Tinh Giới (Dịch) - Hãm Hại (thượng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Tinh Giới (Dịch)


Hãm Hại (thượng)



Chương 18: Hãm hại (thượng)

Từng đao hạ xuống, từng cái đầu bay lên, thây ma cuồn cuộn không dứt, số chết dưới đao của Lâm Thiên đã đạt tới 300. Giết thây ma đến mức mỏi tay, đây là cảm giác của Lâm Thiên lúc này, chân tuy vẫn còn rất linh động nhưng có lúc một đao chém xuống còn không thể chém rụng một cái đầu của thây ma.

Tiểu Linh nói:

“Chủ nhân, ngài cần phải vận dụng sức mạnh hợp lý hơn, nếu dùng sức mạnh nhỏ nhất đạt hiệu quả lớn nhất, sợ rằng thây ma có nhiều gấp đôi cũng không làm ngài mệt được.”

“Ta biết, cho nên ta mới phải luyện tập!”

Lâm Thiên nói.

“Rút lui chiến lược không bằng với bỏ chạy phải không?”

“Đúng vậy chủ nhân!”

Tiểu Linh buồn cười nói.

Lâm Thiên bất lực cười, Tiểu Linh dường như càng lúc càng không coi hắn là chủ nhân, đến chủ nhân cũng dám cười.

“Mọi người chờ ta trở lại chơi nhé!”

Lâm Thiên phi thân lên, không ngờ lại đạp lên đầu thây ma mà chạy ra khỏi vòng vây. Trong một tòa lầu, Lâm Thiên tắm rửa khắp người sạch sẽ, tìm một bộ đồ mặc trong nhà để thay bộ đồ thấm đầy máu tươi của hắn.

“Thoải mái! Xem ra sau này còn phải thêm một nội dung huấn luyện, đó là làm sao để máu không bắn lên người mình, cái này thật quá ác ý con mẹ nó rồi.”

Lâm Thiên lầm bầm một mình.

“Chủ nhân, trong hiện thực ngài đã chín tiếng đồng hồ không ăn gì rồi, bạn cùng phòng Tả Vân Phi của ngài đang gọi ngài.”

“Biết rồi, chuyển ta đi đi!”

Lâm Thiên nói.

Mười giây sau, ý thức Lâm Thiên trở về trong thân thể, mở mắt ra, Lâm Thiên nhìn xuống Tả Vân Phi bên dưới.

“A!”

Tả Vân Phi tiếp xúc với ánh mắt của Lâm Thiên, không ngờ sợ hãi lui lại một bước.

“Lão tứ, sao vậy?”

Lâm Thiên thi triển thân pháp, nhảy ra khỏi giường nhẹ nhàng đáp xuống đất.

“Mắt của ngươi?”

Tả Vân Phi lắc đầu.

“Có thể là ta hoa mắt.”

Vừa rồi hắn nhìn thấy lệ khí trong mắt Lâm Thiên chớp lên, nhưng nháy mắt đã không thấy làm hắn không dám xác định.

Tiểu Linh nói với Lâm Thiên:

“Chủ nhân, ngài giết quá nhiều thây ma trong Mạt Thế, lệ khí trong mắt chưa tiêu hết, vừa rồi dọa phải Tả Vân Phi.”

“Tiểu Linh, điều này có thể có ảnh hưởng gì không tốt không?”

Lâm Thiên hỏi Tiểu Linh.

“Có chút chút, nhưng không có quan hệ gì lớn, ngươi nhìn Lăng Na và Tháp Tùng không phải rất tốt sao? Bất quá Tiểu Linh vẫn kiến nghị chủ nhân đừng ở trong Mạt Thế quá lâu, hoàn cảnh sẽ ảnh hưởng tới con người. Ở lâu trong Mạt Thế khó tránh khỏi có một số cách nghĩ của người trong Mạt Thế, như lạnh lùng với sinh mạng.”

Tả Vân Phi nói:

“Lão tam, ngươi thật biết ngủ nha! Hôm qua ngủ một đêm, hôm nay chỉ ra ngoài một chuyến, mười một giờ lại ngủ, ngủ tới giờ đã hơn 6 giờ rồi!”

Lâm Thiên biết nếu sau này thường tiến vào Tinh Giới, chuyện kiểu này còn xảy ra nhiều, bèn nói:

“Ta ngủ hồi nào, đây là ta luyện công, chỉ là công pháp ta luyện tương đối đặc biệt, tu luyện cũng không phải ngồi khoanh chân như các ngươi, mà là nằm!”

Tả Vân Phi đột nhiên hiểu ra.

“Thì ra là vậy, chẳng trách lúc đầu gọi ngươi ngươi không tỉnh, hẳn là đang thu công. Vẫn là tiểu Bạch tinh mắt, nhìn ra nhịp thở của ngươi chậm hơn người bình thường nhiều, nên đoán có thể ngươi đang luyện công, cho nên bọn ta lúc trưa đều không gọi ngươi. Chẳng qua bây giờ đã tới bữa tối rồi, ngươi cũng nên dậy ăn cơm thôi cho nên ta mới tới gọi ngươi.”

“Tiểu Bạch và lão Ngụy đâu?”

Lâm Thiên thấy trong phòng không có Tiêu Bạch và Ngụy Phong nên hỏi.

