Tinh Giới (Dịch)
Mới Kiếm Được Tinh Giới
Chương 1: Mới kiếm được tinh giới
Nửa tiếng đồng hồ, Lâm Thiên ngã trên đất không động đậy suốt nửa tiếng đồng hồ. Nếu là ở trên đường cái, hắn đã sớm được người đi đường gọi xe cứu thương đưa vào bệnh viện rồi, nhưng bây giờ không có ai làm vậy, tuy từ hành lang bên ngoài phòng ngủ truyền vào từng tràng tiếng huyên náo, nhưng trong phòng trừ hắn ra thì chẳng còn ai nữa.
“Không ngờ chẳng phải nằm mơ, xem ra ta cũng có ngày gặp may!”
Lâm Thiên mở mắt ra, không để ý đến cảm giác đau đớn do đầu đập vào sàn, vội vàng giơ tay trái lên nhìn, chiếc nhẫn lấp lóe ánh sáng màu bạc trên ngón giữa tay trái làm hắn mới đầu hơi ngẩn ra, liền đó trong lòng lại mừng như điên.
“Chiếc nhẫn thay đổi rồi, hẳn là nhận chủ rồi nhỉ?”
Rất lâu sau đó, tâm tình của Lâm Thiên mới từ từ bình tĩnh lại, tuy hắn đã xác định tất cả đều chân thật, nhưng hắn vẫn còn một cảm giác như đang nằm mơ.
Lâm Thiên là một sinh viên mới nhập học của đại học Hải Thiên, tướng mạo bình thường, thuộc loại hàng vất vào giữa đống người là tìm không ra nổi, mười chín năm nay, chỗ rực rỡ nhất là khi thi đại học, vận may bùng phát, không ngờ đậu vào trường đại học trọng điểm Hải Thiên số một số hai trong nước, vốn dĩ cả đời hắn cũng sẽ trôi qua một cách bình thường nhạt nhẽo như vậy, nhưng ba ngày trước chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại bỏ ra mười đồng tiền mua một “bảo vật gia truyền” của người ta, lại khiến hắn có muốn bình thường cũng không bình thường nổi nữa.
Ba ngày trước, Lâm Thiên đã mua chiếc nhẫn đó, nhưng sau khi mua về, Lâm Thiên bỏ nó vào ngăn kéo, chiếc nhẫn này đen thui, mang trên tay chỉ tổ mất mặt. Nếu không phải hôm nay thò tay vào ngăn kéo lấy đồ làm chiếc nhẫn dính phải máu tươi trên tay, có trời mới biết nó còn bị vùi trong ngăn kéo đó bao lâu nữa!
“Vương Hạo, ngươi bảo ta phải cảm ơn ngươi hay phải hận ngươi đây?”
Lâm Thiên nằm lăn ra giường, vuốt ve chiếc nhẫn nhẹ giọng nói, trong đầu bất giác nhớ lại từng hình ảnh thần kì khi máu tươi của hắn dính vào chiếc nhẫn rồi ngã ra đất.
∗∗∗
“Người có duyên, chúc mừng ngươi, có được Tinh Giới mà ta lưu lại. Đúng rồi, vừa rồi quét qua kí ức của ngươi một lượt, tin rằng ngươi sẽ không để bụng chứ?”
Ý thức của Lâm Thiên xuất hiện trong một không gian rộng lớn vô biên, trước mặt hắn là một quả cầu đường kính khoảng một mét, trên quả cầu lập lòe ánh sáng như mộng ảo làm hắn căn bản không thể nhìn rõ bên trong nó là gì.
Trong nhất thời đầu óc Lâm Thiên vẫn còn mơ hồ, hắn không sao hiểu được vì sao bỗng chốc lại từ phòng ngủ tới cái chỗ quỷ quái này.
“Người có duyên, đây là không gian bên trong Tinh Giới, ngươi bây giờ là ý thức thể, mà ta, ừm, ngươi gọi ta là Vô Danh tiền bối đi, ta chỉ là một tia tàn thức của bản tôn lưu lại mà thôi”
Một lão già mặc đồ đen bên trái Lâm Thiên dường như biết được suy nghĩ trong đầu hắn lạnh nhạt nói.
