Tinh Giới (Dịch)
Tiếp Xúc Thân Mật Với Thây Ma
Chương 16: Tiếp xúc thân mật với thây ma
Tháp Tùng bản thân không nhẹ, lại thêm súng máy và đạn, còn nặng hơn cả hai Lâm Thiên, cũng may dây thép thực sự chắc chắn, hắn trượt qua rất thuận lợi.
“Lăng Na, sao rồi?”
Tháp Tùng cầm súng máy trên tay, cẩn thận hỏi. Lăng Na thấy Tháp Tùng qua rồi, thở phào một hơi, nói:
“Tạm thời không hề phát hiện thây ma ở dưới, chẳng qua tất cả đều phải cẩn thận một chút. Khi bọn chúng được thây ma cao cấp chỉ huy rất giảo hoạt, thậm chí biết cả mánh khóe giả chết, cho nên bất kể nó có cử động hay không đều phải đánh nát đầu nó.”
Câu này tuy nói với Tháp Tùng, nhưng Lâm Thiên biết là Lăng Na nhắc nhở hắn. Tháp Tùng đã là đồng đội của Lăng Na, những tình huống này tự nhiên hết sức rõ rang.
“Loảng xoảng!”
Cửa sắt phía đối diện bị phá mở, một bầy thây ma đồng loạt xông ra, thấy nhóm Lâm Thiên đã đi, tức giận gầm rống lên. Một số thây ma đu lên dây thép muốn trượt sang bên này, cũng may trí tuệ của chúng hơi thấp, hoàn toàn không biết chọn công cụ, chẳng qua tốc độ của thây ma vẫn khiến Lâm Thiên giật mình. Thây ma trên phim chậm rề rề, nhưng thây ma trong Mạt Thế dường như không chậm hơn người bao nhiêu.
“Làm sao đây?”
Lăng Na hỏi.
Tháp Tùng cau mày:
“Lần xuống dưới, xung quanh đây đều bị thây ma bao vây rồi, không có chuyện gì đặc biệt sợ rằng chúng sẽ ở lại quanh đây trong thời gian không ngắn. Chúng ta xuống dưới rồi chạy theo đường cống, hy vọng tòa lầu này ít thây ma một chút.”
Tháp Tùng không nói không có thây ma, đó là chuyện không dễ xảy ra, cả một tòa lầu này, cho dù thây ma đã được người đi trước dọn rồi sợ rằng cũng còn sót lại một ít.
“Ta đi trước mở đường!”
Lâm Thiên vung vẩy thanh đao trong tay, hắn vốn tới đây luyện tập kỹ xảo thực chiến, nấp ở phía sau thì làm cái gì. Hơn nữa, hắn chết có thể sống lại, còn Tháp Tùng và Lăng Na thì chết thật luôn. Thế giới này không phải trò chơi mà là thế giới thật.
Lâm Thiên đi trước mở đường, Tháp Tùng và Lăng Na áp trận phía sau, ba người đi qua cửa sắt từ từ xuống cầu thang. Trong cầu thang yên lặng làm Lâm Thiên hơi nổi da gà, tay cầm đao cũng dường như hơi tê cứng. Bỗng nhiên phía trước bóng đen lóe lên, một cái đầu thây ma từ sau góc ngoặt thò ra, gào một tiếng cắn về phía cánh tay trái của Lâm Thiên. Lâm Thiên vung đao tay phải lên theo phản xạ không điều kiện, một cái đầu thây ma xấu xí bay lên trời, mấy giọt máu dơ bẩn rơi lên quần áo màu trắng của Lâm Thiên.
“Ọe!”
Cảnh máu bẩn tung tóe, mùi thối không chịu nổi khiến Lâm Thiên nôn khan một trận. Hắn sống trong xã hội hiện đại, bình thường nhiều nhất là coi phim kinh dị, đâu đã tiếp xúc thật sự với cảnh kinh dị thế này. Lúc ở trên đỉnh cao ốc còn đỡ, thây ma dưới cao ốc tuy nhiều nhưng hoàn toàn không tới gần, Lâm Thiên còn cảm thấy không có gì. Nhưng khi một thây ma bị Lâm Thiên chém bay đầu, hắn mới chân chính cảm thấy mình đang ở trong Mạt Thế, ở đây, chém giết là chủ đề, sống sót là chân lý.