“Tiểu Bạch đi ra ngoài xử lý công chuyện rồi, một nữ sinh viết thư tình cho tiểu Bạch, không ngờ một người theo đuổi nữ sinh đó lại chạy tới phòng chúng ta muốn khiêu chiến tiểu Bạch. Tiểu Bạch không muốn ở đây làm ồn ngươi cho nên cùng thằng đó đi xuống rừng cây bên dưới ký túc xá nói chuyện rồi, lão Ngụy đi theo coi náo nhiệt!”

Tả Vân Phi nói.

Lâm Thiên lấy làm lạ hỏi:

“Lão Ngụy đi coi náo nhiệt mà ngươi lại ở đây gọi ta, sao ta cảm thấy ngược đời vậy. Hẳn là lão Ngụy ở lại đây gọi ta, ngươi đi coi náo nhiệt mới đúng!”

Tả Vân Phi làm bộ tức giận nói:

“Lão tam, ngươi làm đau lòng anh em quá rồi, chẳng lẽ trong lòng ngươi ta là kẻ không để ý tới anh em chỉ quan tâm tới náo nhiệt thôi sao?”

“Nói đi, nguyên nhân thật sự!”

Lâm Thiên khoanh tay trước ngực, cười nhẹ nói.

“Ta nhìn qua cửa sổ thấy Nam Cung Uyển Nhi cũng ở dưới đó.”

Tả Vân Phi cười khan nói.

Lâm Thiên ném cho Tả Vân Phi một cái nhìn khinh thường:

“Lão tứ, không phải ta nói ngươi, Nam Cung Uyển Nhi tuy hơi bạo lực nhưng cũng không phải vô lý gây sự với người ta sao? Ngươi là đàn ông con trai, sao có thể sợ tới mức này?”

“Lão tam à, ngươi chưa lãnh giáo qua sự lợi hại của Nam Cung Uyển Nhi. Hoa chiêu của cô ta không thể phòng bị, không cẩn thận sẽ dính phải, tuy không tới nỗi khiến ngươi cụt tay cụt chân nhưng tuyệt đối có thể khiến ngươi khóc cười không được. Ở cùng với cô ta, trong lòng ta luôn rất căng thẳng, mệt! Cho nên tự nhiên là chạy được bao xa thì chạy. Sau này ngươi cũng cẩn thận chút! Phòng chúng ta hình như đã thành phòng trọng điểm được Nam Cung Uyển Nhi quan tâm.”

Tả Vân Phi ra vẻ từng trải nói.

“Ta xem cô ấy chỉ quan tâm tới ngươi thôi!”

Lâm Thiên cười hè hè.

“Lão tứ, ta nói, có lẽ Nam Cung Uyển Nhi có ý với ngươi, cô ta trêu chọc ngươi là để gây sự chú ý với ngươi.”

Tả Vân Phi nhảy dựng thật cao:

“Lão tam, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy nha. Trời ạ, Nam Cung Uyển Nhi có ý với ta, nếu như vậy thật, ta nhảy từ cửa sổ xuống cho rồi!”

Lâm Thiên bĩu môi:

“Với tu vi của ngươi, nhảy từ tầng ba xuống có thể xảy ra sự cố gì?”

Tả Vân Phi nói:

“Mặc kệ, dù sao câu này của ngươi cũng làm tâm thần của ta tổn thương rất nặng, bữa cơm tối nay ngươi mời!”

Lâm Thiên đi ra ngoài:

“Nhanh lên chút, có thể bọn ta còn thấy được trò náo nhiệt của tiểu Bạch. Có người viết thư tình cho tiểu Bạch còn có tình địch tới cửa gây sự, chuyện quan trọng vậy mà ta lại bỏ lỡ, ài, đáng tiếc đáng tiếc!”

“Lão tam, ngươi lớn, ngươi đi trước, tiểu đệ đi theo ngươi, nếu thấy Nam Cung Uyển Nhi, làm ơn nói một tiếng!”

Tả Vân Phi cười hè hè.

“Ngươi thế này quá thô tục!”

Lâm Thiên lắc đầu, đi xuống dưới lầu.

“Đây gọi là đại trượng phu có thể co có thể duỗi…”

Tả Vân Phi cười hì hì theo sau Lâm Thiên.

Xuống lầu, Nam Cung Uyển Nhi không thấy đâu, Tả Vân Phi thở phào một hơi, Tiêu Bạch và Ngụy Phong đang ngồi bên cái bàn đá dưới mấy gốc cây trúc chờ Tả Vân Phi và Lâm Thiên. Thấy bọn hắn tới, vội vàng đứng dậy đi qua.

“Tiểu Bạch, tình địch của ngươi sao rồi?”

Tả Vân Phi cười hè hè.

Tiêu Bạch hơi mỉm cười:

“Ngươi có phải muốn khiêu chiến với ta không?”

Tả Vân Phi cười khan nói:

“Vậy thì thôi đi, tiểu tử ngươi ra tay không nặng không nhẹ. Lão Ngụy, tên vừa rồi tới phòng mình không bị tiểu Bạch đánh chết hay tàn phế đó chứ?”

Ngụy Phong nói:

“Hơi sai rồi, Nam Cung Uyển Nhi đi qua, nữ sinh viết thư tình cho tiểu Bạch hình như là bạn của Nam Cung Uyển Nhi. Nam Cung Uyển Nhi có qua lại với nữ sinh đó, tiểu Bạch nể mặt Nam Cung Uyển Nhi nên ra tay với tên kia tương đối nhẹ!”

“Nhẹ cỡ nào?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN