấy trăm đồng bất kể là đối với Tả Vân Phi, hay Tiêu Bạch, Ngụy Phong đều chỉ là chút ít, nhưng đối với Lâm Thiên lúc này, bữa cơm này tương đương một tháng tiền sinh hoạt của hắn.
“Xem ra phải nghĩ cách kiếm chút tiền, ngoài ra nâng cao thực lực nhanh hơn chút nữa”
Trên đường về phòng Lâm Thiên nghĩ bụng, vừa rồi hắn bảo Tiểu Linh kiểm tra thực lực Vương Hạo, không ngờ Vương Hạo cũng mạnh hơn hắn hiện tại nhiều, cường độ tế bào 233, sức sống tế bào 214, tinh thần lực 120, còn mạnh hơn binh sĩ đặc chủng bình thường một cấp!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!