Tinh Giới (Dịch)
Lần Đầu Chơi Súng
Chương 17: Lần đầu chơi súng
Lăng Na nhìn ra sự cố kỵ của đối phương, trong lòng thở phào, chỉ cần không dùng súng, Lâm Thiên đao pháp lợi hại, chưa chắc đã chịu thiệt, liền cười nói:
“Các ngươi chỉ có hai người, ta không thấy xe bên ngoài, đoán chắc xe các ngươi đã mất rồi. Một đồng bạn của bọn ta đã tìm thấy xe, chờ lát nữa chúng ta có thể cùng chạy xe ra khỏi thành phố.”
Hiển nhiên đề nghị của Lâm Thiên làm tên hói đầu có vài phần động lòng, mũi súng hơi chĩa ra ngoài một chút.
“Các ngươi coi, chỗ chúng ta hiện tại đã gần như là trung tâm thành phố rồi, thêm một người, hy vọng chạy khỏi thành phố của chúng ta lớn hơn một phần. Bất kể thế nào, chúng ta đều là con người, địch nhân chung của chúng ta đều là những thây ma đáng chết đó, các ngươi nghĩ sao?”
“Được, ta không thể không nói, đề nghị của các ngươi đã đánh động được ta. Ta xin lỗi vì lời lẽ vừa rồi của thằng em ta.”
Tên đầu trọc hiển nhiên là người hết sức lý trí, tiếp nhận đề nghị của Lăng Na, cùng lúc đó còn làm giảm bớt một tia địch ý do lời nói của thanh niên vừa rồi mạo phạm Lăng Na và Lâm Thiên.
Bốn người hành động rất nhanh, mau mắn chuyển những thức ăn kiểu như mì gói trong quầy hàng ra cửa chợ. Mười phút sau, cửa chợ đã chất hai đống thức ăn đóng gói, lúc này, tiếng máy xe vang đến, Tháp Tùng đã tìm được một chiếc xe buýt chạy lại.
“Nhanh lên, có lẽ tiếng xe đã bị những thây ma ở đằng xa nghe được rồi!”
Tháp Tùng nhìn thấy bọn đầu hói, hơi ngẩn ra, thấy Lăng Na hơi gật đầu vội vàng nói. Thật ra thức ăn đóng gói hoàn toàn không nhiều lắm, rất nhanh đã được chuyển lên xe.
“Thây ma nghe được động tĩnh bên này rồi, một bộ phận thây ma đi về phía này, không còn thời gian nữa, chúng ta đi!”
Lăng Na nói, tốc độ của thây ma hoàn toàn không chậm, một cây số thây ma bình thường chỉ cần chừng ba phút, mà thây ma cao cấp như Y2 chỉ cần một phút thôi đã đuổi tới rồi.
Thật ra không cần Lăng Na nói, nhóm Lâm Thiên đã nghe được tiếng gào rú của thây ma càng lúc càng gần. Những tiếng gào vang dị thường xen lẫn trong đó cho bọn hắn biết, trong đám thây ma đi tới có ít nhất ba con Y2!
“Lên xe lên xe! Có Y2 tới!”
Đầu hói vội nói, nhanh nhẹn thót lên xe, thanh niên kia và Lăng Na, Lâm Thiên cũng nhanh chóng lên xe. Không gian bên trong xe buýt hạng trung cũng không nhỏ, chứa bao nhiêu đó đồ ăn và năm người vẫn còn tương đối thong thả. Ở ghế lái phụ đặt súng của Tháp Tùng cho nên không ai ngồi.
“Grào!”
Khi con Y2 đầu tiên tiến vào tầm nhìn nhóm Lâm Thiên, xe buýt cuối cùng cũng lăn bánh.
“Nhanh nhanh, bắn ra phía sau! Trên đường có vật cản, tốc độ không bỏ rơi được Y2!”
Tháp Tùng vừa lái xe vừa lớn giọng kêu lên gấp gáp.