“Đùng! Đùng!”
Hai tiếng súng vang lên, đó là Lăng Na bắn nổ đầu hai thây ma còn lại.
“Lâm Thiên, chẳng lẽ ngươi còn chưa thích ứng?”
Trong mắt Lăng Na lóe lên vài tia khinh thường. Tận thế đã hai năm rồi, bầy thây ma đông đảo tuy ai cũng sợ nhưng thây ma lẻ tẻ thì Lăng Na còn chưa để trong mắt. Lúc đầu thấy Lâm Thiên chủ động yêu cầu đi trước mở đường, trong lòng cô còn có vài phần khen ngợi, bây giờ, biểu hiện của Lâm Thiên làm cô có vài phần không coi được.
“Ta không sao, chút nữa sẽ ổn!”
Sắc mặt Lâm Thiên hơi trắng bệch, chẳng qua tay chân vừa rồi không có sức lực đã từ từ hồi phục lại. Tháp Tùng nói:
“Để ta dẫn đường đi!”
“Không! Để ta!”
Lâm Thiên vung vẩy đao trong tay.
“Đao dễ ứng phó với hoàn cảnh ở đây hơn.”
Ba người tiếp tục tiến lên, vừa rồi Lăng Na dùng súng, tiếng súng thu hút rất nhiều thây ma tới cầu thang. Chẳng qua đi xuống thêm ba tầng, số lượng thây ma bị Lâm Thiên chém bay đầu đã đạt tới hai con số. Khi đã giết nhiều thây ma, Lâm Thiên cũng từ từ thích ứng, hắn có Lăng Ba Vi Bộ trong người, thây ma muốn chụp hoặc cắn được hắn đều không phải chuyện dễ, mà chỉ cần cho hắn một cơ hội, đao quang lóe lên một cái lại một cái đầu lâu rơi xuống.
Đến sau này, Tháp Tùng và Lăng Na thậm chí còn không cần nổ súng, tất cả thây ma lại gần bọn hắn đều bị Lâm Thiên một đao chém bay.
“Lâm Thiên, thì ra ngươi lợi hại như vậy!”
Tháp Tùng nhếch miệng cười, có một đồng đội lợi hại, trong thời tận thế này là một chuyện hết sức may mắn.
“Không sợ thây ma lợi lại, chỉ sợ đồng đội ngu ngốc.”
Câu này lưu truyền rộng rãi trong Mạt Thế, nếu gặp phải thây ma cao cấp mà cả đội bị diệt, đó là vận khí không tốt không trách được ai. Nhưng nếu vì người nào đó trong đội ngũ phạm phải sai lầm nghiêm trọng dẫn tới cả đội bị diệt, vậy mọi người chết không nhắm mắt rồi.
Trong lòng Lăng Na có hơi nghi hoặc, biểu hiện của Lâm Thiên này lúc đầu và lúc sau chênh lệch quá xa. Mới đầu còn bị thây ma dọa ngẩn ra, mới một lúc hắn đã mạnh mẽ như biến thành người khác. Tận thế kéo dài đã lâu, thân thủ cô cũng hết sức không tệ, nhưng muốn cô chém bay từng thây ma một cách gọn gàng sạch sẽ như Lâm Thiên thì cô vẫn không làm được. Cô vẫn sở trường dùng súng hơn, trong vòng trăm bước, bắn trúng đầu thây ma đang chạy nhanh cũng dễ như nhấc tay thôi.
“Chủ nhân, nhịp tim ngài đập quá nhanh, hưng phấn quá độ rồi, cần phải điều tiết một chút, nếu không sẽ có nguy cơ tinh thần bất ổn!”
Lời này của Tiểu Linh tương đối dịu dàng, nói thẳng ra, Lâm Thiên đã bị kích thích, nếu không dừng lại, có thể biến thành bệnh tâm thần.