“Vô Danh tiền bối, vì sao con lại ở đây, mà Tinh Giới là cái gì?”
Lâm Thiên tỉnh táo lại, cung kính vái lão già kia một cái rồi hỏi.
Giọng của lão già kia trở nên mờ ảo như có như không.
“Năm tỉ mấy trăm triệu năm trước, lực lượng của ta đã đạt tới cực hạn có thể đạt tới vị diện này. Ba trăm năm trước, bản tôn của ta rời khỏi vị diện này. Vượt qua vị diện, không mang theo được bất cứ thứ gì, ta cũng chẳng có bao nhiêu đồ, vật phẩm duy nhất chính là Tinh Giới này. Trong Tinh Giới này, cất giữ những nền văn minh thú vị của ta bao nhiêu năm nay, đại khái cỡ chừng một trăm ngàn, bây giờ, Tinh Giới này thuộc về ngươi rồi, vì muốn chuyển giao một ít thứ, nên ngươi mới xuất hiện ở đây. Ngươi còn chỗ nào không hiểu thì tranh thủ hỏi lẹ đi, sau này ta sẽ triệt để biến mất khỏi vị diện này rồi”
Năm tỉ mấy trăm triệu năm, cất giữ văn minh, Lâm Thiên bị những lời nói của lão già áo đen làm cho ngẩn ngơ.
“Vô Danh tiền bối, ngài nói đây chính là Tinh Giới? Nhưng còn những văn minh ấy?”
Lâm Thiên ngập ngừng hỏi, ngoại trừ quả cầu trước mặt ra, xung quanh trống rỗng chẳng có thứ gì, làm gì có văn minh nào chứ!
Lão già áo đen mỉm cười, chỉ vào quả cầu trước mặt nói:
“Ở trong này có hơn một trăm ngàn nền văn minh, hơn một trăm ngàn nền văn minh đặt chung trên một thiên hà khổng lồ, kích thước của nó không nhỏ hơn hệ Ngân Hà mà ngươi đang ở bao nhiêu đâu”
“Trong này chứa một thiên hà?”
Lâm Thiên ngạc nhiên.
“Chút trò vặt thôi. Ta có sở thích sưu tập văn minh, cho nên mới làm ra cái Tinh Giới này”
Lão già áo đen lạnh nhạt nói:
“Tuy bây giờ Tinh Giới đã nhận ngươi làm chủ, nhưng không có nghĩa ngươi là chủ của hàng chục triệu tỉ sinh mệnh trong hơn một trăm ngàn nền văn minh đó, việc này ngươi phải hiểu rõ”
“Cái này, Vô Danh tiền bối, Tinh Giới nhận chủ, con có được lợi ích gì?”
Lâm Thiên không chút ngại ngùng, hỏi thẳng chuyện lợi ích.
Lão già áo đen không hề để bụng sự thẳng thừng của Lâm Thiên:
“Tinh Giới nhận chủ, ngươi có thể thông qua Tinh Giới tùy ý tiến vào hơn một trăm ngàn nền văn mình mà ta cất giữ, hơn nữa mỗi một tuần trong thực tế ngươi sẽ có được một lần cơ hội sống lại trong Tinh Giới, vả lại cơ hội sống lại này có thể tích lũy. Trong thế giới của Tinh Giới, ngươi có thể học tập một số thứ, cũng có thể mang ra một số thứ”
“Mang được đồ vật ra? Có hạn chế không?”
Lâm Thiên sáng mắt lên.
“Đương nhiên, mang đồ vật trong Tinh Giới ra cần phải tiêu hao năng lượng, đồ vật khác nhau cần giới lực khác nhau”
Lâm Thiên cau mày hỏi:
“Giới lực? Thứ đó làm sao kiếm được?”
