Tinh Giới (Dịch)
Giao Dịch. (1)
Chương 312: Giao dịch. (1)
Lâm Thiên khẽ hừ, đứng thẳng dậy:
– Đừng hòng!
Lâm Thiên thầm lấy làm lạ:
– Tiểu Linh, uy áp mạnh như vậy làm sao bọn họ chịu nổi?
Tu vi Xuất Khiếu Kỳ như Lâm Thiên mà còn vất vả chống đỡ, sao những người Kim Đan kỳ, thậm chí không đến Kim Đan kỳ xung quanh hắn chỉ hơi khó khăn chút?
– Chủ nhân, thực lực càng mạnh thì nhận áp lực càng lớn. Hứa Ưng khống chế lực lượng mạnh hơn chủ nhân rất nhiều.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Vận khí thế vô thiên duy ngã đi, đây là cách rèn luyện rất tốt cho khí thế vô thiên duy ngã.
Nương nhờ khí thế của Hứa Ưng khiến khí thế vô thiên duy ngã tăng trưởng nhanh, Lâm Thiên gật gù, lòng máy động, dốc hết sức vận chuyển khí thế vô thiên duy ngã.
Vận dụng khí thế vô thiên duy ngã rồi Lâm Thiên cảm giác áp lực trên người nhẹ rất nhiều, đối kháng khí thế tiêu trừ bớt khí thế Hứa Ưng trên người hắn.
Hứa Ưng khẽ kêu:
– Ủa?
Hứa Ưng nhìn hướng Lâm Thiên, hắn cảm giác áp lực thoáng chốc tăng lên nhiều.
Tu Chân giới thầm nghĩ:
– Một tiểu tử Xuất Khiếu Kỳ sao lại có khí thế như vậy?
Khí thế tăng áp lực mạnh hơn lên người Lâm Thiên.
Trán Lâm Thiên toát mồ hôi hột, nhưng hắn cảm nhận được khí thế vô thiên duy ngã tiến bộ. Nếu Hứa Ưng một hơi tăng khí thế gấp nhiều lần thì Lâm Thiên tuyệt đối không chịu nổi, Xuất Khiếu Kỳ và cao thủ Phiêu Linh đại tiểu thư chênh lệch quá lớn. Hứa Ưng cảm giác khí thế của Lâm Thiên dần tăng mạnh, cố ý giúp đỡ nên chỉ tăng khí thế từ từ.
Theo thời gian trôi qua, Lâm Thiên chịu đựng khí thế càng lúc càng mạnh, hắn cắn răng kiên trì.
Lâm Thiên thầm rít gào:
– Khí thế vô thiên duy ngã, sao có thể nhận thua dễ dàng?
Tinh thần đột nhiên tỉnh táo, trong khoảnh khắc Lâm Thiên cảm giác thiên địa rõ ràng hơn trước mắt. Hồn lực không tăng mạnh nhưng Lâm Thiên cảm giác khả năng khống chế hồn lực càng mạnh. Biến đổi không chỉ có thế, Lâm Thiên cảm giác khí thế Hứa Ưng đè ép mình yếu đi nhiều.
Lâm Thiên hiểu rõ:
– Không, không phải Hứa Ưng yếu mà là ta mạnh hơn!
Có lẽ vì vừa rồi kiên trì nên khí thế vô thiên duy ngã hơi đột phá.
– Grao!
Khí thế của Lâm Thiên hoàn toàn bộc phát đẩy khí thế của Hứa Ưng lùi ra ba thước, đương nhiên tình huống này không kéo dài quá lâu. Hứa Ưng phát hiện khí thế của Lâm Thiên bỗng dưng tăng mạnh nhiều nên cũng tăng lên khí thế của mình. – Trẻ tuổi đã có tu vi mạnh như vậy, lực lĩnh ngộ siêu cường, tiếc thật.
Hứa Ưng thầm cảm thán rằng:
– Không biết là đệ tử của môn phái nào?
Hứa Ưng không xếp Lâm Thiên vào hàng tuyển nhận đệ tử, vì biết người như hắn khả năng không có sư môn rất nhỏ, Hứa Ưng thì khó mà đào góc tường của môn phái khác.
Nửa canh giờ trôi qua, với Lâm Thiên thì thời gian quá dài lâu, nhưng cảm nhận khí thế vô thiên duy ngã tăng vùn vụt, hắn mừng hết lớn.
Nửa canh giờ, gần năm trăm người còn kiên trì được. Nguyên quảng trường Hồng Nguyệt có gần hai mươi vạn người vậy mà chỉ năm trăm người kiên trì tiếp, chuyện cực kỳ khó tin. Trong năm trăm người này rất nhiều người chỉ đến xem náo nhiệt chứ không muốn trở thành đệ tử của Hứa Ưng, bọn họ ở lại quảng trường chỉ để thử thách thực lực của mình.
Hứa Ưng lạnh nhạt nói:
– Các ngươi rất giỏi.
Tuy là trắc nghiệm nhưng không phải thử thực lực mà là kiểm tra ý chí, người không có ý chí lực mạnh thì dù thực lực cao một chút cũng không chịu nổi gục ngã. – Người ngã xuống đất hãy rời khỏi quảng trường.