Lâm Thiên hơi gật đầu, đè nén suy nghĩ bạo lực trong lòng, quay qua nói với Lăng Na và Tháp Tùng:
“Các ngươi canh một chút, ta nghỉ một lúc.”
Lăng Na và Tháp Tùng đều gật đầu, súng trong tay họ lại khai hỏa lần nữa. Lăng Na điểm danh từng thây ma một, còn Tháp Tùng thì chĩa súng máy vào chỗ nhiều thây ma rồi hơi siết cò, đạn từ súng máy như cơn lũ kim loại xé những thây ma tới gần thành mảnh vụn.
Lâm Thiên theo lời Tiểu Linh nói, từ từ hít thở sâu khống chế cảm xúc của mình. Dần dần cảm xúc được khống chế, chẳng qua mùi xác chết đó theo hắn hít sâu cũng càng “hưởng thụ” sâu sắc hơn.
“Grào!”
Một tiếng rống tức giận từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
“Cẩn thận, là Y2, nhất định là từ tòa lâu bên kia bò theo dây thép qua!”
Lăng Na vội vàng nói. Y2? Hẳn là bản tiến hóa của thây ma, Lâm Thiên nghĩ bụng, trầm giọng nói:
“Giao cho ta đi!”
Tháp Tùng và Lăng Na thấy Lâm Thiên đã hồi phục đều thở phào một hơi. Với trình độ Lâm Thiên biểu hiện lúc trước, đối phó với một Y2 hẳn không thành vấn đề. Y2 chẳng qua thân thể chỉ cứng rắn hơn thây ma bình thường một chút, tốc độ nhanh hơn một chút, ngoài ra ở trán xuất hiện một con mắt thứ ba ngụy dị.
“Rầm, rầm, rầm!”
Trên lầu truyền xuống tiếng chạy gấp, Y2 đang chạy theo cầu thang xuống. Giữa mỗi hai thang lầu là một hành lang dài, Lâm Thiên đứng ở đầu hành lang giáp với cầu thang chờ con Y2 đó tới, mấy thây ma bình thường xông tới hắn đều bị hắn một đao chém bay. Lâm Thiên khi đã buông thả càng phát huy sức lực mạnh hơn, mấy đao nhanh như chớp, linh động dị thường, mấy thây ma đến gần hắn 2m đã cảm thấy đầu mình bay lên. Lúc này, Lâm Thiên thậm chí không dùng tới Lăng Ba Vi Bộ.
“Gràào!”
Thấy đồng loại của mình bị Lâm Thiên giết chết như vậy, Y2 mới xuống tới tầng Lâm Thiên ngửa đầu gào lên tức giận, đáp lại tiếng gào của nó là những thây ma khác gào lên và chạy tới.
“Lâm Thiên! Đánh nhanh!”
Lăng Na nói, một súng bắn vào con mắt ngụy dị trên đầu Y2, không ngờ đầu Y2 lắc một cái lại tránh được. Lâm Thiên ánh mắt chăm chú lại, có thể né được đạn bắn, tốc độ của Y2 này nhanh bất thường, tốc độ đạn súng lục của Lăng Na rất nhanh nhưng do khoảng cách ngắn nên hoàn toàn chưa đạt tốc độ cao nhất, nhưng cho dù vậy cũng không dễ né tránh.
“Nếm một đao của ta!”
Lâm Thiên quát nhẹ một tiếng, đao sắt trong tay chém tới cổ Y2 như chớp. Một đao này nếu trúng thật, Lâm Thiên tin rằng cái đầu cứng rắn của Y2 cũng bị chém bay. Y2 vội vàng né qua trái một bước, tay phải đầm đìa máu thò ra chộp vào ngực Lâm Thiên, động tác đó giống như muốn moi tim Lâm Thiên. Nhìn tay phải đầm đìa máu của nó, chuyện như vậy sợ đã làm không ít.
“Gràào!”