Lão già áo đen trả lời:
“Tinh Giới một ngày có thể hấp thu mười duy giới lực, giới lực có thể dùng để mang đồ vật từ thế giới trong tinh giới ra ngoài, cũng có thể trực tiếp dùng cường hóa bản thân, còn rốt cuộc dùng thế nào thì phụ thuộc vào ngươi”
Lão già áo đen nhìn vào trong hư không nói:
“Còn có một số thứ, tới lúc đó ngươi cứ hỏi Tiểu Linh đi, nó là một quang não đỉnh cấp của một đế quốc văn minh cấp 12, bây giờ cũng coi như một bộ phận của tinh giới, Tinh Giới nhận ngươi làm chủ, nó cũng nhận ngươi làm chủ. Tiểu Linh, ra gặp mặt chủ nhân mới của ngươi đi”
Ánh sáng trắng lóe lên trước mặt Lâm Thiên, một thiên sứ nhỏ vỗ vỗ cánh xuất hiện trước mắt hắn.
“Chủ nhân, tôi là Tiểu Linh”
Thiên sứ nhỏ đó nói với Lâm Thiên bằng giọng trong vắt.
“Tiểu Linh, ở với chủ nhân mới của ngươi cho tốt. Người có duyên, sứ mệnh của ta đã hoàn thành, cũng tới lúc tiêu tán rồi”
Lão già áo đen nhìn Lâm Thiên và thiên sứ nhỏ một lần cuối, từ từ hóa thành hư vô biến mất trước mặt Lâm Thiên.
∗∗∗
Trong phòng ngủ số 306.
“Đúng rồi. Làm sao mới có thể tiến vào trong Tinh Giới nhỉ?”
Lâm Thiên nằm trên giường lầm bầm.
Giọng Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên:
“Chủ nhân, người tập trung tinh thần lên trên bề mặt Tinh Giới, liền có thể lựa chọn ý thức tiến vào Tinh Giới hay thân thể tiến vào Tinh Giới”
“Tiểu Linh, chúng ta có thể giao lưu trực tiếp bằng ý niệm?”
Lâm Thiên không mở miệng hỏi mà nghĩ trong đầu như vậy.
“Đúng vậy, chủ nhân, thứ gì người muốn Tiểu Linh biết Tiểu Linh sẽ biết, như câu vừa rồi, nhưng thứ gì chủ nhân không muốn Tiểu Linh biết Tiểu Linh sẽ không thể biết”
Lâm Thiên âm thầm gật đầu, tinh thần tập trung tới Tinh Giới trên tay trái, quả nhiên rất dễ dàng phát hiện hai lựa chọn, một là ý thức tiến vào Tinh Giới, một là thân thể tiến vào Tinh Giới. Nhân lúc phòng ngủ không có ai, Lâm Thiên lựa chọn thân thể tiến vào Tinh Giới. Ý niệm vừa động, trên giường đã không còn bóng dáng Lâm Thiên.
“Tiểu Linh, sao chỗ này trở nên nhỏ vậy?”
Lâm Thiên xuất hiện trong một gian phòng hình lập phương cỡ 4m, phòng không có cửa, vách tường tản ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, ở giữa phòng là quả cầu đường kính khoảng một mét, Tiểu Linh vỗ cánh ở khoảng không trên quả cầu ấy.
Tiểu Linh nói:
“Chủ nhân, kích thước không gian này là do tinh thần lực của ngài quyết định, tinh thần lực trước mắt của ngài chỉ có thể chống đỡ cho một chỗ cỡ này thôi”
Lâm Thiên hỏi:
“Tiểu Linh, không gian này hẳn có thể dùng làm không gian trữ vật được chứ? Tinh thần lực làm sao tăng lên?”
“Đúng vậy chủ nhân, không gian này có thể dùng làm không gian trữ vật. Để gia tăng tinh thần lực có rất nhiều cách, như có thể thông qua tu luyện, hay có thể thông qua thuốc gien, ngoài ra cũng có thể tiêu hao giới lực vĩnh viễn để gia tăng giới hạn tinh thần lực của chủ nhân ngài”
Tiểu Linh nói:
“Chủ nhân, tố chất thân thể trước mắt của người quá kém, đề nghị trước tiên tiêu hao giới lực nâng cao tố chất thân thể, nếu không rất dễ gặp phải nguy hiểm”
“Tiểu Linh, Tinh Giới đang có bao nhiêu duy giới lực?”