Hứa Ưng đã thu về khí thế một lúc, đám người dưới đất lấy lại sức, xám xịt ra khỏi quảng trường Hồng Nguyệt. Lâm Thiên cau mày, hắn không theo đám người ngã dưới đất rời khỏi quảng trường Hồng Nguyệt.
Hứa Ưng cười khẽ, ánh mắt nhìn Lâm Thiên:
– Chỉ đến xem náo nhiệt xin mời đứng sang một bên.
Lâm Thiên nghe vậy bước sang bên, lục tục có hai trăm người cũng theo Lâm Thiên.
Thiên Huyền Chân Nhân mỉm cười nói:
– Hứa Ưng chưởng môn, ba trăm thanh niên tài tuấn, xem ra chưởng môn lần này có thể chọn lựa ra một đệ tử xuất sắc, lão đạo xin chúc mừng trước.
Hứa Ưng lạnh nhạt nói:
– Mong được như lời hay của chân nhân.
Trong ba trăm người khá nhiều tư chất kém, một số bề ngoài năm, sáu chục tuổi mà tu vi chỉ Kim Đan kỳ, không tính là thanh niên tài tuấn. Tuy ý chí lực của bọn họ tốt nhưng tu chân không phải ý chí kiên định liền tu luyện thành công, nó còn cần thiên phú, người thiên phú kém dù cố gắng cách mấy cũng vô dụng.
Giống như hứng nước trong chậu rửa mặt, nếu chậu thủng thì có hứng cỡ nào cũng không đựng nước được.
Hứa Ưng nói:
– Có sư môn, lớn hơn ba mươi tuổi xin hãy đứng sang bên.
Hứa Ưng thốt lời, những người lớn hơn ba mươi tuổi lòng cay đắng lùi sang bên. Một số dưới ba mươi tuổi nhưng có sư môn cũng tránh một bên, từ ba trăm người rút gọn lại còn gần trăm người.
Hứa Ưng cao giọng nói:
– Tốt, các ngươi ở lại hết. Sau khi thẩm tra thân phận của các ngươi thì các ngươi có thể chọn ở lại Thiên Ưng phái, sau đó trong các ngươi sẽ có một người trở thành đệ tử của ta.
Thiên Huyền Chân Nhân nói:
– Hứa Ưng chưởng môn làm vậy hơi kỳ, ngươi không thể để hai ta đi không một chuyến đi?
Hứa Ưng lạnh nhạt nói:
– Thiên Huyền Chân Nhân, Hạo Huyền phái các ngươi chẳng lẽ thiếu một, hai người sao?
Xích Luyện Tiên Nữ cười nói:
– Hứa Ưng sư huynh làm chuyện này đúng là hơi không nhân hậu, hay là mời hai ta nếm Hàm Hương linh dịch của Hứa Ưng sư huynh đi?
Cơ mặt Hứa Ưng co giật. Hàm Hương linh dịch là một loại rượu, Hứa Ưng tình cờ được nếm một chút, cho tới nay không nỡ uống, chẳng ngờ bị Xích Luyện Tiên Nữ biết.
Thiên Huyền Chân Nhân nhíu mày nói:
– Xích Luyện Tiên Nữ, lão đạo không thích uống rượu.
Nhân tài hiếm có, trong một trăm người này có vài người Thiên Huyền Chân Nhân nhìn trúng, vốn nghĩ nếu Xích Luyện Tiên Nữ cũng yêu cầu thì Hứa Ưng ít nhất phải chừa ra một nửa người. Chẳng ngờ Xích Luyện Tiên Nữ không cần người, chỉ yêu cầu nhấm nháp Hàm Hương linh dịch gì đó.
Xích Luyện Tiên Nữ cười nói với Thiên Huyền Chân Nhân:
– Thiên Huyền sư huynh hãy tin tưởng Xích Luyện một lần được không?
Thiên Huyền Chân Nhân híp mắt, thầm nghĩ: Xích Luyện Tiên Nữ này không phải loại người chịu thiệt, xem ra Hàm Hương linh dịch chẳng phải vật bình thường.
Thiên Huyền Chân Nhân nói:
– Tốt, Hứa Ưng chưởng môn, bọn họ đều thuộc về Thiên Ưng phái của ngươi.
Hứa Ưng biết lần này phải mất chút máu.
Ba người đang định bay đi thì Lâm Thiên tiến lên trước mấy bước, cao giọng nói:
– Hứa Ưng tiền bối, vãn bối có chuyện muốn cầu.
– A?
Hứa Ưng nói:
– Lên lưng Kim Ưng của ta đi, chúng ta rời đây rồi nói.
Thiên Huyền Chân Nhân, Xích Luyện Tiên Nữ ngạc nhiên nhìn Hứa Ưng. Kim Ưng là bảo bối của Hứa Ưng, bình thường không cho người khác cưỡi, chẳng ngờ lần đầu tiên gặp Lâm Thiên đã cho người đi lên.
Hứa Ưng sinh lòng tò mò với Lâm Thiên, tò mò vì sao Lâm Thiên trẻ tuổi mà có khí thế mạnh như vậy, tò mò hắn muốn xin chuyện gì?
Ngay trước mắt bao người đòi cầu cao thủ Độ Kiếp Kỳ, dáng vẻ ung dung, cao thủ Xuất Khiếu Kỳ bình thường không làm được như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!