Một đao của Lâm Thiên tuy không chém đầu Y2 xuống nhưng cũng chém được một miếng thịt trên tay phải Y2, còn tay phải Y2 không chạm tới ngực Lâm Thiên được, bị bộ pháp ngụy dị của Lâm Thiên tránh thoát.
“Tốc độ của Lâm Thiên hoàn toàn không nhanh, nhưng làm sao né được công kích của Y2 dễ dàng vậy!”
Lăng Na nghi hoặc nói.
“Nếu ta nghĩ không sai, Lâm Thiên cũng là một kẻ tiến hóa, chẳng qua ngươi tiến hóa về sức nghe, còn hắn tiến hóa về phản ứng hoặc gì đó.”
Tháp Tùng nhếch miệng cười.
“Năng lực của các ngươi đều tương đối đặc thù, không như ta, tuy dường như cũng có tiến hóa nhưng chỉ là sức mạnh lớn hơn người thường chút đỉnh thôi!”
Lúc này, Lâm Thiên sau khi né thêm một lần công kích của Y2 đã chém bay được đầu nó.
“Đi thôi, một, hai con Y2 còn dễ đối phó, nhiều hơn cũng ăn không tiêu!”
Lâm Thiên vẩy máu trên đao nói.
Đoạn đường còn lại hoàn toàn không xuất hiện thây ma mạnh mẽ như Y2, những thây ma bình thường đó bị đại thần uy của Lâm Thiên một đao như bổ dưa thái rau dọn sạch một mảng. Cửa lớn tầng trệt bị đóng chặt, chẳng trách bên ngoài không có thây ma xông vào, chẳng qua cảm nhận được hơi người trong tòa lầu, đã có không ít thây ma đập mạnh lên cửa. Ở cửa sổ cũng có không ít thây ma trừng mắt nhìn vào trong, dùng răng cắn song cửa bằng sắt to lớn.
“Chúng ta đi mau, cửa sắt đó sợ chống không được bao lâu nữa. Thây ma bên ngoài quá nhiều, mẹ nó, sao lại có mấy vạn thây ma tập trung ở đây, chẳng lẽ bọn chúng tụ tập lại mở lễ hội à!”
Tháp Tùng gấp gáp nói. Lăng Na và Tháp Tùng đều đã sinh hoạt ở Mạt Thế hai năm, kinh nghiệm tồn tại ở Mạt Thế cũng tương đối phong phú, rất nhanh đã tìm ra đường cống.
“Nhanh chút, chúng ta theo cống ngầm đi ra khoảng một cây số, hẳn có thể thoát khỏi chỗ thây ma tập trung này.”
Lăng Na nói, dẫn đầu nhảy vào trong cống ngầm.
“Lâm Thiên, ngươi đi giữa đi!”
Tháp Tùng thấy được Lâm Thiên tuy lợi hại nhưng kinh nghiệm dường như hoàn toàn không xuất chúng, bèn nhường Lâm Thiên đi chính giữa. Như vậy, dù mặt trước hay mặt sau có vấn đề, Lâm Thiên cũng có thể chi viện chút ít.
Bật đèn pin cầm tay lên, mùi cống ngầm không dễ ngửi gì, chẳng qua Lâm Thiên vừa chịu đủ mùi xác chết tập kích, chẳng để ý chút mùi lạ của ống cống đó. Yên lặng mà đi, Lăng Na đi trước rất nhanh, sức nghe của cô ở chỗ này phát huy tác dụng càng lớn, cách thật xa đã nghe được phía trước có thây ma tồn tại hay không.
Thây ma bình thường không có trí tuệ, khi không có thây ma cao cấp chỉ huy. Khi chúng nghe được sinh khí sẽ tìm đến, nhưng cho dù khi không ngửi thấy sinh khí, đang bất động, bọn chúng cũng sẽ nghiến răng một cách không tự chủ. Ở xa, tiếng nghiến răng đó người bình thường không nghe được, nhưng người tiến hóa về sức nghe như Lăng Na thì nghe được.