“101 duy, trong đó 100 là lão chủ nhân lưu lại cho chủ nhân ngài, 1 duy kia là Tinh Giới sau khi nhận chủ bắt đầu hấp thu giới lực”
Lâm Thiên hỏi tiếp:
“Tiểu Linh, có thể kiểm tra thân thể giúp ta được không?”
“Tiểu Linh đã kiểm tra giúp chủ nhân rồi, chủ nhân có muốn xem kết quả không?”
Lâm Thiên gật đầu:
“Hiển thị ra đi”
Một bức màn ánh sáng xuất hiện trước mặt Lâm Thiên.
Cường độ tế bào: 45. Người bình thường trung bình: 50. Chiến sĩ bình thường trung bình: 100. Chiến sĩ đặc chủng trung bình: 200.
Sức sống tế bào: 43. Người bình thường trung bình: 50. Chiến sĩ bình thường trung bình: 100. Chiến sĩ đặc chủng trung bình: 200.
Tinh thần lực: 62. Người bình thường trung bình: 50.
Lâm Thiên toát mồ hôi hột, ngoại trừ tinh thần lực hơi cao hơn mức trung bình của người bình thường một chút, cường độ tế bào và sức sống tế bào không ngờ đều dưới mức trung bình.
Lâm Thiên lại hỏi Tiểu Linh:
“Tiểu Linh, cường độ tế bào, sức sống tế bào này là gì?”
“Mỗi tế bào chứa càng nhiều năng lượng, cường độ tế bào càng lớn, biểu hiện bên ngoài là các mặt như sức mạnh càng lớn, tốc độ càng nhanh, sức chịu đòn càng mạnh chẳng hạn. Sức sống tế bào càng mạnh, tức là sức đề kháng với trạng thái khác thường càng mạnh, chẳng hạn như trúng độc như nhau, thì người có sức sống tế bào càng mạnh càng có khả năng kháng độc tính mạnh. Chủ nhân, người có tiêu hao giới lực để tăng cường thể chất không?”
“Một duy tăng được bao nhiêu?”
“Một duy có thể tăng được một điểm cường độ tế bào hoặc một điểm sức sống tế bào, hoặc 0,5 điểm tinh thần lực.”
Lâm Thiên trầm tư một lúc:
“Tăng cường độ tế bào và sức sống tế bào cho ta 40 điểm, 21 điểm còn lại tăng tinh thần lực”
Vốn dĩ Lâm Thiên không định gia tăng tinh thần lực, nhưng đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề, nếu tinh thần lực quá thấp, sợ không điều khiển nổi thân thể đột nhiên mạnh lên.
“Vâng, thưa chủ nhân”
Tiểu Linh nói. Ánh sáng trắng bao phủ lên thân thể Lâm Thiên, sau khoảng mười phút, ánh sáng biến mất.
“Chủ nhân, đã hoàn thành rồi!”
Lâm Thiên nắm tay lại, cảm giác sức mạnh tràn trề đó khiến hắn mê say không thôi, tinh thần lực tăng lên làm hắn cảm thấy đầu óc linh hoạt hơn không ít.
Tiểu Linh báo cho Lâm Thiên:
“Chủ nhân, ngoài phòng ngủ ngài có người đập cửa”
“Đưa ta ra ngay, Tinh Giới có thể ẩn hình chứ, ẩn hình đi”
Lâm Thiên nói xong, phút chốc đã xuất hiện ở trên giường, mắt liếc về phía tay trái, quả nhiên không thấy Tinh Giới nữa, không chỉ đơn giản là ẩn hình, hắn cảm thấy Tinh Giới đã dung nhập vào trong máu thịt hắn.
Thanh âm của Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên:
“Chủ nhân, Tinh Giới đã nhận chủ, có thể dung nhập vào trong thân thể!”
Binh! Binh! Binh!
“Lão tam! Ban ngày ban mặt, ngươi đóng cửa làm gì! Không phải đang nghiên cứu hành vi nghệ thuật của đảo quốc phía đông gì đó bên trong đấy chứ?”
