Tinh Giới (Dịch)
Hàm Hương Linh Dịch
Chương 314: Hàm Hương linh dịch
Lâm Thiên bình tĩnh nói:
– Nếu thêm vào một viên Độ Ách Kim Đan không biết có thể tăng lên tới bao nhiêu?!
Người Hứa Ưng run bần bật:
– Độ Ách Kim Đan, tiểu huynh đệ có Độ Ách Kim Đan? Nếu có một viên Độ Ách Kim Đan thì xác suất thành công độ kiếp của ta tuyệt đối sẽ hơn sáu phần!
Dĩ nhiên Lâm Thiên có Độ Ách Kim Đan, Tiểu Linh có thể chế tạo ra, thứ này vô cùng quý báu với người khác nhưng Lâm Thiên thì chỉ cần đủ giới lực là có thể ăn như kẹo. Tất nhiên nếu Lâm Thiên làm vậy sẽ bị dược lực cuồng bạo nổ tan nát.
Lâm Thiên không gật cũng không lắc đầu, thái độ của hắn xem như mặc nhận.
Hứa Ưng mừng như điên, nhưng gã có tu vi thâm sâu, bình tĩnh lại ngay:
– Nếu tiểu huynh đệ thật sự có Độ Ách Kim Đan thì hy vọng tiểu huynh đệ nhường cho ta, ta có thể trả bất cứ cái gì nào, tiểu huynh đệ có thể nêu thêm điều kiện.
Hứa Ưng không cho rằng sao chép một phần tư liệu tinh bàn, nói thông tin Từ Hàng Tịnh Trai không rõ ràng có thể đổi lấy một viên Độ Ách Kim Đan.
Lâm Thiên hỏi:
– Ta cần một tinh bàn phẩm cấp cao, không biết tiền bối có không?
Trong không gian Tinh Giới, Tiểu Linh đã chế tạo ra một tinh bàn nhưng thứ kia chỉ có thể lưu trữ cỡ một tinh vực. Khi đó Lâm Thiên không rõ, hiện tại hắn đã biết trên tinh vực còn có tinh thiên, trên tinh thiên có trọng thiên. Tinh vực quá nhỏ bé.
Hứa Ưng cười ngại ngùng nói:
– Ngại quá tiểu huynh đệ, tinh bàn của ta chỉ là loại thông thường chứa được tư liệu một tinh vực.
Hứa Ưng là cao thủ Độ Kiếp Kỳ, còn là chủ một phái vậy mà tinh bàn rác như vậy.
Hứa Ưng nhíu mày nói:
– Tiểu huynh đệ muốn đi Từ Hàng Tịnh Trai đúng không? Nếu đến đó thì đường đi rất xa xôi.
Hứa Ưng nhíu mày nói:
– Tiểu huynh đệ đi xa như vậy không có tinh bàn tốt thật bất tiện. Trong tay lão già Thiên Huyền có một tinh bàn cấp tinh thiên, nhưng hắn rất xem trọng thứ đó, muốn lấy từ tay hắn không dễ dàng. Thôi, ai kêu ta không từ chối được đồ của ngươi, để ta đòi hắn đưa cho.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Đa tạ tiền bối!
Có tinh bàn tốt chỉ lợi không hại.
Lâm Thiên thầm cảm thán rằng:
– Vốn tưởng sẽ dễ dàng tìm đến Từ Hàng Tịnh Trai, không ngờ đường dài xa xăm.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, có lẽ khó khăn còn ở phía sau, chủ nhân phải cố gắng lên. Hiện tại tốc độ tu luyện của Thạch Huyên Hiên cực nhanh, nàng hiểu biết công pháp đủ để tu luyện đến Hợp Thể Kỳ là cùng.
Hứa Ưng mời:
– Tiểu huynh đệ, cùng nhau nếm bảo bối Hàm Hương linh dịch của ta không?
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Tiền bối đã mời tất nhiên tuân theo, lần này vãn bối có lộc ăn rồi.
Hứa Ưng thi pháp, tạm thời giải trận pháp cách âm của lầu trúc, cao giọng nói với Thiên Huyền Chân Nhân, Xích Luyện Tiên Nữ:
– Thiên Huyền Chân Nhân, Xích Luyện Tiên Nữ, mời vào!
Thiên Huyền Chân Nhân, Xích Luyện Tiên Nữ nghe vậy đi vào lầu trúc.
Xích Luyện Tiên Nữ liếc Lâm Thiên, cười nói với Hứa Ưng:
– Hứa Ưng sư huynh có việc vui rồi!
Bị Xích Luyện Tiên Nữ nhìn làm lòng Lâm Thiên thít chặt, cảm giác như bị rắn độc theo dõi.
Tiểu Linh cười cợt trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân gặp rắc rối rồi.
Lâm Thiên cũng biết mình với đến rắc rối, thầm cười khổ:
– Nếu sớm biết thì đã điệu thấp hơn, đã quên con người luôn tò mò.
Hứa Ưng và Lâm Thiên trò chuyện một lúc thì đã mặt mày hớn hở, trời biết Thiên Huyền Chân Nhân, Xích Luyện Tiên Nữ nghĩ sao.
– Có chút việc tốt, sau này sẽ nói cho các ngươi.