Dưới đường cống có thây ma nhưng đã chết không thể chết lại nữa rồi, hẳn là bị người đi trước dọn dẹp. Nhóm Lâm Thiên không ngờ có thể thuận lợi đi thật xa, khi chui ra khỏi cống, đã cách nơi thây ma tập trung một con đường.
Trên đường hoàn toàn không có thây ma đi lại, hẳn là toàn bộ đã tập trung về bên kia, cũng không biết ở đó có thứ gì hấp dẫn chúng.
“Cơ hội tốt, ở kia có bãi đỗ xe ngầm, ta đi xem có xe không, Lâm Thiên, ngươi và Lăng Na tìm thức ăn, lần này chúng ta có thể thu hoạch không ít!”
Tháp Tùng nhếch mép cười, vác súng nhanh chóng đi về phía bãi đỗ xe ngầm cách đó không xa.
Tận thế đã hai năm, xe ở ngoài nhà, tuyệt đại đa số đã bị phá không thể sử dụng, chỉ có những nơi như bãi đỗ xe ngầm, kho xe còn một số xe có thể dùng được, chẳng qua có xăng không mới là vấn đề lớn.
“Đi thôi, bên đó có cái chợ, chúng ta đi tìm thức ăn!”
Lăng Na gọi Lâm Thiên.
Lâm Thiên gật đầu, theo sau Lăng Na. Bỗng nhiên, Lăng Na ra hiệu cho Lâm Thiên tạm ngừng lại.
“Sao rồi?”
Lâm Thiên lại gần Lăng Na nhỏ giọng hỏi.
“Trong chợ đó có người, cẩn thận!”
Lâm Thiên phát lạnh trong lòng, ở Mạt Thế không chỉ có thây ma, con người cũng nguy hiểm. Điều này tuy hơi châm biếm nhưng thật sự là vậy, vì thức ăn, vì sống sót, không ít người đều vung dao lên với đồng loại.
Gần đó chỉ có cái chợ này là có thể có lượng lớn thức ăn, Lăng Na không có lựa chọn, cầm súng cảnh giác đi về phía chợ.
“Vì thức ăn, lại lấy mạng ra so, ài!”
Lâm Thiên than thầm một tiếng, bước lên giành đi trước Lăng Na tiến vào chợ, nấp phía sau một phụ nữ, Lâm Thiên hoàn toàn không muốn làm vậy. Lần này là hắn đến thực chiến, hoàn cảnh càng nguy hiểm càng khiến hắn tiến bộ nhanh, thậm chí Lâm Thiên còn tính tới chuyện cho dù bọn Lăng Na đi khỏi hắn cũng lưu lại. Trong thành thị nguy hiểm hơn bên ngoài, ở đây có thể rèn luyện tốt hơn, có Lăng Ba Vi Bộ, cái mạng nhỏ này cũng không dễ để thây ma lấy đi như vậy.
“Đứng lại, từ từ lui ra, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí, chợ này đã bị bọn ta chiếm lĩnh rồi, các ngươi muốn tìm thức ăn, cảm phiền đi chỗ khác.”
Một người chột mắt hói đầu từ trong góc tối đi ra, tay cầm súng máy ngắm thẳng vào Lăng Na và Lâm Thiên.
Lăng Na nhìn xung quanh một cái, đây là siêu thị cỡ lớn, bởi vì thuộc khu tương đối gần trung tâm của thành thị, nhiều thây ma, trên quầy hàng bên trong còn có không ít bao thức ăn.
“Thức ăn ở đây nhiều như vậy, cho dù chúng ta cùng lấy cũng không lấy hết.”
Lăng Na nhẹ giọng nói.
“Đại ca, nói nhảm với họ làm gì, nam thì giết, nữ thì, hè hè!”
Từ góc khác chui ra một thanh niên cười dâm nói.
“Đồ ngu!”
Tên hói đầu thầm mắng một tiếng, nếu ra tay khẳng định phải nổ súng, mà tiếng súng sẽ dẫn mấy vạn thây ma trong khoảng một cây số tới. Nếu không cố kỵ chuyện này, hắn còn nói nhiều làm gì, khi bọn Lăng Na còn chưa kịp tới gần đã nổ súng rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!