Lúc này không ai nói nhiều, Lăng Na và tên đầu hói mỗi người nép gần một bên cửa sổ bắn ra phía sau. Tiếng súng lục đoàng đoàng và tiếng súng máy tạch tạch vang lên một mảnh, cách bắn của Lăng Na cực chuẩn, mỗi một súng đều ngắm chuẩn đầu một trong ba Y2 khiến ba Y2 không thể tránh né hết lần này tới lần khác. Tuy không bắn chết được Y2 thật nhưng cũng thành công làm giảm tốc độ của Y2, mà độ chính xác của súng máy do tên hói đầu bắn dường như không tốt lắm, đạn đều sượt qua bên cạnh ba tên Y2.
Bỗng nhiên, một con Y2 bị súng máy của tên hói đầu bắn máu thịt tung bay, mà con Y2 xui xẻo này vừa né được đạn súng lục của Lăng Na, không ngờ liền đó đụng trúng đạn súng máy của gã hói đầu.
“Tên xui xẻo!”
Lâm Thiên cười nhẹ nói.
“Lâm Thiên, còn người kia nữa, các ngươi coi chừng đằng trước. Mẹ nó, phía trước cũng xuất hiện thây ma rồi, chạy không thoát thì hôm nay chúng ta đều phải nằm lại đây!”
Tháp Tùng điên cuồng gào lên, trong tiếng súng, giọng hắn mà không to hơn một chút thì nhóm Lâm Thiên quả thật không nghe rõ.
Lâm Thiên và tên thanh niên kia nghe được, hai người vốn quay ra sau đều xoay người nhìn ra trước.
“Chủ nhân, súng của ngài còn chưa mở khóa bảo hiểm!”
Thấy Lâm Thiên dường như muốn nổ súng, Tiểu Linh vội vàng nhắc nhở hắn. Sắc mặt Lâm Thiên hơi đỏ lên, xém chút nữa quê nặng rồi, vội vàng mở khóa bảo hiểm theo chỉ đạo của Tiểu Linh.
“Sức giật của súng lục tuy không lớn, chẳng qua chủ nhân là người mới, cũng phải khống chế tốt một chút, nếu không sẽ không bắn trúng mục tiêu.”
Tiểu Linh nói.
“Súng lục trong tay chủ nhân lắp 10 viên đạn, tầm bắn hữu hiệu đạt tới 100 mét, chẳng qua chỉ là đối với thây ma bình thường thôi, đối với Y2, tầm bắn hữu hiệu này chỉ khoảng 40 – 50 mét.”
Lâm Thiên giữ cửa sổ bên trái xe, thanh niên kia giữ cửa bên phải, lúc này súng tiểu liên trong tay thanh niên kia đã bắn ra, một loạt đạn quét qua khiến những thây ma ở gần xe liền bị bắn nổ đầu.
“Ha, Come on, baby!”
Thanh niên đó thả giọng cười lớn.
“Đoàng!”
Lâm Thiên ổn định tâm thần lại, ngắm chuẩn đầu một thây ma ngoài 30 mét nổ sung.
“Chủ nhân, cách bắn của ngài quá tệ!”
Tiểu Linh trong đầu Lâm Thiên ha ha cười lớn, phát súng này của Lâm Thiên do bị sức giật ảnh hưởng, đạn không biết đã bay về đâu.
Lâm Thiên hơi đỏ mặt, lại bắn liên tiếp hai phát, cuối cùng khi thây ma đến gần chỉ cách năm mét cũng bắn trúng đầu nó.
“Nhóc con, trước giờ chưa sờ tới súng sao?”
Thanh niên kia khinh thường nhìn Lâm Thiên một cái rồi cười lên điên cuồng. Lâm Thiên lạnh lùng trừng hắn một cái:
“Cẩn thận phía ngươi đi! Nếu không khi bị thây ma chụp tới đừng trách ta tụ thủ bàng quan!”
“Tiểu tử, ngươi muốn chết!”