Hứa Ưng cũng biết mình mang đến rắc rối cho Lâm Thiên, vội bổ cứu:
– Được rồi, mọi người ngồi xuống đi, cùng nếm thử Hàm Hương linh dịch cất chứa quý giá của ta. Nói trước, một người ly nhỏ, muốn nhiều hơn cũng không có.
Hứa Ưng vung tay, trên bàn đá trắng tinh như ngọc trong lầu trúc xuất hiện bốn ngọc bôi.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Thật nhỏ nhen.
Ngọc bôi nhỏ xíu, nhưng càng làm Lâm Thiên mong chờ vào Hàm Hương linh dịch của Hứa Ưng hơn.
Trong ánh mắt long lanh của ba người Lâm Thiên, tay Hứa Ưng chợt cầm cái hồ lô nhỏ màu hoàng kim.
Hứa Ưng nói:
– Bình thường ta một lần tối đa chỉ uống nửa ly, lần này xa xỉ rồi, các ngươi đừng nói ta nhỏ mọn.
Tay trái Hứa Ưng cầm hồ lô nhỏ, tay phải búng vào hồ lô nhỏ. Bốn dòng nước nhỏ bay ra khỏi hồ lô rót vào bốn ngọc bôi, mỗi dòng nước rót đầy ngọc bôi.
Hứa Ưng nói:
– Mời!
Lâm Thiên cầm ngọc bôi lên ngửi, không màu không mùi, thứ trong ly trông như nước lã.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, có một số thứ tốt không nếm thì không cảm nhận được diệu dụng của nó.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Nói đúng.
Lâm Thiên không lo Hứa Ưng sẽ hạ độc trong rượu nên uống hết một hơi, các loại mùi vị lần lượt kích thích vị giác của hắn. Lâm Thiên cảm giác toàn thân lâng lâng như từ trần thế bước đến vườn hoa nở muôn vàn đóa hoa tươi.
Lâm Thiên thốt một tiếng:
– Tuyệt!
Lâm Thiên nhắm mắt cảm nhận tiếp loại cảm giác này. Vô số hương vị, không hương vị nào lặp lại.
Thiên Huyền Chân Nhân, Xích Luyện Tiên Nữ thấy Lâm Thiên uống xong bình yên thì thả lỏng, cũng uống cạn linh dịch. Rất nhanh hai người chìm trong hưởng thụ vô tận của Hàm Hương linh dịch mang lại.
Khoảng mười phút sau, Lâm Thiên, Thiên Huyền Chân Nhân, Xích Luyện Tiên Nữ tỉnh táo lại.
Hứa Ưng hỏi:
– Như thế nào? Không tệ nhỉ? Các ngươi đoán xem linh dịch chứa bao nhiêu loại hương vị?
Xích Luyện Tiên Nữ nói:
– Một ngàn ba trăm hai mươi loại.
Thiên Huyền Chân Nhân lắc đầu nói:
– Không đúng, nên là một ngàn năm trăm chín mươi chín loại!
Hứa Ưng nhìn hướng Lâm Thiên:
– Lâm tiểu huynh đệ thì sao?
Lâm Thiên chỉ nhấm nháp ra một ngàn lẻ một loại, chắc chắn có sai lầm.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân. Là tròn hai ngàn loại.
Bị Hứa Ưng hỏi, nghe Hứa Ưng nói, Lâm Thiên đã biết trong Hàm Hương linh dịch có bao nhiêu loại hương vị.
Ngoài mặt Lâm Thiên làm bộ ngại ngùng nói:
– Ta chỉ nếm ra một ngàn lẻ một hương vị, chắc có sai lầm rồi.
Hứa Ưng cười nói:
– Ha ha ha! Tiểu huynh đệ nếm được hơn một ngàn loại đã rất giỏi.
Thiên Huyền Chân Nhân khẽ hừ:
– Ngươi đừng úp mỏ nữa, mau nói đi, tổng cộng có bao nhiêu loại?
Trong ly của Hứa Ưng còn một nửa Hàm Hương linh dịch chưa uống hết, gã nhấp nhẹ:
– Hàm Hương linh dịch chứa tròn hai ngàn loại hương vị, từng tầng hương vị khiến người hồi vị vô cùng, uống hết một một ly trong vòng nửa tháng ngươi sẽ cảm giác trong miệng thơm ngát.
Xích Luyện Tiên Nữ hỏi:
– Đúng là thứ tốt, Hứa Ưng sư huynh… Cho tiểu muội một chút được không? Hồ lô của sư huynh là pháp bảo không gian, bên trong chắc có không ít Hàm Hương linh dịch, ta chỉ cần một bình nhỏ.
Trong tay Xích Luyện Tiên Nữ cầm cái bình ngọc cao một thước, nhìn bình ngọc e rằng có thể chứa mười cân Hàm Hương linh dịch.
Hứa Ưng mặt xanh mét nhìn bình ngọc, gã trừng Xích Luyện Tiên Nữ:
– Không phải ta nhỏ nhen mà là tất cả Hàm Hương linh dịch đổ và cũng không đầy nửa cái bình của muội! Hồ lô kia đúng là pháp bảo không gian, nhưng ai quy định trong pháp bảo không gian nhất định chứa nhiều thứ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!