Giọng nói đầy “dâm đãng” của Tả Vân Phi từ ngoài cửa phòng ngủ truyền vào. Lâm Thiên từ giường đứng dậy, trong lòng cười khổ, giọng Tả Vân Phi không nhỏ, sợ rằng cả tầng lầu đều nghe rõ rồi.
Bước tới mở cửa, dưới sự khống chế mạnh mẽ của tinh thần lực, lại rất dễ khống chế lực lượng của mình, hoàn toàn không có chuyện mỗi bước đi đều giẫm ra dấu chân gì đó. Cho dù bảo hắn dùng sức giẫm, hắn cũng không có bản lĩnh đó, cường độ tế bào 85 điểm, cao hơn người bình thường không bao nhiêu, còn chưa bằng mức một chiến sĩ bình thường.
Mở cửa ra, Tả Vân Phi, Ngụy Phong, Tiêu Bạch lần lượt bước vào. Phòng kí túc xá đại học Hải Thiên là phòng ở bốn người, học quân sự đã xong, trong thời gian một tháng, bốn người Lâm Thiên ở chung cũng không tệ, dẫu sao mọi người đều là thanh niên, lại phải ở chung suốt bốn năm đại học.
“Lão tam, ai làm vậy?”
Ba người Tả Vân Phi đều dán mắt lên cánh tay trái của Lâm Thiên, ở đó có một vết dao hẹp dài. Vốn Lâm Thiên có thể trực tiếp dùng giới lực làm vết đao đó biến mất, chẳng qua như vậy dễ làm người ta nghi ngờ quá. Vết thương không nhỏ, làm sao bình phục nhanh như vậy được? Hơn nữa, tiêu hao giới lực như vậy cũng không ít, cho nên Lâm Thiên mới không để Tiểu Linh làm vết dao đó biến mất. Chút đau đớn đó, bằng vào tinh thần lực 83 điểm của hắn hiện tại vẫn chịu được.
Lâm Thiên lắc đầu nói:
“Không có gì, tự ta không cẩn thận cắt phải thôi”
“Lão tam, ngươi không coi bọn ta là anh em phải không? Bà nội nó, thằng khốn nào dám đụng tới người phòng 306 bọn ta!”
Trong mắt Tả Vân Phi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đừng thấy hắn bình thường mặt mày thô tục, thật ra hắn cũng không phải nhân vật đơn giản, Lâm Thiên vẫn luôn rõ ràng, trong phòng này, ngoại trừ hắn ra, ba người còn lại đều rất có lai lịch, cũng chẳng biết nhà trường sắp xếp thế nào, không ngờ lại xếp một người bình thường như hắn vào phòng bọn Tả Vân Phi. Lúc trước tuy bọn Tả Vân Phi không nói gì nhưng nói thật, trong lòng Lâm Thiên cũng có chút tự ti, chẳng qua bây giờ chút tự ti đó chẳng biết chạy đi đâu rồi, có được Tinh Giới, Lâm Thiên tin chắc tương lai mình sẽ không kém hơn bất cứ kẻ nào.
“Lão tam, ai động đến ngươi, nói ra đi, người phòng 306 chúng ta không phải để người khác khi dễ!”
Ngụy Phong khổ người lớn nhất, thân cao hơn 1m85, trầm giọng nói:
“Vết thương trên cánh tay ngươi là do dao găm gây ra, điều này ta không thể nhìn nhầm, lão tam ngươi bình thường không có thói quen chơi dao găm”
Tiêu Bạch lạnh lùng hỏi:
“Là Vương Hạo?”
Lâm Thiên nhẹ nhàng gật đầu:
“Không phải hắn tự thân ra tay, nhưng người chủ mưu là hắn”
“Lão tam, là bọn ta có lỗi với ngươi, tiểu tử Vương Hạo đó không ngờ lại không có gan như vậy, không trêu được bọn ta lại ra tay với ngươi”
Ngụy Phong hung hăng đấm một đấm lên thang giường, sức lực mạnh mẽ khiến cho ống thép của bậc thang cong lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!