Trong mắt thanh niên kia lóe lên vẻ âm độc.
“Thanh Lang ta còn chưa sa sút tới mức cần một thằng ngu chưa đụng tới súng dạy dỗ, sợ tới lúc đó ngươi bắn một phát không trúng thây ma mà trúng đầu ta!”
“Nếu có chuyện như vậy, đơn thuần là vấn đề nhân phẩm của ngươi!”
Lâm Thiên nhún vai, bắn hai phát, lại bắn nổ đầu một thây ma.
“Chủ nhân, tầm bắn hữu hiệu của ngài chỉ mười mét, vượt quá mười mét thì bắn không trúng.”
Tiểu Linh dường như rảnh rỗi sinh nông nổi, cười nói với Lâm Thiên.
“Ta mới tập bắn, có tầm bắn hữu hiệu mười mét đã không tệ rồi.”
Lâm Thiên nói một tiếng, lại liên tục nổ sung.
Mười phát trôi qua, Lâm Thiên tổng cộng bắn trúng bốn thây ma, tỷ lệ chính xác 40% đối với một người mới tập bắn là hết sức không tệ. Nếu không phải tố chất các phương diện của Lâm Thiên đều không tệ, người bình thường không nhất định có thành tích này.
“Lâm Thiên, dùng súng máy của ta, thây ma trước mặt càng lúc càng nhiều rồi!”
Tháp Tùng lái xe, đụng bay một thây ma rống to lên.
Lâm Thiên nhét cây súng hết đạn vào eo, nhanh chóng chụp lấy súng máy của Tháp Tùng gác lên cửa sổ.
“Chủ nhân, với lượng đạn hiện tại của ngài, chỉ có thể bắn với tốc độ nhanh nhất trong hai mươi giây!”
Tiểu Linh nói, Lâm Thiên thầm mắng một tiếng, hai mươi giây làm được cái rắm!
“Tháp Tùng, phải bổ sung đạn, nếu không chúng ta không xông ra khỏi thành phố được!”
Lâm Thiên nói một câu, tì súng lên vai bóp cò, sức giật của súng máy hạng nhẹ thật ra không mạnh lắm, chẳng qua là rung dã man, Lâm Thiên phải tăng thêm sức mới khống chế được phương hướng bắn.
Thây ma phía trước đã tương đối đông đúc, không cần phải ngắm chuẩn cũng có thể bắn trúng một số. Lâm Thiên bóp cò bốn giây đã dọn trống một mảng thây ma, bất lực dừng lại, quét liên tục rất thoải mái, nhưng sau hai mươi giây thoải mái thì sao? Tên hói đầu ngồi phía sau lúc này cũng phải đối mặt với vấn đề của Lâm Thiên, đạn của hắn xem chừng cũng chỉ đủ bắn hai, ba chục giây nữa.
“Rẽ trái ở giao lộ phía trước, ở đó có tiệm bán súng, chúng ta bổ sung đạn. Đáng chết, nếu không phải xe chúng ta bị hư, đạn dược trên đó hẳn đủ để chúng ta xông ra khỏi thành phố!”
Tên đầu hói cũng hơi vội vã, không có đạn, bọn hắn không cách nào đối kháng với hơn ngàn thây ma.
“Giải quyết hai Y2 này trước đã, nếu không để chúng chạy lên, chúng ta không có thời gian thay đạn.”
Lăng Na nói.
Lâm Thiên nói:
“Lăng Na, Tháp Tùng, ta dẫn hai Y2 này đi giúp các ngươi, ta đã nói ta bị lạc đồng đội, hẳn bọn họ còn chưa xông ra được, ta đi tìm bọn họ!”
Lăng Na vội nói:
“Như vậy sao được, bây giờ ngươi xuống xe, gần đây nhiều thây ma như vậy, quá nguy hiểm!”
“Hai Y2 thôi, ta còn chưa coi vào mắt, còn như những thây ma bình thường này, nếu không phải số lượng nhiều bất thường thì không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với ta.”
Lâm Thiên nói.
“Trái lại các ngươi phải cẩn thận đó!”
Thật ra bọn Lăng Na không quen thuộc với Lâm Thiên, nói chuyện chia tay, cô cũng không tiện khuyên nhủ, chỉ nói:
“Vậy ngươi cẩn thận một chút, dao và súng lục ngươi dùng đi, ngoài ra”
Lăng Na móc ra hai băng đạn đưa cho Lâm Thiên nói.
“Cái này ngươi dùng đi, bọn ta tới kho súng có thể bổ sung đạn dược.”
“Cảm ơn!”
Lâm Thiên nhận đạn, một lắp vào súng, một bỏ vào túi áo, đặt súng máy trở lại ghế lái phụ bên cạnh Tháp Tùng, sau đó nhét súng lục vào eo, cầm đao trong tay mở cửa xe nhảy ra ngoài.
“Lại đây, lũ nhóc các ngươi!”
Lâm Thiên đứng giữa đường, gào lên với hai Y2 đang đuổi tới. Hai Y2 thấy trong xe nhảy ra một người, hưng phấn nhào tới Lâm Thiên, những thây ma xung quanh nhất thời cũng bị Lâm Thiên thu hút. Đối với một người sống sờ sờ xuất hiện trước mặt chúng, những người trong chiếc xe buýt phóng như bay kia hiển nhiên không có sức quyến rũ gì lớn.
“Ngu ngốc!”
Thanh niên kia tuy thấy động tác xuống xe của Lâm Thiên rất tiêu sái, nhưng lại cười lạnh nói, mà tên đầu hói thì nhìn ra Lâm Thiên có vài phần bất phàm.
“Kẻ tiến hóa!?”
Trong lòng hắn lóe lên ý này. Lập tức, chiếc xe đã rẽ sang đường khác, từ đây đã không nhìn thấy bóng dáng Lâm Thiên.
“Lâm Thiên nhất định sẽ không sao, hắn là một cường giả!”
Tháp Tùng nói, trên đường này hình như hơi ít thây ma, xe buýt nhanh chóng chạy về phía trước, ba phút sau đã ngừng trước cửa một tiệm sung.
“Nhanh nhanh nhanh! Thời gian ba phút, lấy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, sau ba phút bất kể thế nào cũng phải đi, thây ma trong tòa lầu phụ cận nhất định nghe thấy tiếng xe!”
Tháp Tùng nhanh chóng mở cửa xe phóng vào tiệm súng.
…
Bên phía Lâm Thiên, hai Y2 mang lại cho hắn một chút phiền phức, chẳng qua cũng chỉ một chút thôi. Sau khi vứt bỏ sợ hãi, sức chiến đấu của Lâm Thiên đã phát huy đầy đủ, một Y2 bị hắn một đao chém bay đầu, còn Y2 kia bị hắn chĩa súng vô đầu nổ một phát.
“Ha ha, xưa có Lý Bạch làm thơ mười bước giết một người, ngàn dặm không dừng lại, hôm nay ta mười bước giết một thây ma!”
Lâm Thiên cầm đao trong tay, ngẩng đầu cười lớn, cũng có vài phần cảm xúc. Chẳng qua những thây ma này không nhìn ra Lâm Thiên đang ra vẻ phô trương ở đó, từng con gào rống xông tới Lâm Thiên.
“Tìm chết cũng không cần phải gấp thế!”
Lâm Thiên hung hăng chém bay một thây ma đang xông tới hắn.
“Chẳng qua, phải nói là các ngươi vốn đã chết rồi!”
Mười thây ma vây quanh Lâm Thiên công kích nhưng thậm chí không chạm được tới chéo áo Lâm Thiên. Dùng tới Lăng Ba Vi Bộ, đến cao thủ võ lâm cũng khó đánh trúng, càng không cần phải nói những thây ma ngoại trừ hơi đáng sợ còn sức chiến đấu thực tế thậm chí không bằng người bình thường này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!